Chương 26: Núi xa sông dài, đi lại đến mệt mỏi (02)

Cả khu đều là biệt thự đơn lập, mỗi biệt thự có một nhóm tầm hai ba người ở, nam nữ tách biệt.

Lục Minh Đồng không ở cùng những người trong studio mà ở trong căn biệt thự riêng biệt do cậu tự đặt, không liên quan gì đến bọn họ.

Hai người họ đi vào bên trong khá lâu, phải rẽ đến bảy phương tám hướng làm Thẩm Ngư cảm giác như là mất luôn phương hướng.

Gió đêm lạnh lẽo từ trong hồ thổi tới, khiến Thẩm Ngư cảm thấy chiếc áo len bên trong áo khoác lông vũ giống như một vật trang trí, không có bất kỳ tác dụng chống lạnh nào. Cô ôm chặt chú thú bông kia và bước đi vội vã hơn: "Rốt cuộc còn bao xa nữa?"

“500 mét.”

Thẩm Ngư vừa muốn lên tiếng chống đối thì lại nghe thấy Lục Minh Đồng cười lớn, rồi dừng lại trước một tòa nhà ngay phía bên trái và thò tay vào túi tìm chìa khóa.

“Đồ trẻ con!”

Lục Minh Đồng nhẹ nhàng khịt mũi.

Sau khi vào phòng, Lục Minh Đồng sờ thấy một hàng công tắc ở bên cạnh cửa, cậu liền nhấn hết một lượt, tất cả đèn to đèn nhỏ trong phòng đều được bật sáng, cả căn phòng liền sáng trưng như ban ngày.

Lục Minh Đồng đẩy chiếc vali hành lý vào giữa phòng khách, rồi cởϊ áσ khoác ngoài màu đen ném thẳng lên sofa. Cậu không vội nói chuyện với cô mà lại đặt cái vali nằm xuống để tìm quần áo đi tắm trước.

Thẩm Ngư mắng cậu đúng là lắm tật xấu: "Cậu có chuyện gì thì mau nói đi, tôi còn phải về, muộn rồi Đông Đông phải đi ngủ rồi.”

“Vậy thì chị ngủ ở đây.”

Thẩm Ngư không thèm đếm xỉa đến cậu.

Điều hòa trung tâm đã được bật nên nhiệt độ trong phòng cũng dần dần tăng lên.

Thẩm Ngư đang ngồi yên vị trên sofa nghịch điện thoại thì nghe thấy tiếng của Lục Minh Đồng nói vọng ra từ phòng tắm.

Cô nghe không rõ lắm nên xỏ dép đi đến hỏi cậu đã nói gì.

Tiếng nước trong nhà tắm lúc này đã nhỏ dần, Lục Minh Đồng nói với ra: “Tôi nói là chị gọi điện cho bộ phận buồng phòng hỏi xem bây giờ họ có thể mang chút đồ ăn tới không.”

“Sợ là bộ phận ăn uống đã tan ca rồi – Chỗ tôi có, Đông Đông có mang theo mấy gói bún ốc đến, có thể tự nấu.”

“… … Cô ấy mang theo cái này làm gì?”

“Ai mà biết được em ấy – Cậu vẫn chưa ăn tối à?”

“Tôi bắt tàu cao tốc đến, vẫn chưa kịp ăn.”

“Ngày mai rồi đến không được sao. Chỗ này của cậu không cùng tiêu chuẩn với chỗ chúng tôi, cậu tự chi trả rồi bộ phận tài chính kế toán cũng không ghi nhận chi phí cho cậu đâu.”

“Không được. Hôm nay tôi bắt buộc phải hỏi rõ chị một số câu.”

“Vậy cậu mau nói đi.”

“Tôi đói rồi. Ăn no đã rồi nói.”

“……”

Cuối cùng, Thẩm Ngư vẫn phải gọi điện cho bộ phận buồng phòng vì cô biết Lục Minh Đồng có bệnh đau dạ dày nên không dám để cậu đói.

Bộ phận buồng phòng nói với cô bây giờ họ không thể đưa đồ ăn tới bởi vì cô không đặt trước. Có điều, nguyên liệu cho tiệc nướng buổi tối mà studio của bọn cô đã đặt vẫn còn thừa, nếu như cần, thì đợi họ báo với bên HR chuẩn bị xong thì sẽ mang tới.

