Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Đạo Sư

Chương 25: Sinh Tử

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi sáng sớm, khi tiếng gà rừng gáy, năm anh em họ Trần thức dậy chuẩn bị cho chuyến đi của mình. Bọn họ lúc này nhìn về phía Vạn Vân Phong đang ngủ say. Linh Nhi định lại gọi thì huynh trưởng ngăn cản, đưa một ngón tay lên miệng mà "xuỵt" một cái.

- " đừng có đánh thức tiên sinh. Chúng ta đi thu bẫy xong rồi sẽ quay lại, lúc ấy tiên sinh cũng dậy rồi"

Linh Nhi nghe vậy thì khẽ gật đầu. Cả năm anh em lục cục chuẩn bị mọi thứ rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Vạn Vân Phong trong miếu xem ra không biết gì cả. Huynh trưởng dẫn các em đi theo con đường mòn lúc trước đến những điểm mà họ đặt bẫy. Bạch Sơn lĩnh tắm mình dưới ánh mặt trời ban sớm xua tan đi màn sương lạnh lẽo, sương khói mờ ảnh nhanh chóng tan đi dưới ánh sáng ngày mới. Năm anh em đang thu gom bẩy dọc lối mòn. Bọn họ là nông dân với bán bánh dạo thì nào biết gì về săn bắt, đương nhiên là chẳng thu hoạch được gì. Linh Nhi vẻ mặt buồn phiền vì thực tại quá phũ phàng, bốn người anh thấy vậy thì động viên em mình.

- "út đừng có buồn, dù rằng chúng ta không bắt được gì nhưng chúng ta may mắn gặp được một dị nhân. Biết đâu chừng người này có thể chữa được bệnh cho phụ thân thì sao?"

- "đúng vậy, chuyến đi này không phải là không có thu hoạch. Bây giờ chúng ta quay về đón vị huynh đệ tóc bạc ấy, đó cũng là một niềm hy vọng cho chúng ta "

Được các anh dỗ dành như vậy, Linh Nhi cũng cảm thấy yên lòng hơn. Việc mấy người nông dân đi săn thú rừng và thất bại chính là vì sự cố chấp của Linh Nhi, vì thế mà cô cảm thấy mình có lỗi.

Không ai trách út cả, những người anh đều vỗ về an ủi em gái mình. Bọn họ chuẩn bị quay lại ngôi miếu hoang thì bất chợt một người thấy gì đó, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn mọi người.

- "suỵt... có ác thú"

Mọi người quay phắt lại nhìn , cảm giác mừng rỡ và hồi hộp. Cả bọn rón rén theo sau người phát hiện đó. Năm anh em núp sau gốc cây nhìn ra bụi rậm đằng xa. Một con rắn trắng to như bắp đùi thanh niên đang rúc đầu vào bụi rậm chỉ ló phần thân ra ngoài dài chừng 15 thước . Người anh cả lúc này nói.

- "con cự xà này phải dài đến 2 trượng, đây chắc chắn là ác thú rồi. Nó có thể là nguyên nhân của những vụ mất tích gần đây"

Người anh hai gật đầu.

- "Chém được nó là hoàn thành nhiệm vụ , xem ra trời thương chúng ta "



Anh ba tán đồng, lúc này nắm chặt cây rìu.

- " xem ra nó đang phơi nắng buổi sáng, chúng ta nhân cơ hội này bất ngờ chém chết nó, không cho nó kịp phản ứng "

Anh bốn cảm giác hồi hộp, quay sang dặn Linh Nhi.

- "út núp ở đây không được ra ngoài, bọn anh chém xong rồi chúng ta sẽ cùng trở về "

Linh Nhi nhìn thấy rắn thì sợ lắm, nhưng nghĩ đến cha già bệnh tật ở nhà thì có thêm can đảm. Cô núp yên ở đó hồi hộp chờ đợi, mà các anh của cô nắm chắc dao rựa trên tay rón rén tiếp cận cự xà. Những người nông dân không có kinh nghiệm chầm chậm bước tới, hơi thở cũng không dám thở mạnh. Không khí xung quanh như đóng băng tưởng chừng một chiếc lá vàng rơi xuống cũng nghe được tiếng động. Khi mà khoảng cách đã đủ gần, người ăn cả nhìn các em mình gật đầu.

" CHÉM..."

Người anh cả hét lên lao đến, bốn anh em đồng loạt chém vào thân rắn.

" KENG ..."

Vũ khí của bọn họ chém vào lớp vảy rắn vang lên một tiếng kêu như mới chém vào đá, không những không tạo ra một vết xước mà còn bị bật ngược ra. Lúc này bọn họ thấy có gì không ổn, vảy rắn to cứng một cách dị thường mà thân rắn cũng có gì đó rất kỳ lạ. Họ vô thức lùi lại, lúc này có một thứ gì đó che khuất ánh nắng phủ bóng lên bọn họ.

" PHÌ ..."

Một tiếng động kinh khủng phát ra. Cả bọn ngước lên nhìn thì vô cùng kinh hãi.



" Yêu...thú..."

Lúc này bọn họ đã nhận ra con rắn đó không phải ác thú dài hai trượng mà là một con yêu thú dài hơn mười trượng. Cái phần mà họ tưởng là thân ác thú thật sự chỉ là phần đuôi của yêu thú mà thôi. Cái đầu rắn khổng lồ ngóc cao ba trượng bành mang trợn mắt nhìn xuống, cái mang bàng lớn ấy cảm tưởng như đã che khuất mặt trời phía sau. Bốn anh em co rúm người lại run rẩy trong tuột cùng kinh hãi, xem ra khó thoát khỏi cái chết.

Bạch xà nhìn xuống thấy cả bốn tên đều cầm vũ khí thô sơ, cảm giác chính là bị bọn chúng tấn công. Bạch xà khẽ lắc lư.

- "một lũ nhãi nhép cũng muốn gϊếŧ ta. Vô tri, chết đi"

Lời nói vừa dứt, bạch xà hả to mồm vận yêu khí tấn công. Một quả cầu yêu khí hình thành trong mồm bạch xà cuồn cuộn độc tố.

" Phụt..."

Bạch xà vận lực đẩy người bắn quả cầu yêu khí đó thẳng về phía bốn anh em. Trong khoảng khắc sinh tử, bản năng sinh tồn của họ khiến cho đôi chân tự di chuyển mà nhảy ra hai bên tránh được đòn đánh cực nhanh ấy. Bọn họ né được mà không hiểu mình né kiểu gì. Bốn người té ngửa ra ánh mắt nhìn theo hướng quả cầu thì giật mình, quả cầu đang bay thẳng đến chỗ của Linh Nhi đang đứng. Trong cơn tuyệt vọng họ gào lên.

- "ÚT ƠI... KHÔNG..."

Quả cầu yêu khí lao vυ"t tới với uy lực lực như nghiền nát tất cả trên đường đi.

- " Á..." Linh Nhi kinh hãi tột độ, hai chân cứng đờ vô thức hét lên. Quả cầu vô tình vẫn lao đến.

" UỲNH...."

Một tiếng va chạm vang lên, cây cối chấn động, chim muông sợ hãi bay tán loạn. Quả cầu nổ văng cả tà khí và độc khí khắp nơi, không chỉ động vật chết mà cả thực vật tiếp xúc thì lập tức héo úa thối rữa. Thật sự rất kinh khủng. Chuyện gì xảy ra tiếp theo?
« Chương TrướcChương Tiếp »