Tết âm lịch năm đó, chỉ có Thẩm Ngư và ông nội cùng nhau trải qua.
Thẩm Kế Khanh đang ở Ấn Thành nên chỉ gọi điện về nhà.
Ông nội Thẩm không muốn nói nhiều với Thẩm Kế Khanh, nói có lệ vài câu rồi muốn cúp điện thoại, trước khi cúp máy, ông cụ còn hỏi Thẩm Ngư là cháu có muốn nói vài lời không?
Thẩm Ngư chỉ nói cháu không có gì để nói với ông ấy.
Ông nội Thẩm là người có tính tình ngay thẳng, từ khi chuyện đó xảy ra, ông cụ không màng tới việc cơ thể còn mang bệnh cao huyết áp mà đứng trước cửa chửi cho Thẩm Kế Khanh máu chó đầy đầu, sau đó ném tờ giấy bắt Thẩm Kế Khanh ký tên muốn đoạn tuyệt cha con.
Ông cụ lôi Thẩm Kế Khanh đến trước cửa thông gia để tạ lỗi, nói Văn Cầm gả đến Thẩm gia bên ông ngày lành không được bao nhiêu, mà thằng con mất dạy nhà ông còn làm ra cái chuyện đồi phong bại tục như vậy. Kế Khanh cho dù có chết cũng trả giá không hết.
Tự ông nhìn, từ mình đưa lên thỏa thuận ly hôn, trong đó viết rằng căn nhà trên phố Thanh Thủy, tiền tiết kiệm đứng tên Thẩm Kế Khanh và một số phiếu đều đưa cho Diệp Văn Cầm, Thẩm Kế Khanh không giữ lại gì.
Ông ngoại Thẩm Ngư cười lạnh nói, các người làm vậy chỉ vì muốn tâm an thôi.
Ông nội Thẩm nói: “Sau này nó làm sao có thể yên tâm được? Nó sẽ đeo cái xiềng xích này cả đời.”
Sau cuối năm, Diệp Văn Cầm nhận được thị thực* và chuẩn bị ra nước ngoài.
*Thị thực hay thị thực xuất nhập cảnh
Thẩm Ngư cùng ông ngoại đến sân bay để tiễn bà ấy, trong sảnh chờ, Diệp Văn Cầm nói với Thẩm Ngư, đừng trách bà ấy là một người mẹ nhẫn tâm, bà đã thực sự không thể ở lại Nam Thành này.
Thẩm Ngư cười nói: “Mẹ yên tâm đi, mẹ đi ra nước ngoài sau này sẽ không có người quản con nữa, con mong còn không được.”
Diệp Văn Cầm biết Thẩm Ngư đang xoa dịu trái tim mình, cười nói: “Mặc dù con đã vào đại học, nhưng đừng lười biếng, con nên ra nước ngoài, nên học lên cao hơn, nên học cách tính toán vì bản thân.”
“Đừng lo lắng cho con, cái trình độ tiếng anh ba chân của mẹ thì ra nước ngoài chơi vẫn vui mà?”
Ngày hôm đó, Diệp Văn Cầm rốt cuộc cũng lau nước mắt, khi bà ấy bước vào cổng an ninh, quay lại thấy Thẩm Ngư vẫn vẫy tay và mỉm cười với bà.
Thẩm Ngư trở lại phố Thanh Thủy, đó là vào một ngày của tháng ba.
Diệp Văn Cầm gửi cho cô một tin nhắn nói rằng một công ty đối tác đã tổ chức lễ kỷ niệm cuối năm và gửi cho bà một gói hàng PR, nhưng vì địa chỉ chưa được cập nhật nên món đồ đó đã được gửi đến phố Thanh Thủy. Bảo cô quay lại lấy giúp nó.
Ngày hôm đó, Thẩm Ngư tan học buổi chiều trở về nhà, tại chỗ giao hàng đυ.ng phải Lục Minh Đồng.
Thẩm Ngư cũng cho rằng cậu cũng ra nước ngoài với Hứa Ngạc Hoa, không ngờ là lại có thể gặp lại ở đây.
Cậu đang mua thuốc lá trong siêu thị nhỏ cạnh chỗ giao hàng, với một chiếc ba lô màu đen trên lưng, nhận tiền lẻ từ ông chủ, nhét nó cùng với hộp thuốc lá vào túi áo khoác.
Ba bốn tháng không gặp, cậu đã cao hơn rất nhiều, đầu tháng ba trời se lạnh nhưng cậu chỉ mặc một chiếc áo phông và một chiếc áo khoác thể thao màu đen, dáng người cao gầy.
