Chương 31: Tiêu Hủy

Quan trấn đang hỏi mua da rắn, Vân Phong chưa kịp trả lời thì bất ngờ từ bên ngoài có tiếng cười to.

- " ha ha ha... đại nhân, lâu rồi không gặp"

Mọi người nhìn ra, một kẻ mặt chuột tai dơi bước vào, nom thân hình gầy gò nhỏ bé. Quan trấn lúc này cười xã giao.

- " thì ra là phú thương Trịnh Võ Quyết, không biết cơn gió nào đưa phú thương đến đây?"

Cả hai gặp nhau chào hỏi niềm nở lắm. Được biết phú thương Trịnh Võ Quyết là một phú thương giàu có nhất nhì trấn Đào Hoa này, hắn có những lần ép giá người ta đến mức nhẫn tâm trở thành giai thoại. Nơi nào hắn đến, nơi đó có mùi tiền. Trịnh Võ Quyết chào hỏi quan trấn, sau đó hỏi thăm về mọi việc xảy ra. Sau khi nắm rõ tình hình thì quay sang năm anh em mà thi lễ.

- "không giấu gì mấy vị anh hùng, ta có thú vui sưu tập da động vật, vừa hay các vị anh hùng có một bộ da rắn hiếm có vừa mới săn được. Ta nghe tin lập tức tìm đến đây, không biết các vị có sẵn lòng bán bộ da này cho ta không?"

Tên Trịnh Võ Quyết này vừa mở mồm đã nịnh đối tác là "anh hùng" , hàm ý khen ngợi việc trừ yêu thú giúp dân , xem ra rất khéo miệng. Năm anh em họ Trần tất nhiên rất ngại, bởi họ có làm được gì đâu. Bọn họ quay sang nhìn Vân Phong định nói gì đó. Chưa kịp nói gì thì Vân Phong bước lên nói.

° " vị phú thương này rất rõ ràng rành mạch. Được rồi, nếu muốn mua bộ da thì xin cho cái giá"

Phú thương Trịnh Võ Quyết là một con cáo già trong việc mặc cả, nghe Vân Phong đồng ý thì bắt đầu đi xem xét rất kỹ bộ da rắn. Sau một hồi xem xét rất kỹ thì hắn tặc lưỡi ra vẻ tiếc nuối.

- " bộ da này thật sự hiếm có, thật sự quý giá. Nếu như còn nguyên vẹn thì ta sẵn sàng trả 100 lượng bạc mua về, nhưng mà các ngươi xem..."

Nói xong thì bước tới chỉ vào những vết chém, vẻ mặt tiếc nuối.

- " bộ da rắn đẹp thế này mà bị chém cho rách nát không khác gì một cái giẻ lau, mất hết giá trị. Đống rách nát này ta chỉ có thể trả 10 lượng bạc, như thế là hào phóng lắm rồi "



Năm anh em họ Trần nhìn nhau tiếc nuối, vì những vết chém này mà giá trị chỉ còn 1/10 thôi ư? Thật đáng tiếc. Thật ra năm anh em họ Trần chỉ là nông dân, tính cả Linh Nhi đi bán bánh nướng thì cũng chưa từng trả giá những thứ có giá trị cao như thế này. Trịnh Võ Quyết hiểu rất rõ điều này. Hắn ban đầu khen bộ da rắn trước, sau đó mượn cớ mà ép giá xuống , đây là một chiêu trò ép giá quen thuộc của hắn. Năm anh em họ Trần đương nhiên đã mắc bẫy, nhưng Vạn Vân Phong thì không. Vân Phong lúc này cười nhạt.

° "nếu đã rớt giá nhiều như thế, vậy để ta đem đốt luôn cho rồi"

Năm anh em nghe vậy thì tiếc ra mặt, sao có thể dễ dàng đốt bỏ như vậy chứ? Trịnh Võ Quyết lại nhìn Vân Phong một lượt. Hắn cảm thấy trên người Vân Phong không có gì quý giá, bộ thư sinh màu trắng đang mặc nhìn rất đẹp nhưng loại vải thì vô cùng bình thường. Hắn suy đoán một tên đạo sư thì không thể có nhiều tiền để dễ dàng đốt bỏ bộ da này, hành động đốt bỏ chỉ là chiêu trò nâng giá sản phẩm. Nghĩ như vậy, Trịnh Võ Quyết thờ ơ.

