Cơm no rượu say ( thực ra chẳng có cơm và chẳng có rượu) , cả bọn ăn hết nồi lẩu nấm hương mà cảm thấy rất thỏa mãn. Có lẽ lâu lắm rồi bọn họ mới được ăn ngon và no như vậy. Vạn Vân Phong thấy mọi người tâm trạng đang vui vẻ, hắn lúc này mới hỏi.
° "các vị không biết là người ở đâu? Tại sao lại lỡ bước vào trong miếu hoang này?"
Nhóm năm anh em tâm trạng đang thoải mái, đúng như dự đoán của Vân Phong, bọn họ nghe hỏi thì khuôn mặt đều chuyển sang buồn phiền. Huynh trưởng lúc này mới thở dài.
- "không giấu gì huynh đệ, chúng ta là..."
Năm anh em bắt đầu kể truyện một cách chân tình. Những vấn đề nan giải của họ, khó khăn trước mắt, mọi thứ đều kể hết với Vân Phong. Rất nhanh chóng hắn đã hiểu được vấn đề rằng đây chỉ là mấy anh em nông dân đi làm nhiệm vụ. Vạn Vân Phong nhìn bọn họ mà lắc đầu.
° "các vị, ta rất có thiện cảm với các vị. Thế nhưng thứ cho ta nói thẳng. Các vị chỉ là nông dân giỏi việc cày cấy chứ có biết gì về săn bắt. Nếu như gặp phải ác thú thật sự thì ta không tin các vị có thể bắt được nó mà còn có thể trở thành mồi ngon cho nó. Các vị cả ngày hôm nay không tìm được ác thú không phải là xui xẻo, theo ta đây là may mắn tổ tiên phù hộ. Cái này không phải là " bần cùng sinh đạo tặc, túng thiếu làm liều" đấy chứ? Các vị nên trở về thì hơn"
Lời nói của hắn hoàn toàn không sai, thế nhưng trở về thì lấy tiền đâu lo thuốc cho cha. Linh Nhi mặt ủ rũ buồn phiền.
- "lời ca ca nói chúng ta đều hiểu, nhưng mà..."
Linh Nhi ngập ngừng không biết nói sao. Bọn họ chính là vì lòng hiếu thảo mà bần cùng. Giả như bất hiếu một chút, cứ để phụ thân bệnh mà chết đi. Bọn họ dù gì cũng đã cố gắng hết sức rồi nên chẳng ai trách họ cả. Bây giờ vì muốn cứu cha mà đi làm việc quá sức, tự đưa mình vào vòng nguy hiểm. Vạn Vân Phong hiểu điều đó, cảm thấy rất yêu mến. Hắn đề nghị.
° "cũng không giấu gì các vị. Ta cũng là người biết y thuật. Chi bằng ngày mai ta theo các vị trở về xem bệnh cho phụ thân các vị, biết đâu ta có thể chữa khỏi và các vị không cần phải lên bắc thành"
Cả bọn nghe vậy thì mừng lắm, vội cúi đầu thi lễ.
- "nếu người huynh đệ này có thể chữa trị khỏi cho phụ thân chúng ta, năm huynh muội chúng ta ghi lòng tạc dạ, nhất định sau này sẽ đền đáp "
Vân Phong gật đầu mỉm cười. Linh Nhi cũng cảm thấy mừng vui, nhưng phụ nữ thường hay lo xa. Cô nhìn Vân Phong mà ngập ngừng.
- "tiểu muội đa ta ca ca đã có lòng. Tấm lòng của ca ca tiểu muội không có lý do gì từ chối, nhưng việc săn ác thú thì huynh muội chúng ta vẫn phải làm "
Vạn Vân Phong ngạc nhiên mà thốt lên một tiếng "tại sao?" . Linh Nhi nhìn hắn khẽ cúi đầu.
- "ca ca có lòng giúp đỡ, tiểu muội đương nhiên đồng ý. Nhưng để đề phòng sau khi ca ca khám bệnh cho phụ thân mà không biết cách cứu chữa, tiểu muội vẫn cần tiền để lên bắc thành mời đại phu"
Vạn Vân Phong khẽ ồ lên một tiếng, mà lúc này huynh trưởng vội nói xen vào.