Lúc Lục Minh Đồng tắm xong đi ra, nhìn thấy Thẩm Ngư vẫn đang cầm điện thoại, cậu lại tưởng cô vẫn đang buồn bực về chuyện đồ ăn uống, liền nói: “Họ không mang thì thôi.”

Thẩm Ngư giải thích, cô đã xin phép Tiểu Vũ, cũng đã báo lại cho bộ phận buồng phòng, lát họ sẽ mang nguyên liệu đến.

Cô nói rào trước: “Tôi cũng không biết còn thừa những gì, họ mang đến cái gì thì nấu cái đấy thôi.”

“Chị nấu á?” Lục Minh Đồng hỏi với giọng điệu đầy sự do dự.

Việc chê dường như là một khâu hết sức thông thường mỗi khi cô trổ tài nấu nướng.

“Có ăn là tốt lắm rồi. Cậu còn kén chọn cái gì.”

Không lâu sau, nhân viên đã mang một thùng nguyên liệu đến gõ cửa. Rau thịt đều có cả và đều được bọc cẩn thận trong màng bọc để giữ được sự tươi ngon.

Thẩm Ngư chọn lựa một ít đồ rồi quyết định nấu một nồi hầm thập cẩm.

Cô cầm nguyên liệu mang vào đặt trong bếp, rồi túm lấy tóc và dùng dây chun buộc lại, sau đó lấy dao thớt ra để sơ chế nguyên liệu.

Lục Minh Đồng đứng bên cạnh quan sát, cậu mặc chiếc áo áo ngủ màu xanh đậm mà khách sạn cung cấp, tóc chưa sấy khô vẫn còn đang nhỏ nước.

“Phiền cậu nhường chỗ, đứng ở đây cản trở công việc của tôi.”

Lục Minh Đồng cười phá lên rồi quay trở lại phòng tắm để sấy tóc.

Nước sôi, Thẩm Ngư liền đổ hết tất cả củ cải thái miếng, ngô, rau, cà chua, thịt bò vào trong nồi, Lục Minh Đồng nhìn với vẻ mặt khó có thể diễn tả nổi.

“Cậu có ý kiến gì?”

Lục Minh Đồng nhún nhún vai tỏ ý không có gì.

Trong nồi đang sôi sùng sục, Thẩm Ngư không có việc gì làm, đứng chống một tay lên bệ bếp hỏi cậu rốt cuộc muốn nói cái gì, có rắm thì nhanh mà đánh đi.

Thẩm Ngư đã cởϊ áσ khoác ngoài ra, chỉ mặc nguyên chiếc áo len trắng cao cổ. Chiếc áo này là kiểu dáng thụng không tôn dáng lắm nhưng khi cô cử động cũng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra được đường cong.

Ánh mắt Lục Minh Đồng đang dán chặt vào cái nồi nhưng vẫn liếc nhìn được bóng dáng cô, do có chút thất thần nên mãi mới lên tiếng “… … Ăn xong đã rồi nói.”

“Tôi phát hiện ra, cậu đang cố ý làm lãng phí thời gian của tôi.”

“Vậy chị về đi.”

Thẩm Ngư liền quay người rời đi.

Lục Minh Đồng vội kéo tay cô lại, cười nói: “Nghe lời như vậy sao, bảo chị đi chị liền đi?”

Thẩm Ngư phát hiện ra, hôm nay cảm xúc của tên cẩu này tốt một cách khác thường nên mới thay đổi cách trêu chọc cô. Nhưng cô không chấp vì cô cũng đang rất tò mò không biết cậu muốn nói gì.

Thập cẩm các thứ ở trong nồi được múc ra một cái bát lớn.

Lục Minh Đồng ăn ngấu nghiến nhưng rất gọn gàng, Thẩm Ngư ngồi ở đối diện, chống hai tay vào cằm nhìn cậu ăn. Kết quả là, cái tên này miệng thì chê cô nấu ăn không ngon cuối cùng lại ăn hết sạch chỉ còn thừa mỗi một ít canh.

Lục Minh Đồng mang một nồi một bát để vào bồn nước, tự mình rửa xong lại nói muốn đi đánh răng.

“… … Cậu mà còn vẽ thêm ra việc gì nữa, tôi lập tức đi luôn!”