Thẩm Ngư chỉ nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt đi, trong lòng thực căng thẳng.
Sau khi khai báo số tòa nhà, người chuyển phát nhanh tìm thấy đồ của Diệp Văn Cầm cho cô—một hộp các tông cao bằng nửa đầu người, thả cái đùng xuống đất.
Thẩm Ngư ngẩn người, hỏi có thể giúp cô đưa lên lầu không.
Người đàn ông nói, còn nhiều đồ như vậy, mọi người đang xếp hàng chờ lấy, tôi thực sự không có thời gian, cô tự tìm cách đi, ở đây tôi có xe đẩy đây, tôi cho cô mượn nhé?
Thẩm Ngư mượn một chiếc xe đẩy thùng các tông đẩy vào ngõ hẻm. Bánh xe bị lỏng, chưa kể dọc đường còn phát ra tiếng rõ to, gặp ổ gà trên đường suýt chút nữa bị kẹt vào đó mà làm đổ cả đống.
Tới dưới lầu thì Thẩm Ngư bất lực.
Cô đang định sang cửa hàng nhỏ bên cạnh tìm người giúp, người chủ tiệm đang cắn hạt dưa trông cửa hàng nhìn thấy cô, cười nói: “Ồ, lâu rồi không gặp, bố mẹ cháu đã hòa giải chưa?”
Thẩm Ngư chán ghét đến mức không muốn nói lời nào.
Trở lại bên cạnh thùng các tông, cô ôm lên thử, quả nhiên không nặng như cô tưởng tượng dù là bước ba bước phải nghỉ một chút, nhưng có lẽ không phải là không thể vác lên được.
Cô ôm nó lên, xoay người và tiến lên một bước.
Cô mới đi được nửa đoạn cầu thang đã đổ mồ hôi đầy đầu.
Lúc này, phía dưới truyền đến tiếng bước chân.
Thẩm Ngư đặt hộp xuống, duỗi tay ổn định lại, quay đầu nhìn lại, là Lục Minh Đồng.
Khi Lục Minh Đồng nhìn thấy cô, bước chân của cậu rõ ràng dừng lại.
Cô mím chặt môi, trợn mắt, quay đầu đi chỗ khác.
Lục Minh Đồng đi tới rồi đi tới, khó khăn lắm mới dừng trước mặt cô.
Thùng các tông cồng kềnh, hành lang chật hẹp chỉ đủ chỗ cho một người. Thẩm Ngư tưởng thùng không cho cậu đi, bèn đem hộp chuyển về phía mình.
Không ngờ, Lục Minh Đồng dừng một chút, sau đó đột nhiên vươn tay, giật lấy chiếc hộp các tông trên tay cô, ước lượng độ nặng, nghiêng đầu đặt lên vai.
Thẩm Ngư sửng sốt một chút, mới ý thức được: “Bỏ đồ xuống!”
Lục Minh Đồng khiêng đồ nặng mà đi còn nhanh hơn cô đi tay không, cô vừa đuổi theo vừa la hét cho đến khi lên đến tầng bảy.
Lục Minh Đồng dừng lại và bỏ những chiếc hộp các tông trước cửa nhà cô. Đang định xoay người đi về, lại bị người kéo dây đeo cặp sách, cậu không kịp chuẩn bị mà lảo đảo một bước.
Quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Ngư như ăn phải ruồi.
“Cậu không thấy mình ghê tởm sao? Giống như mẹ cậu, chưa được người ta đồng ý đã tự tiện đυ.ng vào đồ người khác.” Giọng nói của cô khó mà giấu được vẻ chán ghét.
Lục Minh Đồng mắt không chớp, mặt không chút thay đổi, chỉ là nhặt lên cặp sách sắp trượt xuống, xoay người đi xuống lầu.
Gói PR đã được mở ra, đó là một mô hình lâu đài bằng gỗ phải tự lắp ráp.
Thẩm Ngư ngại nhất mấy cái phiền phúc thế này, chụp cho DIệp văn Cầm một tấm rồi bỏ sang một bên.
Trong nhà đã lâu không có người vào, bụi dày đến nửa ngón tay, cô ngồi trên ghế trong phòng ăn, nhìn thấy trên cửa tủ lạnh có nhiều loại nam châm tủ lạnh, nhất thời cảm thấy khổ sở không thôi.
