Nghiêm Đông Đông nhỏ hơn Thẩm Ngư hai tuổi và đã làm ở đây được hai năm. Tính tình thì sôi nổi hoạt bát và đặc biệt là cực kì thích hóng drama, nhưng cô ấy lại kín tiếng và không bao giờ nói những lời vô nghĩa. Cô ấy là nhà tạo mẫu của công ty, chịu trách nhiệm trang điểm và làm tóc cho cô dâu, hơn hai năm qua Thẩm Ngư đã hợp tác chặt với cô ấy và vun đắp tình đồng nghiệp.
Đối với bạn bè, Thẩm Ngư sẽ không nói dối.
Cô thẳng thắn thừa nhận: “… Cậu ấy đã từng nói như vậy.” Nhưng ngay sau đó cô xua tan ý định tiếp tục tra hỏi của Nghiêm Đông Đông: Cô không muốn đề cập đến quá chi tiết.
Nghiêm Đông Đông lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Cô và tiểu Lục sớm chiều ở chung, Trần Kế Châu sẽ không ăn dấm chứ? tôi có thể nhìn ra, người khác cũng vậy. cô không sợ người ta nói này nói nọ hả? cô cũng biết trong số những đồng nghiệp của chúng ta, có mấy người rất thích hóng drama, đặc biệt là về tình yêu và hôn nhân mà.”
Đương nhiên Thẩm Ngư biết.
Cô đã lên sẵn kế hoạch tồi tệ nhất, nếu Lục Minh Đồng vẫn không giữ đúng mực như trước, cô sẽ từ chức. Cô rất trân trọng mối quan hệ của mình với Trần Kế Châu, cũng không muốn để mình rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Nghe Thẩm Ngư nói như vậy, Nghiêm Đông Đông thở dài: "... Ai da, cái tâm trạng này của tôi là gì đây? Tôi có quá nhập tâm quá sâu không? Đột nhiên lại thấy buồn thay cho tiểu Lục."
Thẩm Ngư cười nói: “Cô cũng bớt lo chuyện bao đồng đi, cô cùng người họ Liêu kia không ở bên nhau à?”
“Cô đừng nhắc đến anh ta.” Tâm trạng Nghiêm Đông Đông lập tức ủ rũ.
Ở phía bên kia, Lục Minh Đồng bê đồ ăn đi tới bàn.
Thẩm Ngư đi tới giúp đỡ, hai người cùng nhau làm bê ba phần cơm đặt lên bàn. Nghiêm Đông Đông cầm đũa lên, chắp tay nói "Cảm ơn" với Lục Minh Đồng.
Trong bữa cơm Nghiêm Đông Đông là người gợi chuyện hỏi Lục Minh Đồng.
Thẩm Ngư biết tính cách của Lục Minh Đồng, cậu luôn thiếu kiên nhẫn với những người mà cậu không quen. Nhưng mà lần này Nghiêm Đông Đông hỏi gì cậu đáp lấy. Có lẽ là muốn nhân cơ hội này để giải thích cho cô về điều kiện sống của cậu khi ở Úc, mặc kệ cô có hứng thú nghe hay không.
Thật sự rất tâm cơ.
Lục Minh Đồng kể rằng vào một mùa đông ở Úc, tuyết rơi dày đặc làm cậu bị mắc kẹt trong căn hộ cùng một người bạn, một con chuột to hơn cả con chó corgi chạy vào bếp vào nửa đêm lấy trộm tất cả thịt và giăm bông của bữa trưa, hại bọn họ ba ngày chỉ có thể ăn salad rau cùng với bánh mì.
Nghiêm Đông Đông thích thú lắng nghe, đôi mắt to mở to hơn bình thường: "Chuột còn to hơn cả Corgi? Là loại gì? Cậu có hình không?"
"Đông Đông..." Thẩm Ngư đỡ trán: "Cậu ấy gạt cô thôi."
Nghiêm Đông Đông sững sờ một lúc, không biết nên tin ai, nhìn Lục Minh Đồng: "Cậu lừa tôi?"
"Ừm."
"..." Trái tim Nghiêm Đông Đông bị đả kích, cậu ta có khuôn mặt học sinh ngoan như vậy, giọng điệu nghiêm túc như vậy, cảm giác 100% là nói thật, nhưng cậu ta lại lừa mình?
Thẩm Ngư từ lâu đã quen: “Cậu ta không phải người tốt, đừng bị vẻ ngoài của lừa gạt.”
Lục Minh Đồng không cãi một lời, tiếp nhận đánh giá của cô, thậm chí còn coi đó như một lời khen.