Lục Minh Đồng đang bóp kem đánh răng trong nhà tắm liền đánh ánh mắt ra ngoài cửa nhìn cô cười.

Thẩm Ngư tiếp tục nằm trên sofa nghịch điện thoại. Lúc này, Nghiêm Đông Đông gửi tin nhắn kèm một biểu tượng cảm xúc đáng thương đến hỏi cô: “Chị Thẩm Ngư, những người đánh bài đã về hết rồi, em cũng chuẩn bị đi ngủ đây. Lúc nào chị mới về vậy?”

Thẩm Ngư trả lời: “sắp rồi.” Đúng lúc này cô nghe thấy tiếng bước chân bước ra từ phía phòng tắm.

Lục Minh Đồng tiến đến ngồi xuống chiếc sofa ở phía đối diện cô rồi cũng nằm dài ra giống cô, trông vô cùng thoải mái.

Thẩm Ngư nhìn cậu: "Có thể nói được chưa?”

Màu xanh đậm cực kỳ hợp với cậu. Màu này làm làn da của cậu trông trắng hơn, lông mày trông đen hơn, rất thanh thoát khiến cô phải dừng ánh mắt trên người cậu một lúc mới di chuyển ánh nhìn sang chỗ khác.

Lục Minh Đồng “uhm” trước một tiếng, rồi ngay sau đó đột ngột nói “Chúng ta hãy ở bên nhau đi.” Câu nói không hề khiến người ta bất ngờ, nó giống như việc phải quẹt thẻ chấm công hàng ngày vậy.

Thẩm Ngư còn chưa nghĩ ngợi gì đã lập tức nói: “Câm miệng. Tôi đã nói là không thể nào mà.” Kiểu cự tuyệt này dường như đã trở thành một loại phản xạ có điều kiện rồi.

Đối với cậu không có gì là không thể cả, cậu nói: “Thật ra chị có thể thành thật chút được mà.”

Thẩm Ngư nghe ra một chút ý tứ từ tối hậu thư dành cho cô, cảm thấy kỳ quặc khó hiểu nên liếc nhìn cậu rồi cúi xuống xem điện thoại và nói “nói tiếng người đi.”

Lục Minh Đồng liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chị đoán xem, hôm nay tôi đã gặp ai.”

“Tôi sao biết được.”

“Gợi ý cho chị một chút, đó là một trong những bạn trai cũ của chị… …”

Hàng Thành.

Thẩm Ngư chẳng cần dùng đến từng gợi ý để đoán mà trực tiếp chốt chắc luôn, là Du Tiêu.

Cô còn chưa nói ra miệng, Lục Minh Đồng đã biết cô đoán được rồi. Cậu nghiêng nghiêng đầu để lộ rõ ý cười trong mắt: “Anh ta nói với tôi, anh ta không được tính là bạn trai cũ của chị.”

Sắc mặt của Thẩm Ngư đột nhiên thay đổi.

Cô đã đoán được Lục Minh Đồng muốn nói gì rồi.

Đột nhiên thấy hoảng sợ, cô liền với lấy chiếc áo khoác lông vũ đang đặt trên sofa, khoác lên tay, đứng dậy muốn rời đi.

Bỗng Lục Minh Đồng lên tiếng từ phía sau cô: “Khi tốt nghiệp, vốn dĩ tôi có thể tiếp tục sang Úc học nghiên cứu sinh nhưng tôi lại lựa chọn quay về Nam Thành, chị biết vì sao không?”

Bước chân của Thẩm Ngư trở nên lưỡng lự vì cô không biết nên ở lại nghe tiếp hay nên bước ra khỏi căn phòng này ngay lập tức, ngược lại lại trở thành cơ hội cho cậu nói hết những lời muốn nói.

“Ngày đó để đuổi tôi đi, chị sẵn sàng uy hϊếp tôi. Tôi chỉ cảm thấy phẫn nộ sao chị lại có thể nhẫn tâm như vậy mà không hề ý thức được… … Khi ở nước ngoài nghĩ lại những lời chị nói, tôi mới hiểu rõ. Chị không biết, tôi đã nghĩ về nó bao nhiêu lần đâu.”

Mỗi lần nghĩ về nó là một lần đau.

Lục Minh Đồng nhắm khẽ đôi mắt rồi lại mở to ra.