- "vị huynh đệ này xin đừng tự ái. Không giấu gì, bệnh của gia phụ là bệnh nan y. Huynh muội chúng tôi đã mời tất cả các đại phu giỏi nhất trấn nhưng đều vô phương cứu chữa. Thế nên lời tiểu muội nói là có lý do của nó"
Vạn Vân Phong mỉm cười. Hắn khẽ gật đầu.
° "ta hiểu rồi, vẫn là cần tiền đúng không? Vậy ta cho các ngươi 100 lượng bạc, các ngươi khỏi đi săn nữa, có được không?"
Lời đề nghị này thật sự rất bất ngờ. Quá ngon ăn rồi, thế nhưng cả năm anh em đều là người được dạy dỗ tử tế. Bọn họ đồng loạt xua tay.
- "không được, nào có thể như thế chứ? Chúng ta và huynh đệ chỉ là bèo nước gặp nhau, làm sao có thể nhận đại lễ. Huynh đệ đến xem bệnh cho gia phụ đã là có ơn lớn với chúng ta rồi, sao có thể ngửa tay xin tiền của ân nhân. Có câu " tự làm tự ăn" , phụ thân chúng ta không cho phép chúng ta ngửa tay xin tiền người khác "
Vạn Vân Phong tuy bị từ chối nhưng trong lòng hắn rất hài lòng. Những người này rất có lễ nghĩa. Đôi mắt ánh lên niềm vui.
° "vậy thì... để ta đi săn giúp cho. Chỉ cần bắt được một con ác thú nào đó là được chứ gì. Tất cả các ngươi ở lại đây chờ ta là được rồi"
Cả bọn nhìn nhau ngạc nhiên. Năm anh em kéo nhau đi khắp cánh rừng không thu hoạch được gì. Một thư sinh nho nhã như vậy có thể tìm và săn được ác thú hay sao? Cả bọn vốn không tin tưởng vào khả năng của hắn, nhưng không ai nói thẳng cả. Linh Nhi lúc này cười gượng.
- "ca ca, huynh đi săn ác thú thay chúng ta với việc cho tiền chúng ta thì có khác gì nhau đâu?"
Linh Nhi nói không sai. Cả hai việc đều là cho vật chất, bản chất sự việc đều là ban cho. Vạn Vân Phong nhìn Linh Nhi mà bật cười.
° "tiểu cô nương không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh. Không sai, bản chất không khác gì nhau. Ta sai, là ta đã sai rồi "
Hắn bật cười sảng khoái. Năm anh em lúc này nhìn nhau thoáng chốc. Huynh trưởng cúi đầu thi lễ.
- "Chúng ta thật sự thất lễ, nãy giờ vẫn chưa biết cao danh quý tánh của vị tiểu huynh đệ đây"
Quả thật như vậy. Lúc kể về lý do bọn họ lạc bước vào miếu, bọn họ đã giới thiệu bản thân rồi nhưng hắn thì không. Cái này chính là sơ xuất của hắn. Vạn Vân Phong thi lễ.
° "là sơ xuất của ta, thất lễ rồi. Ta tên Vạn Vân Phong, và ta cũng không còn nhỏ tuổi nữa đâu. Thế nên đừng gọi ta là tiểu huynh đệ, gọi ta tiên sinh được rồi "
Tiên sinh là cách gọi dành cho người tôn kính. Năm anh em nhìn thấy Vạn Vân Phong trẻ tuổi chừng 20 , vậy nên gọi hắn là tiên sinh có hơi ngượng ngùng. Lại có câu "quân tử không chấp nhất tiểu tiết " . Huynh trưởng nghe vậy thì cúi đầu thi lễ.
- "vậy thì.. tiên sinh. Ngày mai chúng ta sẽ đi gỡ bẫy trong rừng. Sau khi gỡ bẫy xong dù có được gì đó hay không thì cũng sẽ quay lại đón tiên sinh, chúng ta sẽ cùng về trấn Đào Hoa. Lúc đó trông cậy tiên sinh khám bệnh cho gia phụ, huynh muội chúng ta vô cùng cảm kích "
Huynh trưởng nói xong thì cả năm huynh muội đồng thời cúi đầu thi lễ.
- "trông cậy vào tiên sinh, Trần gia vô cùng cảm kích"
Vạn Vân Phong vui vẻ lắm hắn gật đầu đồng ý.
° "được rồi, quyết định vậy đi"
Nói xong thì bước ra cái chăn của mình mà ngủ tiếp. Cái chăn mà mấy ngày trước Dương Ngọc Hoàn đã để lại cho hắn.