Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Đạo Sư

Chương 47: Sát Thủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bắc thành là một cách gọi của người dân trấn Đào Hoa, bởi vì tòa thành này nằm phía bắc của trấn. Giao Chỉ hay Giao Châu tức là một châu hay một chỉ, là đơn vị hành chính thời đó, tương đương tỉnh bây giờ. Nói nôm na Giao Chỉ là một tỉnh của Đông Ngô. Một tỉnh thành thì sẽ có ít nhất một thành trì, và thành trì duy nhất của Giao Chỉ là thành Đại La. Tòa thành này là trung tâm của Giao Chỉ, nơi đông dân nhất, và là trung tâm kinh tế lớn nhất.

Trở về quá khứ, khoảng mười năm trước khi Vạn Vân Phong xuất hiện. Ngoài thành Đại La khoảng mười dặm có một đoàn người ngựa đang băng rừng. Đoàn người này đang bảo vệ một cỗ xe ngựa chính giữa. Bọn họ có vẻ gấp rút, đang hướng về thành. Lúc này trong xe có tiếng một bé trai mười tuổi hỏi ra.

- " trưởng binh, sắp trở về chưa? Ta mệt"

Người ngồi đánh xe là một người vạm vỡ , người mặc áo giáp, hông đeo kiếm, nhìn có vẻ chuyên nghiệp lắm. Hắn vừa đánh xe vừa nói vào trong.

- " công tử cố gắng chịu đựng một chút nữa, thành Đại La chỉ còn khoảng mười dặm đường nữa là tới nơi rồi"

Đứa bé trong xe khẽ kéo rèm nhìn ra ngoài. Con đường mòn xuyên rừng ban đêm tối đen như mực. Trong xe còn có một người phụ nữ trung niên, người này vội kéo rèm xe xuống mà nói.

- " công tử đừng mở cửa rèm, không tốt đâu "

Khuôn mặt người phụ nữ lo lắng. Bé trai nhìn người mà ngây thơ.

- " nhủ mẫu, hình như người đang sợ. Có chuyện gì sao?"

Người phụ nữ liền ôm lấy bé trai vào lòng, khẽ lắc đầu trấn an.

- "không có gì đâu. Nhủ mẫu đâu có sợ gì đâu "

Đứa trẻ này tên là Khúc Thừa Dỗ, con trai độc nhất của phú hộ Khúc Thừa Dụ, người giàu có trong thành Đại La. Xe ngựa đưa công tử Khúc gia về thành thì bất ngờ phía trước đường đi bị một thân cây chắn ngang. Người dẫn đầu khựng ngựa lại, ngựa hí vang một tiếng thất thanh , cả đoàn dừng bước. Người dẫn đầu vội chạy lại cỗ xe mà nói với trưởng binh.



- " đội trưởng, phía trước có vật cản. Một thân cây nằm chắn ngang đường. Xin đội trưởng ra chỉ thị"

Trưởng binh nhăn nhó. Trời mấy bữa nay không mưa không gió, làm sao thân cây lại đổ ra giữa đường được chứ? Rõ ràng rất đáng ngờ. Trưởng binh phẩy tay ra hiệu.

- " có khả năng bị mai phục, chuẩn bị chiến đấu "

" PHẬP " vừa dứt lời thì mũi tên từ đâu bay tới cắm vào cỗ xe ngựa khiến ai nấy giật mình.

" Gϊếŧ...". Tiếng hét trong rừng vang lên, một toán sát thủ phóng ra cầm gươm xông tới. Đội trưởng trước tình huống đó lập tức hét lên.

- " tuốt kiếm, bảo vệ xe ngựa. CHIẾN ĐẤU..."