Lúc này, Thẩm Ngư đã bước đến trước hiên, chỉ còn cách cửa lớn một bước chân.

Lục Minh Đồng nhìn cô đưa tay nắm lấy tay nắm cửa rồi nói: “Chị nói, chị không muốn làm lỡ dở tiền đồ của tôi, chị nhát gan, chị không dám chống lại cả thế giới. Nhưng… …”

“Chỉ có duy nhất một điều chị không hề nói tới đó là chị không thích tôi.”

Lời vừa dứt, cánh cửa cũng được mở ra, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào mạnh mẽ.

Ở đó đã không còn bóng hình của cô nữa rồi.

Thẩm Ngư hoảng sợ bước vào trong bóng tối, tim vẫn còn đang đập loạn xạ.

Cô không nhớ rõ mình đi đường nào đến, cũng không quan tâm quá nhiều liền trực tiếp rẽ trái.

Bỗng cô nghe thấy tiếng cửa đóng sầm từ sau lưng truyền đến.

Thẩm Ngư quay đầu lại theo bản năng thì thấy Lục Minh Đồng đã bước ra ngoài, cậu đang đứng dưới ánh đèn màu vàng nhạt ngoài mái hiên.

“Chị đi sai đường rồi.”

Lục Minh Đồng nhắc nhở cô bằng giọng nói vô cùng điềm tĩnh, cậu bước lên phía trước đi về phía cô.

Giờ phút này, Thẩm Ngư cảm thấy mình cực kỳ ngu xuẩn, giúp cậu ta nấu bữa tối, chờ cậu ta ăn no, tinh thần no đủ khí lực dồi dào, rồi giờ cậu ta tận dụng toàn bộ để săn đuổi cô.

Cô nghe thấy lời của Lục Minh Đồng rồi nhưng không thèm quay lại, đi sai thì đi sai, cùng lắm thì đi một vòng thôi mà.

Theo sau cô là tiếng bước chân ở một khoảng cách không gần cũng không xa. Cô càng đi càng nhanh, hận không thể chạy nhanh hơn để thoát khỏi cậu.

Cô cứ thế đi, đột nhiên để ý tiếng bước chân theo sau đã biến mất.

Thẩm Ngư cảm thấy nghi hoặc nên vội vàng quay đầu lại nhìn thì thấy Lục Minh Đồng không biết vì sao mà dừng lại, cậu ngồi xổm tại chỗ, hai tay ôm lấy bụng.

Cô đứng từ xa nói: “Cậu đừng dùng chiêu này với tôi. Tôi sẽ không mắc mưu của cậu đâu.”

Lục Minh Đồng không phản ứng lại, vẫn giữ nguyên tư thế đó không hề động đậy.

Thẩm Ngư không muốn để ý đến cậu nên tiếp tục đi về phía trước.

Cậu vẫn không đi theo.

Cô ngập ngừng dừng bước.

Mấy phút đã trôi qua.

Cái bóng dáng trong đêm tối đó gầy quá, cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm của khách sạn trong khi gió lại lạnh như vậy.

Thẩm Ngư do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay lại bước đến phía trước cậu. Cô đưa mũi chân đá nhẹ vào xương bắp chân cậu: "Này.”

Cậu vẫn bất động như cũ.

Thẩm Ngư do dự, luồn tay vào ống tay áo, từ từ khoác lên người chiếc áo khoác cô vẫn ôm trong lòng.

Cô cũng ngồi xổm xuống, đưa một cánh tay ra thăm dò cậu.

Kết quả còn chưa chạm tới vai cậu, cậu đã đột nhiên ngẩng đầu dậy, ánh mắt khá là lạnh lùng.

“Không phải chị nói sẽ không mắc mưu sao?’

Thẩm Ngư tức giận, mắng cậu là đồ trẻ con, vô liêm sỉ.

Cô đứng dậy muốn rời đi nhưng cổ tay đã bị cậu nắm lấy.

Cậu cũng thuận thế đứng lên, trách cô: “Vốn dĩ chị có thể không cho tôi cơ hội được lợi dụng sự mềm lòng của chị.”

Cậu nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong lòng mình.

Thẩm Ngư ra sức vùng vẫy.

Từ trước tới giờ, Lục Minh Đồng chưa từng cho rằng mình là người tốt. Cơ hội này, cậu nhất định không thể bỏ qua.

