Xuân nhi và Khúc Thừa Dỗ đang chơi trong sân vườn, lúc này có gia nhân đến bên cạnh nói.
- " công tử, lão gia cho mời Xuân nhi đến phòng khách có việc"
Khúc Thừa Dỗ đang chơi, nghe người hầu nói vậy cũng tò mò liền hỏi lại.
- " phụ thân gọi Xuân nhi có chuyện gì, tỷ tỷ có biết không?"
Hầu nữ không có lý do gì để giấu diếm, nghe hỏi thì cũng thật tình trả lời.
- " là cha và gì ghẻ của Xuân nhi đến đón bé trở về nhà "
Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thì giật mình, quá khứ ám ảnh khi cậu nhìn thấy Xuân nhi thoi thóp trở về. Trong lòng cậu bé hốt hoảng lo lắng cho Xuân nhi, bất giác la lên.
- " Không được, ta không chịu đâu. Xuân nhi ở đây với ta "
Hầu nữ lúc này cảm thấy bối rối, không biết phải làm gì trước đòi hỏi của cậu chủ. Hầu nữ khẽ cúi đầu.
- " công tử, đây là lệnh của lão gia, không thể cãi lệnh được đâu "
Khúc Thừa Dỗ nhăn nhó nhìn sang Xuân nhi. Bé gái tám tuổi ngây thơ không hiểu chuyện cho lắm, chỉ biết nhìn mà không nói gì. Khúc Thừa Dỗ liền đứng dậy phụng phịu.
- " để ta đi xin phụ thân "
Nói xong chạy một mạch đi mất. Hầu nữ thấy vậy vội chạy theo, mà Xuân nhi cũng lon ton chạy cùng. Khúc Thừa Dỗ vừa vào đến phòng khách thì đã thấy mọi người đông đủ. Cậu vội chạy đến bên cha mình mà hỏi.
- " phụ thân, con nghe nói phụ thân để Xuân nhi bị bắt trở về nhà phải không?"
Cái câu nói " bị bắt trở về" này rõ ràng là rất không có thiện cảm gì với vợ chồng kia. Khúc Thừa Dụ hiểu con mình, nhưng có nhiều cái phải tuân theo đạo lý, ông khẽ dỗ dành con.
- " Dỗ nhi, bé Xuân vốn là con của bọn họ, cho nên bọn họ đón về là điều đương nhiên thôi. Chúng ta không có quyền ngăn cản"
Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thì mặt buồn thiu, phụng phịu nói.
- " nhưng mà... Xuân nhi trở về đó thì sẽ bị bọn họ đánh chết cho xem "
Câu nói này vừa nói ra đã có kẻ giật mình. Phu phụ kia nhìn xuống con dao trên khay bạc mà có chút suy nghĩ thoáng qua, vội vàng xua tay.
- " không đánh, tuyệt đối sẽ không đánh nữa, xin công tử yên tâm"
Khúc Thừa Dỗ bĩu môi, khuôn mặt lộ rõ vẻ không tin. Khúc chủ hiểu tâm tư con mình, ông ôn tồn nói.
- " con ơi. Xuân nhi người họ Nguyễn, không phải họ Khúc ta. Việc này cha không thể chiều theo ý con được "
Khúc Thừa Dỗ mặt bí xị không cam tâm, lúc này bất chợt nghĩ ra điều gì đó liền reo lên.
- " phụ thân, con sẽ cưới Xuân nhi làm vợ, như vậy thì Xuân nhi sẽ là người của Khúc gia ta rồi, phải không?"
" Woa..." Mọi người trong phòng đều thốt lên, các hầu nữ và gia nhân đều cảm thấy hứng thú xì xầm.
- " Cậu chủ chỉ mới mười tuổi thôi, cưới vợ lúc này không phải sớm quá sao? Cái này là cậu chủ đã biết yêu rồi đấy!"
Vừa lúc này Xuân nhi cũng vừa bước tới. Khi mọi người còn đang ngơ ngác thì Khúc Thừa Dỗ chạy tới nắm tay Xuân nhi mà nói lớn.
- " Xuân nhi, huynh sẽ cưới muội về làm vợ, như vậy muội sẽ không phải trở về nhà nữa, và chúng ta sẽ tiếp tục chơi cùng với nhau"
Xuân nhi nghe thấy được tiếp tục chơi cùng với nhau thì thích lắm, gật đầu lập tức.
- " thật... thật sao? Muội thích lắm, muội muốn được làm vợ của Dỗ ca "
Mọi người trong phòng bật cười, tiếng cười khúc khích của gia nhân vang lên.