Trên đường trở về, Nghiêm Đông Đông nhìn bóng lưng cao thẳng của người thanh niên trước mặt, ghé sát vào tai Thẩm Ngư thì thầm: “Có điều tôi phải nói thật, tiểu Lục đẹp trai hơn Trần Kế Châu rất nhiều.”
Thẩm Ngư cười nói: "Nghiêm Đông Đông, xin cô hãy làm người đi. Lần trước Trần Kế Châu mời cô ăn cơm, cô cũng nói anh ấy là đẹp trai nhất."
Lục Minh Đồng làm quen với các đồng nghiệp rất nhanh.
Thẩm Ngư vốn định quan tâm cậu nhiều hơn, nhưng hóa ra lại không cần thiết - tính cách cậu vẫn luôn bất thường như trước, nhưng hiện tại cậu đã kiềm chế rất nhiều, sẽ không trực tiếp bày tỏ cảm xúc ra bên ngoài.
Hơn nữa, vốn dĩ cậu đã có khuôn mặt đẹp đến khó tin, các đồng nghiệp nữ trong studio giúp đỡ cậu rất nhiều, thậm chí tính tình lạnh lùng vô lý của cậu ta cũng bị coi là gò bó và sợ xã hội.
Mọi người đều không biết mối quan hệ giữa Thẩm Ngư và Lục Minh Đồng, nhiều lời đồn đại đã được truyền đi khắp nơi, cuối cùng đã đạt được thống nhất: hai người là chị em họ xa.
Thẩm Ngư biết Nghiêm Đông Đông chịu trách nhiệm cho việc này, cô ấy đã xác nhận họ là chị em họ với mọi người, để tránh các loại chỉ trích có thể phát sinh trong tương lai.
Kể từ đó, nhiều cô gái độc thân trong studio vây quanh Thẩm Ngư, cố gắng hết sức để tìm hiểu thông tin về Lục Minh Đồng.
Thẩm Ngư đều đuổi hết đi: Các cô cứ trực tiếp đi gặp cậu ta đi.
Thời gian trôi qua, đã đến sinh nhật của Thẩm Ngư.
Ban đầu Thẩm Ngư không muốn làm gì, nhưng Nghiêm Đông Đông gần đây đang chuyển nhà, nên muốn tổ chức sinh nhật và tân gia cùng tại nhà Nghiêm Đông Đông.
Không có nhiều người được mời, có Thẩm Ngư và Lục Minh Đồng còn một người bạn học đại học tên là Cát Dao.
Nghiêm Đông Đông có hai người bạn một nam một nữ.
Cùng ngày, Thẩm Ngư đến sớm để hỗ trợ, mang theo những nguyên liệu đã mua theo danh sách của Nghiêm Đông Đông.
Nghiêm Đông Đông đeo tạp dề đi tới mở cửa, từ trong tủ giày tìm một đôi dép dùng một lần đưa cho Thẩm Ngư. Trong bếp có đun nước sôi, Nghiêm Đông Đông không tiếp đãi Thẩm Ngư, kêu cô tự đi thăm quan.
Thẩm Ngư nhìn từng phòng một, đó là một gian phòng nhỏ hai gian, một người ở cũng quá đủ. Tất cả đồ nội thất bằng gỗ là phong cách đơn giản phổ biến tại thời điểm này. Cha mẹ Nghiêm Đông Đông đều là giáo viên trung học, họ cùng nhau đặt cọc cho cô, để cô có thể tự mình trả khoản thế chấp.
Thẩm Ngư có chút hâm mộ.
Giá nhà ở Nam Thành không quá cao, nhưng cô miễn cưỡng lắm mới tiết kiệm tiền đặt cọc một mình. Chính sách không hạn chế mua hàng, giá nhà bình quân mỗi năm có thể tăng lên, cô quyết tâm bằng mọi giá mua nhà trong nửa cuối năm nay.
Sau khi đi dạo một vòng, Thẩm Ngư vào bếp giúp Nghiêm Đông Đông chuẩn bị đồ ăn.
Nghiêm Đông Đông là người có sinh hoạt sống động, nấu nướng, làm bánh, cắm hoa... mỗi thứ một ít, thỉnh thoảng quay một video làm đẹp rồi đăng lên mạng, mặc kệ có ai xem hay không.
Đối với điều này, Thẩm Ngư rất ngưỡng mộ Nghiêm Đông Đông. Bản thân cô cực kỳ chỉn chu trong công việc nhưng lại quá bình dị trong cuộc sống.
