Chương 2: Tâm sự thiếu niên tựa sương mù (02)

Lần đầu Thẩm Ngư lần đầu gặp Lục Minh Đồng chính ở ngôi nhà này.

Đó là kỳ nghỉ hè khi cô vừa tròn mười bảy tuổi và chuẩn bị vào trường trung học.

Trong nhà bị cắt điện, cô đang ngồi ở bậc cửa đọc truyện tranh, ngậm trong miệng một miếng đá bào, còn mở cửa nhà ra, cố gắng để có chút mát mẻ. Nếu mẹ cô nhìn thấy bộ dạng này, nhất định sẽ nói cô là con gái mà không thùy mị nết na gì cả.

Dưới lầu có tiếng động, cô tò mò nhỏm dậy dựa vào lan can nhìn xuống.

Một người phụ nữ mặc váy màu vàng nhạt cũng nhìn lên, mỉm cười nói xin chào với cô.

Theo sau người phụ nữ là một cậu bé, mặc áo phông ngắn tay màu xanh dương, còn đi một đôi giày thể thao màu trắng.

Sở dĩ cô nhớ rõ như vậy, là bởi vì khi cậu bé ngẩng đầu lên, cô bị bất ngờ bởi vẻ đẹp của cậu bé.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp với sống mũi cao, đôi mắt đen nhánh với hàng mi cong.

Mười ba tuổi, là thời điểm trẻ con bắt đầu phát triển, cậu đã cao hơn cả mẹ, nhưng trên mặt còn nét trẻ con.

Nhưng có rất nhiều thứ trong mắt cậu, đó là sự trưởng thành vượt xa so với tuổi.

Thẩm Ngư cũng cười chào hỏi lại, cùng người phụ nữ trò chuyện vài câu, được biết hai người trước đây đều sống ở Giang Thành, nhưng do công việc có chút thay đổi nên lần này chuyển đến căn nhà ở tầng dưới bị bỏ trống của ông nội Lục Minh Đồng.

Cậu bé tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn vì hai người nói chuyện vui vẻ.

Cô nhận ra cậu đang không vui, cười cười nói với cậu: "Nhóc có muốn lên nhà chị không, chị cho nhóc ăn kem."

Lần đầu Thẩm Ngư chủ động thể hiện tình cảm đã chấm dứt trong thất bại.

Cậu trai lạnh lùng liếc nhìn cô: "Không cần, cảm ơn."

***

Sau một đêm lăn lộn, ba giờ sáng Thẩm Ngư mới ngủ thϊếp đi.

Khi cô thức dậy đã hơn chín giờ sáng.

Vừa mới ngủ dậy nên cô quên mất có người khác ở nhà, mở cửa ra thì thấy một người nằm trên ghế sô pha đã làm cô giật mình.

Sau khi tắm rửa xong, ra thì thấy Lục Minh Đồng vẫn chưa tỉnh.

Thẩm Ngư không gọi cậu, một mình xuống lầu mua bữa sáng.

Phố Thanh Thủy sáng sớm đã náo nhiệt ồn ào, Thẩm Ngư chờ trước cửa hàng điểm tâm, duỗi người hưởng thụ không khí xen lẫn đủ loại mùi vị, cảm giác này cho cô một cảm giác an toàn.

Cô không quen ăn sáng với bánh mì, sữa... mà phải ăn một miếng bánh bao nóng hổi, hay mì gói và bột chiên mới đủ no.

Ông chủ đưa một gói bột chiên giòn và một cốc sữa đậu nành, Thẩm Ngư dùng điện thoại di động quét mã QR định trả tiền, thì bỗng khựng lại : "...Lấy cái khác đi."

Đến cuối ngõ, cô gặp một bà lão bán hoa.

Thẩm Ngư biết hoa tươi không trưng được lâu, nhưng không chịu nổi bà lão van xin, liền lấy thêm vài bông gừng.

Sau khi về nhà cắm hoa vào bình, trong căn nhà nhỏ cũ kỹ thoảng hương thơm.

Thẩm Ngư ăn xong bữa sáng, còn lại để ở trên bàn ăn, dùng máy hút bụi hút sạch sẽ. Sau khi ra ngoài một tuần, ngôi nhà đã tích tụ rất nhiều bụi.

Máy hút bụi phát ra tiếng ồn lớn, nhưng Lục Minh Đồng vẫn chưa bị đánh thức.

Dọn dẹp xong, Thẩm Ngư dùng nước sạch rửa mặt, trở lại phòng ngủ.