Cô đứng dậy, đi vào bếp, vắt một miếng giẻ ướt và bắt đầu lau chùi từ đầu.
Cô đã mất cả đêm để lau sạch cả ngôi nhà. Khi giặt đống giẻ bẩn trong phòng tắm, nước mắt lặng lẽ rơi.
Trước mặt Diệp Văn Cầm, cô không dám khóc, bởi vì cô biết ai mới là người thất vọng nhiều nhất.
Trong kỳ nghỉ hè năm đó, ký túc xá của trường Thẩm Ngư phải sửa lại điều hòa và bình nóng, phải đóng cửa trong hai tháng để xây dựng và cải tạo hệ thống dây điện, về nguyên tắc thì không có học sinh nào được phép ở trong ký túc xá.
Có sáu người trong ký túc xá, nhưng với Cát Dao thì Thẩm Ngư lại thân hơn một chút. Bởi vì cha mẹ của Cát Dao ly hôn khi cô ấy còn học tiểu học, nhưng đó là một cuộc chia tay êm đềm, không drama như bên Thẩm gia. Bởi vì chuyện này mà cũng khiến cho hai cô gái thấu hiểu về nhau hơn.
Trong kỳ nghỉ hè, Thẩm Ngư và Cát Dao sẽ cùng nhau đi thực tiễn ngoài xã hội. Nhà của ông nội ở phía tây thành phố, rất xa, Thẩm Ngư đành phải chuyển về phố Thanh Thủy.
Lên lên xuống xuống, chắc chắn không thể không chạm mặt Lục Minh Đồng.
Dù sao thì cậu vẫn luôn ở một mình, thỉnh thoảng cậu đi từ siêu thị trở về với một túi đồ lớn, túi ni lông đủ màu sắc, bên trong chứa đầy đồ ăn vặt như mì ăn liền và khoai tây chiên.
Thẩm Ngư mấy lần đều muốn hỏi cậu tới đây làm cái gì, không biết xấu hổ sao?
Khi đó, bố của Cát Dao có bạn gái mới, hai người dính như keo sơn đường mật, bố cô ấy đưa bạn gái về nhà, Cát Dao lười nhìn thấy người phụ nữ lòe loẹt õng ẻo đó, rất khó chịu nên cô ấy nói dối với bố là cô ấy sẽ sống trong ký túc xá, nhưng thực tế đã đến sống với Thẩm Ngư.
Vào thời điểm đó, Cát Dao có một cậu bạn trai làm âm nhạc, có thành lập một ban nhạc ngầm. Anh ấy rất đẹp trai, Thẩm Ngư đã từng nhìn thấy anh ấy, rất giống với Trần Quán Hy* thời trẻ.
*Trần Quán Hy là một nam diễn viên, ca sĩ, nhà thiết kế thời trang người Hồng Kông sinh ra ở Canada, là người sáng lập của CLOT Inc., kiêm tổng giám đốc điều hành của Clot Media Division Limited. Wikipedia
Cát Dao cầu xin Thẩm Ngư, thì ra nhà mà bạn trai cô ấy thuê ban đầu đã bị chủ nhà lấy lại, tạm thời không tìm được căn nào tốt, có thể ở cùng cô ấy vài ngày không.
Thẩm Ngư làm sao có thể không biết rằng đây chỉ là một cái cớ cho tình yêu cuồng nhiệt, cô thực sự không muốn đồng ý, nhưng cô không thể làm lơ van nài của Cát Dao, đóa hoa nhỏ này làm nũng thì đến cả con gái cũng không cưỡng lại được.
Nhưng cô có lời muốn nói trước, nếu Cát Dao dám làm chuyện gì quá với bạn trai của cô ấy ở nhà riêng cô, hai người sẽ phải khăn gói rời đi.
Cát Dao đảm bảo nói, sẽ không đâu, anh ấy ngủ sô pha ấy.
Cuối tuần đó, Thẩm Ngư đi Tây Thành thăm ông nội, hai ngày sau về nhà gặp ——
Âm thanh trong phòng ầm ĩ, đèn màu lập lòe, trông như nhà ma, có mấy người đàn ông mặc quần da, quần dài với kiểu tóc HKT, dùng nhà cô làm vũ trường để nhảy disco.
Cô nhìn quanh phòng, Cát Dao không có ở đó, bạn trai của cô ấy cũng không có, đám cô hồn dã quỷ này ở đâu tới vậy?
Thẩm Ngư tức giận đến kéo công tắc, âm nhạc và đèn đều tắt, một người chửi thề, mẹ kiếp, sao lại cúp điện rồi!
