Ngôi làng ngoại thành Đại La, thời gian chuyển về chiều, tiếng khóc hét của đứa trẻ tám tuổi không còn nữa nhưng tiếng la mắng của dì ghẻ vẫn còn văng vẳng. Bên ngoài làng hôm nay tự nhiên xuất hiện một đội quân mấy trăm người trông rất thiện chiến . Dẫn đầu đội quân là một người trung niên quý phái, ông ta cưỡi ngựa và ôm một đứa trẻ mười tuổi phía trước. Đội quân này đi vào làng khiến cả làng ngạc nhiên, không hiểu lý do gì mà có nhiều người tụ tập vậy. Nhìn trang phục đội quân thì đây không phải quân triều đình mà là gia binh của một gia tộc nào đó. Đội quân dừng trước nhà Xuân nhi. Cậu bé mười tuổi trên lưng ngựa nghe thấy tiếng mắng chửi của gì ghẻ trong nhà thì vội vàng quay sang người đàn ông mà hối thúc một cách hoảng loạn.
- " phụ thân ơi, xin người mau vào trong cứu Xuân nhi. Muội ấy bị đánh từ trưa đến giờ rồi"
Cậu bé này không ai khác chính là Khúc Thừa Dỗ, và người đàn ông cưỡi ngựa này là thân phụ Khúc Thừa Dụ. Nguyên lai mọi chuyện là khi Khúc Thừa Dụ hay tin con mình mất tích, ông lập tức huy động một nửa binh lực ông có tới tìm kiếm. Khúc Thừa Dỗ sau khi bị dì ghẻ rượt đánh đả chạy đi lại chốn cũ, và may mắn thay gặp được đội tìm kiếm. Khi vừa hội ngộ cha mình, cậu lập tức van xin ông đi cứu Xuân nhi. Khúc Thừa Dụ lúc này chiều lòng con, và cũng vì muốn gặp ân nhân đã nhường cơm cho con mình mà tới đây. Ông vội vàng bế con xuống ngựa. Khúc Thừa Dỗ vừa xuống ngựa lập tức chạy vội vào đập của quát lên.
- " MỞ CỬA, MỞ CỦA NGAY CHO TA..."
Dì ghẻ đang đánh chửi thì nghe tiếng con nít đập của quát. Chỉ là một đứa trẻ mà dám to tiếng đập cửa nhà người khác ư? Mụ ta tức giận, đùng đùng đi ra ngoài mở cửa. Vừa nhìn thấy Khúc Thừa Dỗ, mụ nhận ra cậu bé lúc trưa, lập tức gào lên.
- " á... thằng nhóc mất dạy, dám mò mặt tới đây..."
" BỐP..." Một cú tát trời giáng vào mặt mụ. Khúc Thừa Dụ không nhịn nổi mà lao đến ra tay tát kẻ chua ngoa. Mụ dì ghẻ ngu dốt không nhìn thấy gia binh ở bên ngoài, chỉ nhìn thấy hai cha con họ Khúc, vẫn cho rằng mình trên cơ. Mụ bị đánh thì càng tức giận hơn mà gào lên.
- " CƯỚP, CÓ CƯỚP. BỚ NGƯỜI TA Hϊếp Da^ʍ..."
Khúc Thừa Dụ trợn mắt tức giận, cả đời người đến giờ ông mới thấy một con mụ chua ngoa như vậy. Đã cướp rồi còn hϊếp da^ʍ ư? Vu oan giá họa kiểu này thật sự khiến ông kinh tởm. Người chồng bên trong nghe tiếng vợ truy hô thì lập tức cầm cuốc nhảy ra hét lớn.
- " TÊN NÀO DÁM Hϊếp Da^ʍ VỢ ÔNG?"
Vừa nhảy ra, tên chồng khựng người khi thấy người đàn ông lớn tuổi đứng đó. Tên chồng vốn là binh lính trong thành Đại La, đương nhiên cũng phải có chút hiểu biết về những đại nhân vật trong thành. Tên chồng mặt tái mét, bởi trước mặt hắn chính là phú hộ giàu thứ năm Giao Chỉ, và cũng là một trong ba người đạt cảnh giới bậc thầy ( võ sư) của thành Đại La. Hắn run rẩy đứng hình, nhưng vợ hắn không biết điều đó. Mụ chỉ thấy một người đàn ông lớn tuổi và một đứa bé mười tuổi đứng trong nhà mình. Mụ chạy lại ôm chồng khóc lóc.
- " hu hu phu quân ơi, tên cướp già dâʍ ɖu͙© ấy định cưỡиɠ ɧϊếp thϊếp...."
Tên chồng nghe vợ nói thì càng tái mặt. Mụ vợ chưa kịp nói xong thì bất ngờ bên ngoài một người lao vυ"t tới. " PẶC..." người đó vung tay chụp lấy cổ họng ả bóp mạnh, nâng cả người ả lên như muốn bóp chết ả. Hắn gầm gừ.
- " ngươi mà mở miệng một câu nữa là ta Gϊếŧ ĐẤY "
" ẦM...". Dứt lời thì ném mụ vợ vào góc. Mụ vợ vừa sợ vừa ho sặc sụa. Khúc Thừa Dỗ lúc này vội vã chạy vào trong tìm Xuân nhi. Vừa chạy vào phòng thì bên ngoài mọi người đã nghe tiếng òa khóc của cậu trong phòng vang ra. Tiếng gào khóc thảm thiết.
- OA OA OA... XUÂN NHI ƠI, OA OA OA..."