Chắc lúc này Trần Kế Châu đã dậy, cô gọi video sang, dùng giá đỡ dựng điện thoại lên, vừa trang điểm vừa nói chuyện.

Dù hôm nay là thứ bảy nhưng cô vẫn phải đến studio để gặp khách hàng.

“Anh xác định nghỉ hè sẽ không trở về sao?” Thẩm Ngư đeo kính áp tròng trước gương. Ý thức được rằng lúc này trông mình thật xấu xí, cô đã làm lệch góc camera của điện thoại trước.

"Anh đoán anh không thể. Anh phải xem một thí nghiệm."

"Cho luận án tốt nghiệp của anh?"

"Ừm."

Trần Kế Châu là nghiên cứu sinh trường đại học Bắc Kinh, tại thủ đô chuyên ngành vật lý và hóa học vật liệu, hướng nghiên cứu là vật liệu tổng hợp, cụ thể hơn là nghiên cứu và điều chế vật liệu hấp thụ sóng điện từ hiệu suất cao.

Thẩm Ngư đã nghe Trần Kế Châu kể một số điều về chuyên ngành của anh ta, nhưng cô thân là một sinh viên nghệ thuật tự do chính hiệu, điểm số luôn rất đáng thương, khi nghe anh ta nói cũng chỉ hiểu cái được cái không.

Sắp tới sinh nhật của Thẩm Ngư, cô vốn muốn nhắc nhở anh, nhưng nghĩ lại thì vẫn thôi.

Trần Kế Châu sắp bước vào năm cuối của chương trình tiến sĩ, phải làm luận án tốt nghiệp và làm những công việc lặt vặt cho dự án nghiên cứu của người hướng dẫn của mình. Cô hiểu loại cảm giác bận đến sứt đầu mẻ trán nên không có ý định thúc dục anh.

Trong khi trang điểm, cô trò chuyện với anh về những vấn đề nhỏ nhặt. Thẩm Ngư chỉ trang điểm nhẹ, động tác vô cũng nhanh chóng. Ngay khi cô đang đặt từng món mỹ phẩm đã sử dụng trở lại hộp đựng acrylic, bỗng Trần Kế Châu trong video đột nhiên hỏi: "Trong nhà em có người à?" Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Ngư vội vàng nhìn về phía cửa.

Lục Minh Đồng không biết thức dậy từ lúc nào, đứng ở cửa phòng ngủ, đầu bù tóc rối, cả người chỉ có một cái quần đùi, quả nhiên là "rất là không thích hợp".

Lục Minh Đồng không chào hỏi, chỉ đứng ở cửa một lúc rồi rời đi.

Thẩm Ngư giải thích với Trần Kế Châu: “Là em trai của người hàng xóm ở tầng dưới mà em đã nói với anh, hôm qua cậu ấy say rượu không thể về nhà nên ở lại qua đêm với em.”

"Không phải cậu ta đi nước ngoài sao?"

"Mới về tuần trước."

Trần Kế Châu không nói gì nữa, có người gọi anh ta trở lại phòng thí nghiệm, anh liền cúp máy.

Thẩm Ngư đặt gương xuống, nói vọng vào phòng khách: “Chưa mặc quần áo đã chạy lung tung?”

"Quần áo không có ở trong máy giặt."

"Cậu không ra ban công tìm hả? Quần áo ngâm trong máy giặt qua đêm rồi, cậu còn có thể mặc quần áo ướt sao?"

Lục Minh Đồng ngáp một cái và đi về phía ban công, không giải thích, phản ứng của cậu hơi chậm sau cơn say.

Áo sơ mi và quần tây của cậu đang phơi trên ban công, bên cạnh bộ quần áo đơn giản và tao nhã của Thẩm Ngư. Cơn nóng từ cửa số yếu ớt thổi vào trong phòng.

Cậu cao nên cũng không cần giá treo quần áo cũng có thể lấy quần áo bằng một tay.

Lúc trở lại phòng khách thay đồ, Thẩm Ngư mở cửa phòng ngủ đi ra, trên người đã thay một bộ quần áo khác.

Áo xanh nhạt, quần ống rộng màu trắng sữa thanh lịch, đi qua còn tỏa ra gió mát mùa hè.

Thẩm Ngư từ nhỏ đã không có duyên với từ như "khiêm tốn" và "dịu dàng" nên cô không thích mặc váy. Cô cảm thấy mặc váy rất lọt gió, khiến cô không thể chạy nhảy, gây cản trở cho các hoạt động. Nên cô luôn mặc áo phông và quần jean với giày vải, buộc tóc đuôi ngựa, để lộ vầng trán nhẵn, giản dị và gọn gàng.