- " hi hi hi... thì ra chỉ là muốn chơi cùng với nhau thôi. Cậu chủ còn bé lắm, có biết vợ là gì đâu "
- " đúng vậy, mà bé gái kia cũng thật dễ thương. Ngây thơ đáng yêu quá đi mất "
Nét ngây thơ của trẻ em là điều mà không phải ai cũng thích, nhất là với mụ dì ghẻ kia. Mụ ta lúc này bước tới chỉ vào mặt Xuân nhi mà gằn giọng.
- " nha đầu ngu dốt không biết điều. Ngươi không nhìn lại thân phận mình thế nào, có xứng với vị công tử đây không? Lại muốn trèo cao ư, thật không biết sống chết "
Mụ dì ghẻ vừa dứt lời thì phát hiện Khúc chủ đang tức giận trợn mắt nhìn mình. Mụ hoảng hốt lui về rồi im lặng luôn, không dám nói gì nữa. Tất nhiên những chuyện như môn đăng hộ đối thì hai đứa trẻ làm sao hiểu được. Khúc chủ thật ra cũng không xem trọng chuyện này lắm, ông bước tới vỗ vai con mình.
- " cưới thì được thôi, nhưng mà phải đợi hai đứa đến tuổi thành thân đã. Bây giờ cưới xin có phải quá sớm không?"
" BỐP... BỐP... BỐP...". Gia nhân xung quanh nghe Khúc chủ nói vậy thì vỗ tay nhiệt liệt. Tưởng chừng Khúc chủ phản đối, thế nhưng ngài lại thuận tình. Mọi người ai cũng thích Xuân nhi nên đã vui mừng cho em. Còn về cặp phu phụ kia, khi xuân nhi được gả vào nhà phú hộ thì bản thân họ cũng sẽ thu về không ít lợi ích, đương nhiên là sung sướиɠ.
Khúc Thừa Dỗ nghe cha nói vậy thì cũng xuôi lòng, lúc này vẫn có chút vướng mắc trong lòng.
- " đợi đến tuổi là đợi đến bao giờ? Từ giờ đến lúc ấy con không được chơi với Xuân nhi nữa sao?"
Đúng là trẻ thơ, mục đích vẫn là muốn vui chơi mà thôi, nào đã hiểu vợ chồng là gì! Mọi người xung quanh đều khúc khích cười, cảm thấy yêu mến. Khúc chủ suy nghĩ một chút, nghĩ ra điều gì đó, liền vuốt râu.
- " nếu con chịu chăm chỉ học hành, ta sẽ thu xếp cho con vài ngày được đến nhà Xuân nhi chơi một bữa. Con thấy thế nào?"
Đây đúng là một lời đề nghị không tồi. Dùng Xuân nhi làm mục đích cho con mình phấn đấu, vẹn cả đôi đường. Khúc Thừa Dỗ khuôn mặt ánh lên vẻ vui mừng.
- " cha nói thật chứ, không gạt con phải không?"
Khúc chủ mỉm cười.
- " không gạt, tuyệt đối không gạt con "
Khúc Thừa Dỗ vui mừng cúi đầu thi lễ.
- " hài nhi đa tạ phụ thân đã thành toàn cho con "
Khúc chủ vui vẻ khi con mình có mục tiêu phấn đấu. Khúc Thừa Dỗ vui mừng vì được thành toàn chuyện của Xuân nhi. Cặp phu phụ kia vui mừng vì đem con bỏ vào nhà phú hộ. Các gia nhân xung quanh vui vẻ khi thấy hai đứa trẻ được đặt hôn ước nên duyên. Một quyết định khiến tất cả vui mừng hạnh phúc.
Một chiếc xe ngựa được lấy ra để đưa cả nhà ba người Xuân nhi trở về ngôi làng ngoại thành. Khúc Thừa Dỗ đi theo ra tới cổng thành Đại La đưa tiễn, tay vẫy chào Xuân nhi. Bên trong cỗ xe ngựa, Xuân nhi vươn tay ra vẫy chào Dỗ ca của mình. Đôi trẻ đã ước hẹn nhau từ thủa ngây thơ chưa biết gì, một câu chuyện thần tiên. Con đường trước mặt hai đứa trẻ này trông có vẻ tươi sáng vô cùng, nhưng đời ai biết trước ngày mai. Khi mà giông tố cuộc đời bủa vây, họ mới biết cuộc sống khắc nghiệt đến thế nào.