Khúc Thừa Dụ giật mình, vội vàng chạy vào trong. Vừa vào trong thì cảnh trước mắt khiến ông chết lặng. Một đứa bé gái tám tuổi bị lột hết quần áo nằm sõng xoài dưới đất thoi thóp, cơ thể chằng chịt vết đánh roi. Ông vội vàng hét lên.
- " ĐẠI PHU... ĐẠI PHU ĐÂU...?"
Ở bên ngoài lập tức một đại phu chạy vào. Khúc Thừa Dụ vốn là đi tìm con mình, sợ rằng con mình gặp nguy hiểm nên dẫn theo đại phu đề phòng trường hợp xấu. May mắn Khúc Thừa Dỗ không sao, nhưng Xuân nhi thì nát bét. Đại phu vừa chạy vào thì cũng sững sờ chết lặng, cả đời ông chưa gặp đứa trẻ nào bị bạo hành tàn nhẫn đến thế này. Không nói không rằng, ông lập tức ôm túi đồ nghề lao đến tiến hành cấp cứu. Khúc Thừa Dỗ ngồi bên cạnh vừa khóc hu hu vừa gọi tên Xuân nhi. Lúc này bên ngoài, cặp đôi kia cũng lò mò bước vào. Khúc Thừa Dụ nhìn người chồng mà trừng mắt hỏi.
- " ngươi... Tên gì?"
Tên chồng run rẩy cúi đầu.
- " bẩm phú ông, tiểu nhân họ Nguyễn, tên Trung Thái , là cha ruột của Xuân nhi..."
" Bốp..." Một cú tát trời giáng vung lên, Trung Thái ăn trọn cú tát của Khúc Thừa Dụ mà té lăn ra đất. Khúc Thừa Dụ trợn mắt mắng.
- " trên đời này có người cha nào khốn nạn như ngươi không?"
Trung Thái té xuống đất, run run bò đứng dậy, không dám nói gì. Khúc Thừa Dụ lại bước tới tóm cổ áo mụ dì ghẻ mà trừng mắt hỏi.
- " còn ngươi, ngươi tên gì?"
Mụ dì ghẻ nhìn chồng mình, đoán biết được kết quả, run rẩy cúi đầu.
- " bẩm phú ông, tiện nữ họ Võ, tên Quỳnh Trang "
Bàn tay đang tóm cổ áo mụ dì ghẻ càng siết chặt hơn.
- " khuôn mặt đẹp, tên cũng đẹp, mà lòng dạ không bằng cầm thú. SÚC VẬT"
" BỐP..." Khúc Thừa Dụ vung tay tát một cái như trời giáng vào bên má còn lại. Khuôn mặt Quỳnh Trang đã sưng một bên vì cú tát trước đó, bây giờ ăn thêm một tát sưng đều hai bên. Mụ đau lắm, nhưng không dám kêu rên. Lúc này người đi cùng là trưởng binh tên Trần Hoàng, vốn là người dẫn đầu đội hộ tống Khúc Thừa Dỗ đêm qua, hắn tuốt kiếm nói.
- " chủ công. Hai con súc vật này gϊếŧ đi cho rồi, xác quăng vào rừng cho chó hoang ăn"
Thái và Trang vừa nghe tới đây thì run rẩy đái ra quần, cả hai quỳ xuống lạy lục van xin.
- " xin phú ông tha mạng, xin phú ông thương xót"
Ở giao chỉ thời kỳ Bắc thuộc này thì mạng người Giao Chỉ nhỏ bé. Bọn phương bắc xem người giao chỉ là tộc người man di, pháp luật chỉ là công cụ trong tay kẻ nắm quyền. Phú hộ Khúc Thừa Dụ dù không nắm chức vụ gì nhưng quyền lực tiền tài và binh mã của ông dư sức giúp ông thủ tiêu hai con súc vật này. Ông cảm thấy căm phẫn, toan hạ lệnh gϊếŧ, lúc này lại có tiếng rêи ɾỉ phát ra.
- " c.h.a... ơi... cứu con..."
Tất cả quay phắt sang nhìn. Xuân nhi đang mê man đã rêи ɾỉ gọi cha kêu cứu, tiếng kêu cứu của đứa trẻ tám tuổi tuyệt vọng đấu tranh cho sinh mệnh của mình đang nằm giữa ranh giới của sống và chết. Tiếng rêи ɾỉ trong vô thức mê man đã khiến cho mọi người, kể cả đại phu đang tập trung cứu chữa cũng phải đưa tay gạt nước mắt thương xót. Cặp đôi súc vật kia nào có tình cảm gì, chỉ là lúc này Thái nghĩ ra một con đường sống, hắn òa khóc la lên.
- " ôi con ơi, là cha có lỗi, không biết con bị mụ đàn bà kia đánh thế này. Ôi con ơi là con "
Vừa khóc vừa lao đến chỗ Xuân nhi như đau khổ lắm. Cái này thì lừa được ai? Muốn mượn Xuân nhi để cầu mạng sống cho mình ư? " RẦM..." Thái lao tới chưa được nửa đường thì bị trưởng binh vung chân đá một phát văng dính vách. Trưởng binh vung kiếm lao tới chỉ lưỡi kiếm sát cổ Thái, ánh mắt phẩn nộ.
- " đại phu đang cứu người. Ngươi mà dám làm phiền là ta gϊếŧ ngay tại chỗ đấy "
Thái đang khóc thì im bặt, mặt cắt không còn giọt máu. Cả hai con súc vật này đều lén nhìn về phía phú ông Khúc Thừa Dụ, sinh mệnh của chúng bây giờ tùy thuộc vào ý niệm của người đàn ông này.