Đường nét khuôn mặt cô trời sinh đã sâu, nhưng làn da của cô ấy rất trắng, cho dù cô có phơi nắng như thế nào, cũng sẽ không bị rám nắng. Mặt không một tì vết, ngoại trừ một nốt ruồi nhỏ gần khóe mắt trái.

Lục Minh Đồng không biết có phải vì thích cô, nên cậu mới thấy nốt ruồi này cực kỳ gợi cảm hay vì trong giấc mộng xuân cậu đã hết lần này đến lần khác vuốt ve nó.

Rốt cuộc, cậu vẫn chết chìm trong đôi mắt biết cười của cô.

Lục Minh Đồng lơ đãng nhìn cô một lúc, sau đó cúi đầu, mặc quần áo vào nói với cô: "Xin lỗi, tối hôm qua tôi uống say quá."

Thẩm Ngư khẽ hừ một tiếng, không tình nguyện tiếp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng cô phải ra ngoài ra ngoài, nợ cũ hôm quá cô không thèm để ý: “Tôi phải đi làm, bữa sáng ở trên bàn, nhưng cậu trước khi ra ngoài nhớ đóng cửa lại."

Lục Minh Đồng cúi đầu cài cúc áo: "Tôi có thể ở đây vài ngày không..."

"Không được."

"Tôi đang tìm phòng mới, sau khi tìm thấy sẽ lập tức chuyển đi."

"Cậu không ở dưới lầu sao?"

"Không." Sau khi Lục Minh Đồng trở về nước, cậu đã về nhà một lần. Đó là một căn nhà cũ, đã hai năm không có người ở, đồ dùng trong nhà hầu hết đều hỏng hóc. Mùi ẩm mốc cũ kỹ trong nhà khiến cậu không thể chịu nổi, khiến cậu càng không muốn mua đồ gia dụng.

"Vậy mấy ngày nay cậu sống ở đâu?"

"Khách sạn."

Thẩm Ngư đã sớm biết cậu là một thiếu gia thiếu kiến thức cơ bản về cuộc sống, hiện tại lại thêm một cái tật nữa là xa hoa lãng phí.

"Vậy cậu có thể tiếp tục ở khách sạn, cậu ở nhà của tôi rất bất tiện."

"Ảnh hưởng đến cuộc gọi video của chị với bạn trai?"

"Đúng vậy! Không lẽ cậu muốn ở lại nghe lén sao?"

Sau khi cài xong chiếc cúc cuối cùng, Lục Minh Đồng xắn tay áo, liếc cô một cái, cười ra vẻ gian tà: "Chị cho rằng tôi không dám?""

“Tôi cảm thấy cậu vẫn còn say.” Thẩm Ngư nhìn thời gian liền muốn rời đi: “Nếu như cậu kiên trì muốn ở nhà của tôi, vậy tôi đi khách sạn, cậu chọn đi.” Không đợi Lục Minh Đồng đáp lại, cô đi về phía cửa liền nghe âm thanh nặng nề của cậu sau lưng.

Cô nghe không rõ, quay đầu lại hỏi: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói, chị không có tiến bộ gì cả, vẫn chỉ có cách này."

Cậu đã mặc quần áo chỉnh tề, đặt điện thoại di động và thẻ phòng lên bàn, đẩy cô ra, đi giày da ở cửa ra vào, mở cửa, còn đẩy cô thêm một cái nữa.

***

Sáng thứ hai, Thẩm Ngư đang ở trong phòng họp thử xem xem file PPT có thể phát bình thường hay không, thì cửa bị đẩy ra, Lục Minh Đồng bước vào.

Cậu mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, nước da trắng hơn một chút. Cậu liếc nhìn Thẩm Ngư, không nói cũng không cười vô cùng lãnh đạm, cả người viết đầy bốn chữ người sống chớ gần.

Vẫn còn khoảng mười phút nữa trước khi cuộc họp bắt đầu, Lục Minh Đồng đã đến để phát tài liệu cho mọi người.

Cậu làm như không phải cố ý trịnh trọng, nhưng Thẩm Ngư lại không hiểu: “Cậu ra nước ngoài du học hai năm, trở về lại đi làm công việc lặt vặt.”