Thẩm Ngư xắn tay áo đi vào bồn rửa rau.
"Thẩm Ngư..."
"Tôi nói trước." Thẩm Ngư ngắt lời cô: "Không hỏi về Lục Minh Đồng, cũng đừng hỏi quá khứ của tôi với cậu ta."
"..." Nghiêm Đông Đông nghẹn lời.
Trong một giờ, hai người đã chế biến gần hết nguyên liệu.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Nghiêm Đông Đông đang đeo găng tay, đang định lấy gà nướng trong lò ra, Thẩm Ngư rửa tay dưới vòi nước: “Tôi đi mở cửa.”
Người đến là Lục Minh Đồng, cậu mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu xanh đậm, phù hợp với độ tuổi. Đường vai thẳng và có thể nhìn thấy rõ xương quai xanh lấp ló ở đường viền cổ áo. Với chiều cao và dáng người của mình cậu ta chính là người nổi bật nhất trong đám đông.
Lục Minh Đồng đưa đồ trong tay cho Thẩm Ngư, thay dép lê bước vào phòng, không chút sợ hãi đánh giá cô.
Bởi vì là sinh nhật mình nên Thẩm Ngư có trang điểm.
Cô mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng có đèn l*иg theo phong cách cổ điển, có dây buộc ở eo và một chiếc quần lưng cao kẻ ca rô kiểu Anh. Tóc cũng đã được chải chuốt cẩn thận, phần đuôi tóc xoăn vừa phải, bồng bềnh và tự nhiên. Hiếm khi cô dùng son đậm, đỏ nâu rất hợp với vóc dáng.
Nó khiến cậu nhớ đến những ngôi sao nữ trong những bộ phim Hồng Kông cũ, họ vừa hạnh phúc vừa đánh yêu.
Nghiêm Đông Đông tò mò không biết ai đến, cởi găng tay đi đến cửa bếp, nhìn thấy đầu tiên là chiếc bánh mà Thẩm Ngư đã lấy từ tay Lục Minh Đồng: "Tiểu Lục, mua nhiều vậy!" Cô ấy chỉ bàn ăn, chỗ đó cũng có một cái bánh kem.
Lục Minh Đồng hỏi: "Cô mua vị gì?"
"Sữa xoài."
"Thẩm Ngư thích matcha."
Thẩm Ngư lập tức lạnh mặt: "... Cậu biết nhiều nhỉ."
Lục Minh Đồng nhìn cô: "Chị không cần? Không cần tôi sẽ vứt đi."
Nghiêm Đông Đông xoa mũi, có chút xấu hổ, không phải vì bánh cô ấy mua không phải vị Thẩm Ngư thích, mà là vì Lục Minh Đồng biết rất rõ sở thích của Thẩm Ngư.
Quyết định không quan tâm nữa, cô ấy lui vào bếp và tiếp tục làm món gà quay.
Lục Minh Đồng đổi giày đi vào phòng, Thẩm Ngư bảo cậu tự mình chơi một lát, sau đó trở lại bếp giúp đỡ.
Nghiêm Đông Đông lấy một con dao nhà bếp nhỏ, tách từng khớp xương con gà đã chín vàng, Thẩm Ngư đưa cho cô ấy cái đĩa, còn cười nói với giọng trêu chọc: "Tôi còn không biết cô thích bánh kem vị matcha đó. Chà, tôi cá là Trần Kế Châu cũng không biết."
"..."
Lục Minh Đồng ở phòng khách chưa đầy năm phút, đã đi vào phòng bếp hỏi mình có thể giúp gì không.
"Không, cậu ra ngoài ngồi đi."
Lục Minh Đồng đứng bên người Thẩm Ngư, làm như không nghe thấy.
“Nhà bếp nhỏ như vậy…” Quần áo hôm nay của Thẩm Ngư rất bất tiện. Tóc chỉ được buộc hờ một vòng không được chắc, nếu không sẽ để lại vết hằn. Để rửa trái cây, cô chỉ vén tóc ra sau tai, lúc này đang nói chuyện với Lục Minh Đồng, khi cô quay đầu lại, tóc bị xõa xuống.
Lục Minh Đồng vô thức chạm vào.
Thẩm Ngư sửng sốt một chút, sau đó tức giận trừng cậu một cái.
Lục Minh Đồng nói với vẻ mặt vô tội: "Tôi chỉ muốn giúp chị."
"Rõ ràng là cậu đang muốn gây chuyện."
