Chương 32: Núi xa sông dài, đi lại đến mệt mỏi (08)

Lục Minh Đồng xuống lầu một chuyến, giúp cô mua bàn chải đánh răng và khăn mặt mới.

Sau khi Thẩm Ngư rửa mặt xong, cô ngồi ở mép giường trong phòng ngủ, xử lý tin tức tích lũy suốt mấy tiếng đồng hồ mà cô chưa xem trên điện thoại di động. Mặc dù tin quan trọng không nhiều lắm nhưng nó rất rườm rà.

Chờ đến khi cô xử lý gần xong, lúc này mới có thời gian rảnh rỗi đi quan sát phòng của Lục Minh Đồng.

Phong cách sống một mình điển hình của người đàn ông độc thân, diện tích không lớn, gọn gàng và đơn giản.

Rèm cửa vải lanh màu xám đậm được thả xuống, trước cửa sổ có một bàn làm việc, chỉ bày một chút đồ vật. Đồng hồ điện tử LED bằng gỗ, loa Bluetooth, bàn phím cơ màu đen và máy tính xách tay, tiếp theo là nguồn điện, đèn chỉ thị màu xanh lá cây sáng lên một chút.

Một cái kệ màu đen cao bốn tầng được đặt dựa vào tường, trên đó có một chồng sách, một chậu cây xanh nhỏ, máy chiếu loại nhỏ và một số đĩa phim VCD.

Đúng vậy, đĩa phim VCD, một đồ vật cổ xưa đã bị thời đại loại bỏ.

Bởi vậy Thẩm Ngư liếc mắt một cái nhận ra, mấy cái đĩa VCD này cô đã từng nhìn thấy vào mấy năm trước khi Lục Minh Đồng còn sống ở phố Thanh Thủy...

Đó là một buổi tối khi bọn họ dọn tới đây được gần nửa năm, cô xuống lầu gọi Lục Minh Đồng cùng cô đi mua đồ ăn, lúc mở phòng Lục Minh Đồng quên gõ cửa.

Cậu đang nhìn cái gì đó trong máy tính, khi cô bước vào trong cậu ngay lập tức khép màn hình lại, kéo dây tai nghe xuống tỏ vẻ kháng nghị. Trên bàn đặt vỏ đĩa VCD này.

Cô tò mò muốn cầm nó lên xem nhưng lại bị Lục Minh Đồng đoạt lại.

Cô cho rằng cậu nhất định đang xem gì đó không thể cho ai nhìn thấy, tuyên bố muốn tìm mẹ cậu tố cáo, cậu vội vàng bảo cô không được đi, đóng cửa lại, miễn cưỡng đưa cho cô xem.

Cũng không có gì đặc biệt, là album của một nam ca sĩ mà cô chưa từng nghe qua danh tiếng. Cô lấy một bên tai nghe để nghe thử vài câu, giọng hát tiêu chuẩn bình thường nhưng dễ nghe, âm sắc cũng không có sự khác biệt. Ngược lại, mặc dù trang phục biểu diễn trong MV trong VCD đều có cảm giác xa xưa, nhưng nam ca sĩ xuất hiện lại đẹp trai đến mức khiến người ta đã gặp là không thể nào quên.

Thẩm Ngư hỏi Lục Minh Đồng, thần tượng của cậu à?

Cậu không nói lời nào, nhấn nút tạm dừng, lấy lại tai nghe, bảo cô nhanh chóng ra ngoài, đừng quấy rầy cậu.

Thẩm Ngư cầm đĩa VCD từ trên kệ lên, bao bì bên ngoài bằng acrylic đầy dấu vết cọ xát, bên trong kèm theo trang lời bài hát bởi vì gấp lại nhiều lần nên đã bị sờn rất nhiều. Duy chỉ có nam ca sĩ mặc một chiếc áo khoác denim rộng thùng thình, để ngôi tóc 2-8 vẫn đẹp trai vượt qua thời gian.

Thật không ngờ rằng sau bao nhiêu năm như thế mà Lục Minh Đồng vẫn còn giữ lại.

Thẩm Ngư nhìn chằm chằm một lát, không hiểu sao cô lại cảm thấy mặt của nam ca sĩ này có chút quen mắt.

Tiếng bước chân đến gần cửa.