Lục Minh Đồng phát xong đống tài liệu trong tay, ngồi xuống vị trí xa màn hình chính nhất, dựa lưng vào ghế, trên mặt hiện rõ vẻ buồn ngủ: “Tôi không muốn ra nước ngoài, là chị ép tôi."

Thẩm Ngư cảm thấy có dấu hiệu cậu muốn nhắc lại chuyện cũ, cô không chịu nổi vị thiếu gia này tiếp tục sinh sự.

Lần lượt từng người đến, cuộc họp hàng tuần bắt đầu.

Thẩm Ngư là người đầu tiên thuyết trình về triển lãm tiệc cưới thành phố phía Tây tuần trước.

Lục Minh Đồng lúc này mới vui vẻ lên, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt dán chặt vào Thẩm Ngư.

Điều hòa trong văn phòng được bật hết công suất, cô khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng đơn giản. Mái tóc dài mượt mà, buộc lỏng lẻo. Lớp trang điểm hầu như không đáng chú ý, môi có chút đỏ đô do tô son, càng làm nổi bật làn da đẹp của cô.

Chỉ tiếc là hôm nay cô đeo kính, gọng kính đã che được nốt ruồi ở đuôi mắt.

Vì lý do công việc, cô không còn được ăn mặc phóng khoáng như trước nhưng cũng đã trau dồi cho mình một set đồ theo phong cách riêng, không thiếu sự nữ tính nhưng đồng thời cũng làm tăng lên khí chất của người trưởng thành.

Sau khi Thẩm Ngư báo cáo xong, bước tiếp theo là mọi người tổng kết tiến độ công việc, sắp xếp nhiệm vụ cho giai đoạn tiếp theo.

Hôm nay còn một mục nữa là phân công nội dung công việc cho nhân viên mới và nhân viên thực tập.

Thẩm Ngư bây giờ là chuyên gia tư vấn tiệc cưới cao cấp trong studio, chỉ phụ trách chuyên môn tùy chỉnh, bình thường xử lý các dự án đều không có tài liệu tham khảo, gần như bắt đầu lại từ đầu.

Đầu năm, cô lên kế hoạch tổ chức đám cưới dưới nước cho một vài cặp đôi, bối cảnh khó chưa từng có, để tránh kết quả cuối cùng sai lệch với thiết kế, cô giám sát toàn bộ quá trình, tự mình làm mọi thứ. Sau khi kết thúc mệt mỏi đến ốm nặng.

Đường Thuấn Nghiêu cảm thấy việc cô làm như vậy chả khác gì gϊếŧ gà lấy trứng, liền đồng ý sau khi tuyển thêm nhân viên sẽ cho cô một trợ lý.

Tổng giám đốc Đường nhớ đến chuyện này, sau khi sắp xếp ổn thỏa những nhân viên mới và thực tập sinh còn lại, ông chỉ vào Lục Minh Đồng còn lại: "Cậu Lục, cậu muốn làm trợ lý của Thẩm Ngư không? Cậu biết rất rõ tính khí của cô ấy, nên có thể hợp tác vui vẻ trong công việc."

Cây bút đang xoay tròn trong tay Thẩm Ngư dừng lại, đầu bút vẽ một số ý tưởng bằng mực lên tập giấy.

Thấy Lục Minh Đồng ngoan ngoãn gật đầu, cô đoán rằng sự sắp xếp này có lợi cho cậu.

Nhưng cô không vui, cả ở nơi công cộng lẫn nơi riêng tư, nếu bởi vì Lục Minh Đồng là người quen với cô mà công việc có xảy ra vấn đề gì sẽ gây khó dễ cho cô.

Nhưng cô không phản đối, Đường Thuấn Nghiêu là một người rất ngang ngược, cô thường không tranh luận với anh ấy về những vấn đề ngoài công việc. Thứ hai là, nếu Lục Minh Đồng được giao cho người khác, ngại quan hệ với cô, họ lại càng khó xử.

Sau cuộc họp, mọi người trở về chỗ ngồi của mình.

Trong tay Thẩm Ngư có ba đơn hàng, đơn hàng thứ nhất mới đặt hôm thứ bảy, còn đang ở giai đoạn thiết kế sơ bộ, đơn hàng thứ hai dự kiến tháng 12 sẽ tổ chức hôn lễ, địa điểm vừa khảo sát xong đã giao cho cặp đôi, đơn hàng thứ ba sẽ tổ chức đám cưới vào cuối tháng, tình hình hiện tại có thể thấy vô cùng hỗn loạn.