- " thật ra thì ta cũng chẳng biết mua đống giẻ rách này về làm gì, ngươi giờ đốt bỏ thì thôi vậy "

Nói xong thì bước ra chỗ khác, không thèm nhìn bộ da rắn nữa. Vạn Vân Phong lúc này nhếch mép cười, hắn quay sang ra lệnh cho năm anh em họ Trần.

° " các ngươi đi lấy củi với dầu lại đây, tự tay ta sẽ đốt bỏ nó "

Mấy anh em họ Trần tiếc nuối nhưng không dám cãi lời, cũng đi kiếm dầu cũi. Trịnh Võ Quyết cho rằng Vân Phong chỉ diễn kịch nên hắn không phản ứng gì, cho đến khi củi chất một đống to thì hắn bắt đầu chột dạ. Khi bộ da rắn đặt lên đống củi, dầu chuẩn bị tưới lên thì Trịnh Võ Quyết bước ra ngăn lại. Hắn phẩy tay cười nhạt.

- " được rồi, vị tiểu đệ này thật quyết đoán, ta chịu thua. Ta sẽ nâng giá lên 20 lượng bạc, đệ thấy thế nào?"

Trịnh Võ Quyết nhìn thấy Vân Phong trẻ trung chừng 20 tuổi, hắn không biết tuổi thật của đối tác nên gọi tiểu đệ tỉnh bơ. Vân Phong lúc này không trả lời, lặng lẽ tới giật lấy bình dầu ném thẳng vào đống củi, dầu văng ra ướt đẫm củi khô. Trịnh Võ Quyết thấy vậy thì giật mình, vội níu tay đối tác mà nói.

- " 50 lượng bạc, ta đồng ý trả 50 lượng bạc, ý tiểu đệ thế nào?"

Từ 10 lượng lên 50 lượng, phút chốc đã gấp năm, xem ra Trịnh Võ Quyết gặp cao thủ trả giá rồi. Vạn Vân Phong lúc này không nói gì, bước chân dứt khoát mà lấy cây đuốc tới. Trịnh Võ Quyết giật mình nghĩ trong đầu "không lẽ tên ngu này không hiểu giá trị của bộ da rắn mà định đốt thật sao?" . hắn vội níu tay đối tác .



- " tiểu đệ, vậy đệ muốn bán với giá bao nhiêu? Hãy nói ra chúng ta cùng thương lượng "

Vạn Vân Phong nhìn hắn mà cười nhạt.

° " cái thứ giẻ rách mà ngươi chê bai này có giá thấp nhất không dưới 500 lượng bạc. Ngươi nghĩ ta ngu mà lừa ta sao?"

Lời nói vừa dứt thì mọi người xung quanh đều ồ lên ngạc nhiên, bắt đầu xôn xao.

- " 500 lượng bạc mà trả có 10 lượng thì chỉ có Trịnh Võ Quyết mới làm được "

- " phải đó, tên phú thương này nổi tiếng mua một bán trăm, không chỉ nổi tiếng ở trấn mà cả giao chỉ đều biết "

- " buôn bán kiểu này thì lấy gì mà không giàu nhanh?"

Những lời xì xầm đó không ảnh hưởng đến tâm tư của Trịnh Võ Quyết. Hắn là một con cáo già mặc cả nên không dễ gì những lời đàm tiếu xung quanh ảnh hưởng đến hắn, cái mà hắn lo lắng là ngọn đuốc trên tay Vân Phong. Khi hắn vừa bước vào đã định giá bộ da này không dưới nghìn lượng bạc, cái đuốc trên tay đối tác mà hạ xuống thì nghìn lượng bạc bốc hơi. Trịnh Võ Quyết lúc này run rẩy.

- " được được, 500 lượng bạc chứ gì, ta đồng ý "

Năm anh em họ Trần bật cười cùng với mọi người xung quanh. Xem ra vị bạch đạo sư này rất biết trả giá. Tất cả họ cứ nghĩ là bạch đạo sư sẽ đồng ý bán, nhưng Vân Phong bất ngờ lạnh lùng ném cây đuốc vào đống củi trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Trịnh Võ Quyết nhìn bộ da rắn đang bốc cháy mà ngơ ngác.

- " tại... tại sao? Ta đã đồng ý với giá ngươi đưa ra rồi cơ mà, tại sao lại đốt bỏ"

Trịnh Võ Quyết nhìn ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt nuốt chửng bộ da rắn quý hiếm mà ngơ ngác ngỡ ngàng. Mà không chỉ có hắn ngơ ngác, tất cả mọi người xung quanh nhìn vào đều tiếc đứt ruột. Bộ da rắn giá trị ít nhất 500 lượng bạc đang bốc cháy.