Cô lại đẩy công tắc điện lên, bật đèn pha trong phòng khách, yêu ma quỷ quái tất cả hiện hình, tất cả đều nhìn về phía cửa.
Thẩm Ngư hỏi: “Các người là ai? Ai bảo các người tới?”
Trong số họ, người có biểu cảm lố lăng và kiểu tóc bất chấp trọng lực nhất nói rằng Phong thần gọi bọn họ tới.
Bạn trai của Cát Dao tên là "Phong", và "Phong thần" là tên giang hồ của anh ta.
Thẩm Ngư nói: “Đây là nhà của tôi, các người mau cút ra ngoài.”
“Mày nói là nhà của mày thì chính nhà của mày à, cho tao xem sổ nhà xem? Phong thần nói chúng ta ở chỗ này chơi đi!”
Những người khác cười khúc khích hùa theo.
Thẩm Ngư không giả bộ nữa, lấy di động ra.
Người cầm đầu đi tới, giật lấy điện thoại di động của Thẩm Ngư, giơ cao cánh tay: “Mày làm cái trò gì vậy? Muốn báo cảnh sát sao?”
Người đàn ông này dáng người cao lớn, toàn thân nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, trộn lẫn thành một mùi hôi thối khó tả. Đang khi nói chuyện, vẻ mặt của hắn đột nhiên trở nên hung ác, khiến Thẩm Ngư sợ hãi, cô lui về phía sau một bước chuẩn bị chạy trốn.
Người đàn ông nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô tính kéo cô vào phòng.
Cô bấu chặt vào góc tủ ngoài hiên, vùng vẫy la hét.
Lúc này dưới lầu có tiếng mở cửa.
Thẩm Ngư dừng một chút, bị những người này quấn lấy, hay là được Lục Minh Đồng cứu giúp, đều làm cho cô cảm thấy khó ở.
Tuy nhiên, Lục Minh Đồng đã lên lầu.
Đứng ở cửa nhìn vào, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Ngư.
Những người này sao có thể sợ một học sinh, nhất thời cười nhạo chế giễu.
Lục Minh Đồng đột nhiên từ trong túi quần lấy ra một con dao xếp, rút
lưỡi dao ra, nhắm thẳng vào mắt của tên bắt giữ Thẩm Ngư, lạnh lùng nói: “Buông ra.”
Người đàn ông bị làm cho hết hồn không nhịn được nhắm mắt lại, đang lúc anh ta thả lỏng, Lục Minh Đồng kéo Thẩm Ngư qua người cậu, đẩy cửa ra: “Gọi cảnh sát đi!”
Tuy nhiên, bản thân cậu không thể trốn thoát.
Cánh cửa bị một người xông lên đóng sầm lại, cậu và những người này cùng nhau bị nhốt trong phòng.
Huyệt thái dương của Thẩm Ngư đập nhanh, một khắc cũng không dám lơ
là, nhưng điện thoại di động bị lấy rồi, muốn gọi điện thoại nhất định phải xuống lầu.
Cô chạy đến quầy ăn vặt ở đầu ngõ, vừa nhấc điện thoại công cộng lên, liền nhìn thấy bên kia đường, là viên cảnh sát Đỗ Vệ Minh, người trước đó đã đứng ra hòa giải chuyện của gia đình họ đang mặc thường phục, bước ra từ một khách sạn trên phố với một vài đồng nghiệp.
Thẩm Ngư hô to: “Đỗ cảnh sát!”
Cảnh tượng sau khi mở cửa so với Thẩm Ngư tưởng tượng còn thê thảm hơn nhiều.
Vẻ mặt Lục Minh Đồng lạnh lẽo, đứng dựa vào tường, mặc một chiếc áo phông trắng, thân trước nhuộm đỏ. Máu từ vết thương trên cánh tay chảy ra, lan đến đầu ngón tay, cậu lại lấy tay lau mặt, nửa khuôn mặt dính đầy máu, nhưng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người đáng sợ như quỷ Tu La.
Những người đó đều bị đồng nghiệp của Đỗ cảnh sát còng tay và đưa đến đồn cảnh sát, Cảnh sát Đỗ đi cùng Thẩm Ngư để đưa Lục Minh Đồng đến một bệnh viện gần đó.
Chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần khử trùng và băng bó lại.
Đỗ cảnh sát hỏi Lục Minh Đồng, nếu cậu còn có thể chịu được thì có thể đến đồn cảnh sát để hỏi chuyện được không?