“Du Tiêu nói với tôi, chị không đồng ý ở bên anh ta đương nhiên là bởi vì không muốn đi Hàng Thành, cũng không muốn đi nơi nào khác. Nhưng cái chính là do chị không có can đảm lừa dối anh ta nên mới nói sự thật với anh ấy.”

“Thực ra, em có người mình thích. Thậm chí gần đây em mới nhận ra hóa ra mình thích cậu ấy. Em và cậu ấy không có bất kỳ khả năng nào có thể ở bên nhau. Có lẽ, cuối cùng em sẽ tìm một người em không thích lắm, người đó cũng không thích em đến vậy để chung sống cả đời. Nhưng người đó chắc chắn không phải là anh, bởi vì em có thể cảm nhận được anh vẫn rất thích em, em không thể ức hϊếp anh được.” - Đây chính là nguyên văn lời nói mà Thẩm Ngư đã nói với Du Tiêu.

Hôm nay, Du Tiêu nói hết cho Lục Minh Đồng biết là bởi vì sau khi anh rời Nam Thành, anh đã sâu chuỗi và suy xét lại hết các sự việc nên đã suy đoán được phần nào: vì sao sau mỗi lần gặp mặt “em trai” Thẩm Ngư đều thất thần không vui; tại sao hôm “em trai” ra nước ngoài, Thẩm Ngư đã xin nghỉ để đi tiễn nhưng cuối cùng lại không đi, tại sao anh tỏ tình với cô, không những cô không vui mà còn như mang trên mình một gánh nặng.

Thẩm Ngư còn nhớ rất rõ lý do vì sao khi đó cô lại nói với Du Tiêu những lời như vậy.

Thành thật mà nói cô không muốn lừa dối một người vô tội, nhưng càng bởi vì cái bí mật này cô không dám nói với bất kỳ ai thân thiết bên cạnh mình, cô sắp bị nó ép đến phát điên rồi.

Cô chắc chắn cả đời sẽ không gặp lại Du Tiêu nữa cho nên đã coi anh như cái hốc cây mà nói ra.

Kết quả, cô đúng là đã đánh giá thấp những sự trùng hợp ngẫu nhiên vòng đi vòng lại trong đời.

Cô không vùng vẫy nữa.

Cũng không nói chữ nào, chỉ thấy trong chớp mắt nước mắt liền tuôn rơi.

Gió như con dao sắc thổi qua mặt khiến cô vừa lạnh vừa đau. Cô còn nghi ngờ liệu có phải nước mắt cũng sắp đông cứng lại không.

Lục Minh Đồng chợt nhận ra, số lần Thẩm Ngư khóc vì cậu thực sự nhiều hơn bất kỳ ai, bất kỳ người đàn ông nào khác.

Cậu ôm chặt lấy cô, xoay người chắn gió cho cô.

Cậu đưa tay lên tháo chiếc kính đã mờ sương của cô xuống, nhét vào trong túi áo khoác của cô.

Con át chủ bài của cô đã bị cậu lật tẩy một cách không hề nể nang khiến cô không thể nhe nanh giơ vuốt lên với cậu được nữa.

Giờ phút này giọt nước mắt lặng lẽ của cô so với những bộ dạng và lời nói cay nghiệt xấu xa mỗi lần cô muốn đẩy cậu rời xa mình trước đó càng khiến cậu cảm thấy đau đớn khó chịu hơn.

Cậu chợt nhận ra bản thân đã hành động quá đáng rồi.

Sao lại có thể bốc đồng lỗ mãng, diễu võ dương oai trước mặt cô, lấy những bí mật của cô làm vũ khí đâm lấy cô như vậy.

Rõ ràng cậu mới là người không nỡ để cô buồn hơn bất cứ ai cơ mà.

Lục Minh Đồng cúi đầu, đôi môi khô khốc có chút hơi lạnh của cậu hôn nhẹ lên trán, rồi lại hôn nhẹ lên khóe mắt cô. Đôi mắt cô run rẩy, nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn.

Cậu lại men theo đường thẳng từ khóe mắt đi xuống hôn lên chóp mũi, hơi thở của cô.

Cuối cùng dừng lại nếm trải những giọt nước mắt vương trên môi cô.

Cũng chính là nếm trải nỗi đau trong lòng cô.