Thẩm Ngư đóng vỏ đĩa lại, hỏi người đi tới: "Cậu vẫn là fan của người này à?"

Lục Minh Đồng không trả lời, đưa tay nhẹ nhàng khéo léo rút đĩa VCD từ trong tay cô ra, đặt lại lên kệ, thuận tiện giễu cợt cô: "Còn có tâm tư quan tâm đến người khác."

Cậu đã tắm xong, chỉ mặc áo phông ngắn tay màu xám đậm và quần đùi. Mặc dù điều hòa không khí trong phòng được bật nhưng vẫn có thể cảm nhận được một chút nhiệt độ. Cậu đơn giản ỷ vào tuổi trẻ không sợ lạnh.

Lục Minh Đồng lên giường nằm xuống, dựa vào đầu giường, khoảnh chân chơi điện thoại di động.

Thẩm Ngư vẫn đứng trước kệ để đồ, không hiểu sao bị cậu làm cho thấy hơi khó xử. Cô không biết phải làm sao mới tốt, bầu không khí vốn đã rất kỳ lạ, cô đành phải cắn răng ở lại.

Cô do dự một lúc, rút một quyển sách ra, lui về phía sau một bước, ngồi ở một góc giường, đặt lên gối.

Cô sao mà đọc chữ nào vào đầu được, chẳng qua vì muốn bầu không khí bớt ngượng ngùng hơn thôi..

Nhìn từng trang sách, trang sách được lật, đèn trần đột nhiên tắt đi.

Thẩm Ngư hoảng sợ.

Có hai công tắc điều khiển đèn, một công tắc bên cạnh giường. Lục Minh Đồng bấm tắt, trong bóng tối nở nụ cười: "Tôi không gọi chị tới đây thì chị định ngồi đó đọc cả đêm?"

Thẩm Ngư xấu hổ đến mức mặt nóng bừng: "... Cậu có phải lại muốn trêu chọc tôi lần nữa hay không?"

"Đến đây."

Thẩm Ngư gấp sách lại, lề mà lề mề không chịu nhúc nhích.

Lục Minh Đồng không còn kiên nhẫn, quay người xuống đất, đi chân trần tới rút sách trong tay cô, ném "bộp" một tiếng lên bàn.

Cậu áp sát bả vai cô, đẩy về phía sau, cả người đè cô xuống.

Lúc cậu hôn cô vạch trần, cậu cũng không bình tĩnh như vậy, bởi vì bản thân cậu đã loạn hô hấp trước.

Thẩm Ngư không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, không biết có phải cậu đột nhiên lại thay đổi chủ ý hay không.

Chỉ là vị bạc hà mát lạnh trong khoang miệng cậu và mùi sữa tắm ẩm ướt khoan khoái trên người trong nháy mắt khiến cô mơ mơ màng màng..

Lý trí mất một lúc mới trở lại lúc đầu, Thẩm Ngư giơ tay đẩy bả vai cậu ta, cô không chắc mình từ chối có phải kiên quyết lắm không.

Nhưng Lục Minh Đồng dừng lại, ôm cô đến bên kia giường nằm xuống.

Mặt đối mặt, cậu nhìn chằm chằm vào cô rất lâu, nhìn chăm chú đến nỗi cô muốn xoay người để tránh né. Bỗng nhiên cậu nắm lấy tay cô kéo xuống dưới, vừa khiến cô lúng túng lại như đang yêu cầu cô: "Giúp tôi."

Ngón tay Thẩm Ngư cuộn tròn lại kháng cự, cậu cạy từng ngón một ra, ép cô chạm vào.

Cô kiên quyết lùi về phía sau, giằng co với sức mạnh của cậu: "Tôi không biết thế này là thế nào... Cậu làm tôi chán ghét bản thân mình cứ mơ mơ hồ hồ như vậy. Cậu không ghét tôi sao?"

"Chị sợ tôi ghét chị à? Chẳng phải chị vẫn luôn ước gì tôi cách xa chị ra một chút?"

"Tất nhiên là tôi sợ... Muốn cậu tránh xa tôi ra là bởi vì tôi biết ý chí của mình yếu đuối như thế nào."

"Yếu đuối? Tôi thấy chị rất kiên định đấy chứ." Cậu hừ nhẹ một tiếng.