Lục Minh Đồng gật đầu không nói.
Thẩm Ngư hỏi: “Vậy cháu thì sao?”
“Cháu cũng phải đi đi, chú đoán tình huống có thể có chút phức tạp.”
Trực giác của một cảnh sát thâm niên đã đúng—kết quả xét nghiệm nướ© ŧıểυ của đám người đó đều dương tính.
Đỗ Vệ Minh nói cho biết đó là lý do tại sao họ không dám để cô gọi cảnh sát, một số người trong số họ đã có tiền án và phải bị đưa đến trung tâm cải tạo.
Thẩm Ngư sợ hãi một lúc, sau khi được giải thích nguồn gốc của những người này, cô muốn gọi Cát Dao nhưng bị Đỗ cảnh sát ngăn lại.
Đỗ cảnh sát nói, không được, vẫn còn những người chưa bị bắt.
Thông qua những người đó, họ đã tìm ra nơi ở của bạn trai Cát Dao, sở bắt đầu điều động người và thành công túm đầu bạn trai Cát Dao đến đây trong nửa giờ. Xét nghiệm nướ© ŧıểυ, cũng dương tính.
Lần này Thẩm Ngư thật sự sợ rồi, khóc lóc vừa hỏi anh có thể gọi điện thoại cho bạn cô không.
Không lâu sau, Cát Dao đến đồn cảnh sát.
Cô ấy cũng được yêu cầu làm xét nghiệm nướ© ŧıểυ, may mắn là kết quả âm tính.
Sau khi giải thích tường tận vấn đề, họ được phép rời đi.
Trước khi đi, Đỗ cảnh sát nói thêm vài câu, mọi người sống ở phố Thanh Thủy ấy, nơi này luật pháp và trật tự là một vấn đề lớn, sau này hãy cẩn thận và đừng mời những người mà cô không biết rõ vào nhà. May mắn thay, hôm nay còn có Tiểu Lục giúp, nhưng lần sau có thể không may mắn như vậy.
Sau đó giáo dục lại Cát Dao, sinh viên ngây thơ thì không nên giao du mấy loại bạn trai không đúng đắn, hai cháu trải đời chưa nhiều, coi chừng bị hại mà không biết.
Cuối cùng, lại nói với Lục Minh Đồng rằng hành động dũng cảm là điều đáng khen ngợi, nhưng cháu vẫn còn là một đứa trẻ, vì vậy hãy tự bảo vệ mình trước, sau này đừng tự thúc ép bản thân khi gặp phải những chuyện như vậy mà hãy gọi ngay cho cảnh sát.
Qua mấy canh giờ, trời đã về khuya, nhiệt độ bên ngoài vẫn nóng hầm hập, nhưng Thẩm Ngư thì mồ hôi lạnh đầy mình, tuổi cô còn trẻ như vậy, đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại chuyện này.
Cát Dao ôm Thẩm Ngư và khóc lớn, xin lỗi không ngừng, cô ấy cũng sợ, cô ấy không ngờ rằng bạn trai lại như vậy, suýt chút nữa đã hại luôn bạn tốt nhất của mình.
Cũng may bọn họ hẹn hò chưa được bao lâu, nếu không sau khi quen biết sẽ bị kéo vào cái hố không đáy đó, cả đời nát bét.
Thẩm Ngư mệt mỏi, trong lòng còn có sợ hãi, mặc dù tức giận, nhưng cũng không trách cứ nhiều lời.
Cô chỉ vỗ vai cô ấy, yếu ớt nói: “...Chúng ta về trước đi.”
Cát Dao nói: “Nếu không thì hôm nay qua nhà tớ ở một đêm đi?”
Đúng là buổi tối nay cô thật sự không dám về, muốn đợi đến sáng mai, gọi người cùng nhau tới cửa, nhân tiện đổi khóa.
Lúc gần đi, Thẩm Ngư phát hiện Lục Minh Đồng đã không thấy đâu.
Cô đi bộ đến ngã tư đường với Cát Dao, trong lúc đợi taxi, cô bất ngờ nhìn thấy Lục Minh Đồng đang ngồi xổm trước siêu thị nhỏ đối diện.
Cậu cầm trong tay một chai nước, đưa đầu về phía trước rồi dốc nước đổ xuống.
Ngay sau đó, cậu lau mặt, đứng dậy, ném chai nhựa rỗng vào thùng rác, cả người ướt sũng mà bước đi.