Nghiêm Đông Đông không nhìn thấy hành động của Lục Minh Đồng vừa rồi, nên vẫn cố giảng hoà: "Tiểu Lục, mang mấy món ăn này ra bàn. Nhà bếp quá nhỏ, không đủ cho ba người đâu."
Lục Minh Đồng vẫn đứng yên tại chỗ, rõ ràng cái gọi là giúp đỡ là giả, ở bên cạnh cô là thật cho đến khi Thẩm Ngư lại lườm anh một cái: “Cậu bị ngốc à, mang đồ ra ngoài!”
Lần lượt từng người đến.
Người cuối cùng đến là bạn học thời đại học của Thẩm Ngư, Cát Dao.
Tình bạn giữa Thẩm Ngư và người bạn học cũ này có từ rất lâu, không thể nói rõ trong một hai câu, vì vậy Thẩm Ngư chỉ giới thiệu ngắn gọn: “Đây là bạn cùng phòng thời đại học của tôi.”
Cát Dao kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, cô ấy kết hôn với một ông chồng giàu có, giàu đến mức không biết tí gì về lãng mạn, chỉ biết tức giận thì mua túi, cãi nhau thì mua quần áo đẹp cho vợ.
Hôm nay Cát Dao để tóc dài, môi đỏ, mặc đồ của một thương hiệu nổi tiếng, rất phô trương. Mang theo chiếc túi Hermes bạch kim, nhưng lại dùng nó để đựng quà cho Thẩm Ngư, làm chiếc túi bị phồng lên.
Cát Dao lấy quà ra đưa cho Thẩm Ngư, cô ấy nhìn xung quanh, tầm mắt rơi trên người Lục Minh Đồng, hơi sửng sốt: "... Lục Minh Đồng?" Cô ấy rất đắc ý vì có thể nhớ được tên của cậu ngay.
Lục Minh Đồng khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Thấy Cát Dao đang định đi lên nói chuyện xưa với Lục Minh Đồng, Thẩm Ngư sợ tính cách cô ấy, sợ cô ấy không kiềm chế được sẽ nói năng lung tung, vội vàng nắm lấy cổ tay cô ấy kéo đến bàn ăn: “Chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm trước."
Bữa tối vô cùng phong phú.
Mặc dù không phải tất cả những người đến đây đều biết nhau, nhưng Nghiêm Đông Đông và Cát Dao, hai nhà ngoại giao gặp nhau nên bữa cơm chắc chắn sẽ không yên tĩnh.
Khi ngồi xuống, Thẩm Ngư cố tình tránh Lục Minh Đồng, để Nghiêm Đông Đông và Cát Dao ở giữa.
Trong lúc trò chuyện, Cát Dao uống một ngụm soda để làm dịu cổ họng, thấy Lục Minh Đồng bên cạnh chỉ tập trung ăn, cô tạm thời đặt chiếc đũa trong tay xuống, nghiêng người nhìn. Chống tay lên cằm, cười nói: "Cậu về nước khi nào?"
"Đầu tháng 7."
Cát Dao chớp mắt: "Cậu vừa về đúng vào dịp sinh nhật của Thẩm Ngư, hay cậu cố tình quay về đúng dịp sinh quay lại vào thời điểm này chỉ để bắt kịp sinh nhật của cậu ấy?"
Lục Minh Đồng thẳng thắn thừa nhận rằng.
Cát Dao hiểu ý Lục Minh Đồng ngay, nhưng kể từ khi gặp nhau, Thẩm Ngư đã nói đây là em trai hàng xóm, đã thể hiện thái độ rất rõ ràng và không bao giờ trốn tránh. Cô xem kịch cũng lâu, cũng từng trợ giúp Lục Minh Đồng, thấy tình thế hiện tại, cô vẫn có chút xấu hổ. Thẩm Ngư một người có vẻ ngoài thờ ơ, nhưng vô cùng có nguyên tắc, [1] liệt nữ sợ triền lang với cậu ấy cũng vô dụng.
"Thực ra, tôi nghĩ hai người sẽ ở bên nhau."
Lục Minh Đồng nhướng mắt, không biết nên nói cái gì.
Khi đó, bất cứ khi nào cậu đến trường của Thẩm Ngư tìm cô Cát Dao đều cung cấp tin tức, những lúc như vậy Thẩm Ngư sẽ khinh bỉ nói cô là kẻ phản bội.
Cát Dao nói: "Cậu có biết chuyện giữa cậu ấy và Trần Kế Châu không?"
Lục Minh Đồng gật gật đầu. Cậu biết có người tên như vậy, nhưng ở một mức độ sâu hơn, cậu không có hứng thú tìm hiểu.