Nhưng trong lời nói của cô mang theo lo được lo mất đã an ủi cậu, khiến cậu sẵn lòng dịu dàng hơn, lại nói thêm hai câu thật lòng với cô: "Quả thật tôi ghét chị không dứt khoát thế này, nhưng mà..." Cậu ôm cô, hô hấp phả vào tai cô: "Tôi biết người tôi yêu chỉ là một người bình thường, đương nhiên sẽ có cảm giác sợ hãi. Bất cứ khi nào chị lùi lại, tôi sẽ tự hỏi, có phải tôi nghĩ quá đơn giản về tất cả mọi thứ hay không? Dù sao người đối mặt với những người áp lực đó là chị."

Thẩm Ngư lập tức thay đổi sắc mặt.

Cậu tiếp tục nói, âm sắc trầm thấp cực kỳ mê hoặc: "Tôi đã đồng ý với chị tạm thời sẽ không dây dưa với chị nữa, nhất định tôi sẽ làm được. Từ ngày mai trở đi. Nhưng tối nay, chị cho tôi một kỷ niệm trước nhé, được không, chị?"

"......"

Lục Minh Đồng dễ dàng cạy tay cô ra rồi siết chặt, sau đó, từ từ đưa tay cô vào bên trong thắt lưng đã buông lỏng để cô nắm chặt lấy.

Thẩm Ngư mặt đỏ tai hồng: "... Tôi không làm đâu."

Cậu mỉm cười bên tai cô, giọng điệu xấu xa hết mức: "Tôi dạy cho chị."

Toàn bộ quá trình, Thẩm Ngư cũng không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa, cũng không muốn phân biệt thêm, lúc trước và bây giờ, cái nào khiến cô cảm thấy lúng túng hơn.

Thời gian không kéo dài quá lâu bởi vì cậu đang rất kích động, có thể dễ dàng nhận ra từ nhịp đập hỗn loạn và hơi thở dốc của cậu.

Trong giây phút cuối cùng, cậu quay đầu cô lại hung hăng hôn cô, tay nắm lấy ngón tay cô giúp cô tuốt nhanh và mạnh hơn.

Cậu rên lên trong hơi thở của cô, bắn ta.

Tay Thẩm Ngư dính dớp, cô không biết bây giờ phải làm gì.

Nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của cậu trong bóng tối, cô đợi đến khi hơi thở ấy dịu đi vài phần, giơ tay bật đèn lên.

Khi ánh đèn sáng lên, cô quay mặt sang chỗ khác, không muốn đối mặt với cậu.

Lục Minh Đồng cười khẽ một tiếng, xuống giường, cầm hộp khăn giấy trên tủ ở đầu giường ném vào tay cô.

Cậu bước ra khỏi cửa phòng, một lúc sau phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Thẩm Ngư lúng túng rút khăn giấy lau tay.

Chỉ chốc lát sau, Lục Minh Đồng quay lại, có vẻ như cậu vừa rửa mặt, trên mặt còn dính nước, sự âm u biến mất hết, mặt mày sáng sủa.

Cậu đóng cửa phòng lại, ném một thứ vào tay cô.

Lần này là khăn ướt.

Nệm lún xuống, Lục Minh Đồng ngồi xuống bên cạnh cô, lấy một tờ khăn ướt ra, nắm lấy ngón tay cô, tỉ mỉ giúp cô lau chùi.

Cô vẫn luôn cúi đầu, không hề nhìn cậu.

Cậu cứ thăm dò như vậy, từ phía dưới nhìn lên trên, đi tìm tầm mắt của cô. Cô muốn nghiêng đầu né tránh, cậu nhanh chóng hôn lên môi cô một cái, cười nói: "Thẹn thùng như vậy sao, chẳng lẽ chị và Trần Dực Châu không có..."

"Câm miệng lại!"

"Chị Cát Dao còn tặng chị mấy đồ tình thú..." Câu nói rốt cuộc mang theo chút vị chua không thể che dấu.

Thẩm Ngư muốn phát điên, trực tiếp che miệng cậu lại, phát hiện sắc mặt cậu tối sầm thì vội vàng lấy ra, nhanh chóng lấy ra mấy cái khăn ướt, cúi khuôn mặt đỏ bừng xuống, tiếp tục lau tay.