Thẩm Ngư lo liệu công việc trong tay, định giao một số việc cho Lục Minh Đồng. Do cậu là một trợ lý của cô nên không thể quá vô dụng.

Tuy nhiên, khi Thẩm Ngư nhìn thấy một đống những thứ tầm thường mà cậu đã liệt kê trên tài liệu, cô vẫn cảm thấy mình nên làm một người sếp tiêu chuẩn.

Sau khi suy nghĩ, cô nhấp vào WeChat trên máy tính để bàn và gửi một tin nhắn cho Lục Minh Đồng: "Biết sử dụng SU không?"

Lục Minh Đồng: “Không.”

Thẩm Ngư: “Học.”

Một buổi sáng, Thẩm Ngư sửa đổi kế hoạch đã định bằng SU (Sketchup) dựa trên dữ liệu trang web của khách sạn, xuất video có hiệu ứng 3D và gửi cho khách hàng đặt hàng thứ hai.

Nhận được trả lời sớm, và chấp nhận được thông qua.

Thẩm Ngư kiểm tra mục này từ danh sách việc cần làm, khóa máy tính sau đó rủ Nghiêm Đông Đông cùng ăn tối.

Khi cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay đưa ra ngăn lại, cửa thang máy mở ra, Lục Minh Đồng đi vào.

Nghiêm Đông Đông biết ý tránh sang một bên, cười nói: "Tiểu Lục cũng đi ăn à?"

Lục Minh Đồng đứng vào, xoay người nhìn Thẩm Ngư một cái: "Là nhân viên cũ đồng thời là gia sư của tôi, cô nên chủ động hướng dẫn tôi làm quen với hoàn cảnh xung quanh."

Mấy năm nay tính tình của Thẩm Ngư đã dịu đi rất nhiều, mà Lục Minh Đồng chỉ mới trở lại mấy ngày đã khıêυ khí©h cô quay lại tính cũ mấy lần liền rồi: "Vậy không bằng tôi đi lấy cơm mang tận tay cho cậu nhá?"

Nghiêm Đông Đông không biết rằng đây là trạng thái bình thường của hai người họ, cô ấy cứ nghĩ rằng hai người họ sẽ cãi nhau, nếu như vậy thân là người ngoài cuộc cũng là người xấu hổ nhất nên cô ấy nhanh chóng chuyển chủ đề: "Này Thẩm Ngư."

Thẩm Ngư nhìn cô.

“Đúng rồi, sắp tới sinh nhật của cô rồi, cô định làm gì?” Cũng không rảnh lo không khí đông cứng hay không đông cứng.

"Không định làm gì cả."

"Không phải Trần Kế Châu sắp về rồi sao?"

“Trần Kế Châu là ai?” Lục Minh Đồng hỏi.

“Là bạn trai của Thẩm Ngư.” Giọng nói của Nghiêm Đông Đông nhỏ dần nhỏ dần, vì cô nhìn thấy ánh mắt của Lục Minh Đồng đang lạnh xuống xuống.

Nghe vậy cậu chỉ vô cảm "Ồ" một tiếng, bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Nghiêm Đông Đông cảm thấy như ngồi trên đống lửa, lại nói đến lúc vừa nãy Lục Minh Đồng không kiêng dè đánh giá Thẩm Ngư, thẳng thắn đến mức thô lỗ.

Cô mơ hồ cảm thấy rằng cô đã gần đến sự thật của vấn đề.

Studio không nằm trong khu kinh doanh trọng điểm, nhưng gần đó có những phòng dày đặc, không thiếu nhà hàng.

Ba người đến một nhà hàng thức ăn nhanh, trả tiền trước rồi đến lấy. Thẩm Ngư kêu Lục Minh Đồng xếp hàng để lấy đồ ăn còn mình thì đi tìm chỗ ngồi với Nghiêm Đông Đông.

Nghiêm Đông Đông quay đầu lại nhìn, trong hàng ngũ xếp hạng Lục Minh Đồng là nổi bật cả về vóc dáng lẫn ngoại hình, rất dễ tìm.

Cô ấy dùng một tay chống cằm, nhìn Lục Minh Đồng rồi nhìn Thẩm Ngư: "Thẩm Ngư, cô nói thật đi, cô và tiểu Lục đã từng… ừm ứm?"

Thẩm Ngư đang uống trà trong tách trà, thiếu chút nữa bị sặc: "...Sao có thể."

"Vậy thì là cậu ấy đơn phương cô ." Nghiêm Đông Đông nói với giọng điệu chắc như đinh đóng cột.