"Cậu vẫn theo đuổi cô ấy sao?"
Lục Minh Đồng im lặng một lúc: "... Tôi không biết."
Cát Dao cười nói: "Khi đó chúng tôi ở ký túc xá đánh cược, tỷ lệ cược là 1 ăn 4, chỉ có một mình tôi đánh cược hai người sẽ ở bên nhau."
"Để cho cô thua cược rồi."
"Tôi có mất gì đâu. Chắc tôi quen với danh xưng "Kẻ phản bội" rồi. Thấy cậu thế này tôi không đành lòng."
Lục Minh Đồng nhìn cô nghiêm túc nói: "Vậy nếu tôi muốn Thẩm Ngư và Trần Kế Châu chia tay, chị Cát Dao sẽ giúp tôi chứ?"
Cát Dao biết Lục Minh Đồng điên từ sớm, nhưng cô ấy vẫn có chút sửng sốt.
Lục Minh Đồng cười cười: "Đùa thôi."
Cát Dao là người xem náo nhiệt, nên không ngại chuyện lớn cô nửa đùa nửa thật nói: "Thật ra, chỉ cần cậu không sợ bị Thẩm Ngư ghét, thì cứ thử là được. Nếu Trần Kế Châu may mắn thì chắc chắn không thể đập chậu cướp hoa. Nếu họ chia tay, cậu sẽ là người may mắn." Giữa cô và Thẩm Ngư là Nghiêm Đông Đông. Cô ấy tính kế con bạn mình mặt không đỏ tim không đập.
Lục Minh Đồng lắc đầu, ý là mình chỉ đang nói đùa.
Không phải vì sợ bị cô ghét. Cậu chỉ sợ người mà Thẩm Ngư muốn ở bên hết cuộc đời là Trần Kế Châu.
Cậu không muốn làm cô buồn.
Sau bữa ăn, mọi người tự giác dọn đĩa, chuẩn bị thắp nến và cắt bánh.
Lúc này Thẩm Ngư nhận được một cuộc điện thoại tới, cô nói xin lỗi đi ra ban công nghe, nhân tiện đóng cửa ban công lại.
Mùa đông khắc nghiệt có ban công khép kín được thiết kế đặc biệt để người dân nuôi thú cưng. Ban công được lát sàn gỗ chịu nước, kê một bộ bàn ghế gỗ.
Thẩm Ngư nghe điện thoại xong liền ngồi xuống ghế. Trong màn đêm rực rỡ ánh đèn, dù xuyên qua một lớp thủy tinh, cô cũng cảm thấy sống động, ngây người nhìn chằm chằm, đột nhiên có cảm giác u sầu.
Cho đến khi cửa ban công bị đẩy ra, Lục Minh Đồng đứng ở cửa nhẹ giọng thúc giục, đã đến giờ thổi nến rồi.
Thẩm Ngư nói: "Ừm".
Thấy cô không vui, Lục Minh Đồng liền hỏi: "Là ai gọi?"
Thẩm Ngư liếc cậu một cái: “… Cha tôi.”
Lục Minh Đồng trầm mặc một lát.
Thẩm Ngư có thể đoán được tâm tư của cậu lúc này. Giống như một người bị tra tấn đau đớn triền miên, không thể lập tức chấm dứt mỗi lần đoàn tụ gia đình như thế, đương nhiên càng hành hạ cô nhiều hơn.
Sau vài lần do dự, Lục Minh Đồng cuối cùng cũng hỏi: "Chú vẫn ở Ấn Thành à?"
"Ừm, Tết Nguyên Đán mới trở về mấy ngày, ông nội khuyên ông ta cũng không nghe."
"Nếu chị thuyết phục, ông ta sẽ nghe."
“Tại sao tôi phải thuyết phục ông ta?”
Thẩm Ngư một mặt không kiên nhẫn từ trên ghế đứng lên, không muốn tiếp tục đề tài này: “Đây là do ông ta tự mình lựa chọn.”
Cô lách qua người Lục Minh Đồng, đi qua cửa cô lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười giả tạo.
Lục Minh Đồng nhìn bóng lưng Thẩm Ngư đang thổi nến trên bánh kem, đột nhiên muốn hỏi Cát Dao sao lại cược cậu thắng.
Khoảng cách giữa cậu và Thẩm Ngư không phải là ngàn ngọn núi, mà là cái gai trong lòng.
[1]Liệt nữ sợ triền lang: chỉ cô gái có cương quyết đến đâu thì cũng sợ đàn ông lì lợm đeo bám.