Sao cô có thể nói với cậu bởi vì cô từng uyển chuyển nhắc tới với Cát Dao, ở với Trần Kế Châu không có cảm giác sung sướиɠ gì cả, ngược lại cảm thấy vừa có gánh nặng vừa đau đớn nên Cát Dao mới tặng cô mấy thứ này, bảo cô học cách dùng rồi tự làm mình.

Lục Minh Đồng vứt bỏ khăn giấy và khăn ướt, sau đó quay lại giường, tắt đèn đi.

Kết thúc tất cả những chuyện lộn xộn tối nay, cậu chỉ muốn ôm cô vào lòng.

Suy nghĩ của Thẩm Ngư từ từ chìm trong giọng nói trầm thấp dễ nghe của cậu ở trong bóng tối.

Cậu nói với cô, mặc dù cô vẫn từ chối cậu nhưng tối cậu rất hạnh phúc.

"Tại sao…?"

"Bởi vì từ đầu đến cuối chị chỉ dùng các loại đạo lý mâu thuẫn để qua loa lấy lệ với tôi chứ không chịu nói dối chị không thích tôi." Cậu nở nụ cười mang theo ba phần kiêu căng: "Như vậy xem ra chị cũng có chỗ muốn tôi."

Chỉ mấy câu nói đã khiến Thẩm Ngư muốn khóc.

Cô biết mình là một người thiếu quyết đoán ra sao, bọn họ có thể đi đến bước này tất cả đều dựa vào Lục Minh Đồng không chùn bước, như con thiêu thân lao vào lửa đi về phía cô.

Lục Minh Đồng lại nói: "Không phải như vậy đâu. Bởi vì người nào đó vẫn luôn không đồng nhất, lời nói và hành động thì trái ngược nhau."

Nếu như ngay từ đầu cô không thiếu quyết đoán mà dứt khoát đặt cậu vào bên phe địch, cậu dù cố chấp cũng chỉ có thể che giấu những chỉ trích trong lòng, nhất định sẽ không bước lên một con đường tối tăm để đi tới như thế.

"Tôi biết dù có nói với chị thì cũng chưa chắc sẽ được đáp lại." Cậu nói.

Không nỡ ra tay đối với người vô tội, nhận được một phần ân tình thì cũng muốn trả lại một phần, đây chính là người chị mà cậu thích và nhìn chúng.

"... Xin cậu đừng nói tôi như vậy nữa." Thẩm Ngư vùi mặt xuống: "Cậu tăng thêm cho tôi một trăm lớp lăng kính rồi, tôi căn bản không nói tốt như cậu nói đâu."

"Tôi chẳng nhìn chị qua lớp lăng kính nào cả, tôi đã nói rồi, đây là chỗ đáng khen duy nhất của chị."

"..."

Sự xúc động của cô bị phá vỡ chỉ sau một giâu.

Thẩm Ngư được ôm vào trong ngực, bị mùi hương nhẹ nhàng sạch sẽ và mạnh mẽ trên người cậu bao phủ.

Cô rất khẳng định mình sắp ngả về phía cậu, chỉ thiếu chút nữa... Cô cũng không thể nói rõ, rốt cuộc là kém ở chỗ nào.

Thẩm Ngư yên lặng thật lâu, Lục Minh Đồng cho rằng cô đang ngủ, nhẹ nhàng rút cánh tay đặt dưới cổ cô ra.

Khuỷu tay chống lên, khi đi đắp chăn cho cô lại đối diện với đôi mắt mở to của cô.

“... Hơn nửa đêm còn trợn tròn mắt như thế là muốn dọa ai?" Lục Minh Đồng giơ tay che mắt cô lại.

Lông mi cô chớp chớp trong lòng bàn tay cậu, đột nhiên nói: "... Lục Minh Đồng, tôi không muốn không rõ ràng với cậu. Muốn có danh có phận, có nhân có quả, có mở đầu có kết thúc. Thậm chí còn muốn một cái kết thúc tốt cho cả hai bên. Có phải tôi quá tham lam đúng không?"

Lời này, quả thực so với câu "em yêu anh" càng khiến trái tim Lục Minh Đồng nóng bỏng hơn.

Tay cậu không dời đi, cứ che mắt cô như vậy, cúi đầu hôn lên môi cô: "Có tham lam hay không tôi không biết, tôi chỉ biết, không có bắt đầu sẽ không có kết thúc."

"Tôi chờ chị dũng cảm hơn một chút."