Đội hộ tống lập tức rút kiếm giao chiến, trong bóng đêm chỉ nghe tiếng đao kiếm chạm nhau rợn người. Trong đêm tối, mùi máu tanh nồng bốc lên. Đội trưởng vẫn đang trấn thủ cỗ xe ngựa, anh ta quan sát từ trong đám hỗn chiến có bóng dáng của một cao thủ đang lầm lì bước đến. Tên áo đen bịt mặt này cuồn cuộn sát khí, vung kiếm dứt khoát. Bước chân đủ gần để nhìn đối mặt vào mắt nhau. " Vụt.." một cái, tên áo đen ấy dùng khinh công lao thẳng tới cỗ xe ngựa, vung kiếm cuồn cuộn chân khí chém xuống.

" KENG...". Đội trưởng vung kiếm lên đỡ, một tiếng va chạm kinh người. Đội trưởng trừng mắt nhìn tên sát thủ mà gầm gừ.

- " là võ thượng cảnh giới cơ đấy. Ở Đại La này, người có thể sai khiến võ thượng không nhiều đâu "

Trước câu nói ấy, tên sát thủ ghì kiếm mà cười khanh khách, tiếng cười nghe thật sự ghê rợn.

- " khà khà không sai, và ngươi cũng là võ thượng còn gì . Hãy đánh một trận sảng khoái đi "



" KENG..." Cả hai đẩy kiếm một cái, sau đó dùng khinh công lao vào chém nhau tới tấp. Xem ra cùng cảnh giới võ thượng nhưng tên sát thủ có vẻ dày dặn kinh nghiệm hơn . Đội trưởng trừng mắt chém kiếm tới.

- " các ngươi rõ ràng muốn nhắm vào công tử nhà ta. Kẻ muốn diệt Khúc gia chỉ có thể là hắn, ta nói đúng không?"

Tên sát thủ ung dung đánh trả, lại phát ra điệu cười ma quỷ.

- " có những việc chúng ta đều hiểu rõ, nhưng không cần phải nói ra".

Xem ra hai bên đều đã nhìn thấu nhau, không còn hỏi han gì nữa mà trực tiếp toàn lực giao chiến. Hai bên đanh cao hứng thì đội hình bảo vệ xe bất ngờ bị đánh thủng. Đội trưởng nhìn thấy thì hoảng hốt định ứng cứu, lúc này lại nghe tiếng thì thầm.

- " đang đánh với ta mà lại phân tâm đi chỗ khác, muốn chết sao?"

" Vυ"t .. KENG..." Một đường kiếm xé gió tạo một âm thanh chết người. Đội trưởng giật mình quay lại đỡ được đường kiếm, tiếng binh khí lại chạm vào nhau. Đội trưởng quan sát tình huống bất lợi. Mặc dù quân Khúc gia tinh nhuệ nhưng lại ít hơn quân sát thủ quá nhiều. Đội trưởng cảm thấy không có cửa chiến thắng, lập tức hét lên.

- " ĐỘT PHÁ VÒNG VÂY, ĐƯA CÔNG TỬ CHẠY TRỐN"

Đoạn gầm lên một tiếng, đẩy mạnh kiếm tách ra, dùng hết tốc lực lao thẳng tới cỗ xe ngựa mà đột phá vòng vây. Tên sát thủ võ thượng thấy vậy thì trừng mắt.

- " to gan thật, dám làm lơ mà quay lưng lại với ta. Thật không biết sống chết "

Hắn lập tức dùng khinh công lao tới tấn công tàn bạo. Trong khoảng khắc điên cuồng chống trả của quân hộ tống, chiếc xe ngựa thoát ra vòng vây và lao đi . Một bên cản đường, một bên truy sát, trận chiến càng lúc càng tanh mùi máu. Xem ra số người chết cũng không ít.

Trong đêm tối mịt mờ, trong tiếng đao kiếm giao tranh, một đứa trẻ mười tuổi bị truy sát một cách điên cuồng. Điều này thật sự quá sức với một đứa trẻ. Trong đêm đó đứa trẻ mất tích, đoàn hộ tống đã bị thất lạc nhân vật quan trọng nhất của mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »