Bạch Đào cùng Văn Nghiễn tự xác định quan hệ đến hiện tại là đã qua ba kỳ động dục.
Văn Nghiễn động tác rất nhanh, sau khi Bạch Đào kết thúc kỳ động dục thứ nhất liền đi một vòng tinh tế chọn quà đến nhà Bạch Đào bái phỏng
Phụ thân Bạch Đào biết Bạch Đào có bạn trai, cũng biết người bạn trai này bồi Bạch Đào qua một kỳ động dục, ông đối với Văn Nghiễn – cái người lừa gạt con trai bảo bối của ông rất có ý kiến, chưa từng cho Văn Nghiễn một lần hoà nhã, tình cảnh dựa cả vào mẫu thân của Bạch Đào
Bạch Đào ngồi ở bên cạnh lâm vào tình thế khó xử, một bên sợ ba ba quá mức làm khó dễ Văn Nghiễn, một bên lại sợ Văn Nghiễn đột nhiên mở miệng nói muốn kết hôn sẽ làm cha cậu có thể tức đến ngất đi. Cũng may mụ mụ của cậu rất yêu thích Văn Nghiễn, có nàng ở bên cạnh điều đình bầu không khí cũng không đến nỗi quá lúng túng.
Thời điểm làm cơm Bạch Đào đi vào bếp làm trợ thủ cho mẹ, mẹ cậu nhỏ giọng hỏi cậu:
“Làm sao mới vừa nói chuyện yêu đương ngươi liền đem người dẫn về ra mắt gia đình a.”
Bạch Đào dẹt dẹt cái miệng, một bên nhặt rau một bên oán giận nói:
“Là anh ấy nói nhất định phải tới.”
Mẹ cậu cười nói: “Ta xem đứa nhỏ này rất tốt, thế nhưng ba ngươi chỉ sợ khó cho qua.”
Thời điểm làm xong cơm bưng lên bàn, Bạch Đào phát hiện biểu tình của cha cậu dĩ nhiên nhu hòa lại, cùng Văn Nghiễn không biết đang thảo luận về vấn đề gì, cách gọi cũng từ ngươi biến thành tiểu Nghiễn
Trên bàn cơm Bạch Đào hiếu kỳ đến gần cùng Văn Nghiễn kề tai nói nhỏ:
“Ngươi cùng ba ta nói cái gì a, thái độ của ba chuyển biến nhanh như vậy.”
Văn Nghiễn lặng lẽ nắm chặt tay Bạch Đào, xoa nắn lòng bàn tay mềm mại của cậu nói:
“Không nói cho ngươi.”
Bạch Đào gần đây bị sủng tính khí cũng dần lớn, cậu thấy Văn Nghiễn không nói, ngay lập tức liền muốn nổi giận hất tay ra lại bị Văn Nghiễn nắm càng chặt.
“Ăn cơm, ngươi làm cái gì?!”
Văn Nghiễn mạn điều tư lý(?) nói: “Ăn cơm không ảnh hưởng đến việc nắm tay, ta có thể dùng tay trái ăn cơm.”
Nói xong anh thật sự dùng tay trái gắp một khối đậu phụ phóng tới trong bát của Bạch Đào, sau đó dùng rất giọng thành khẩn đối mẹ của Bạch Đào:
“Dì làm cơm thật ngon!.”
Rõ ràng còn chưa ăn mà vẫn dám nịnh hót. Mà mẹ của Bạch Đào rất ăn bộ dáng này của Văn Nghiễn, bị cậu đùa đến cười không ngậm miệng vào được:
“Kia tiểu Nghiễn thường đến chơi, dì nấu cơm cho ngươi ăn.”
Văn Nghiễn rất nghiêm túc gật gật đầu, nói:
“Cảm ơn dì.”
Sau đó Văn Nghiễn nói được là làm được, anh đi đến nhà Bạch Đào so với Bạch Đào về nhà đều chuyên cần hơn, vốn là đối với anh vẫn có ý kiến ba ba Bạch Đào bây giờ nhìn Văn Nghiễn chỗ nào cũng tốt, thật giống như Văn Nghiễn mới là con ruột của ông đâu
Kết thúc nghỉ hè, sau một tháng kể từ ngày khai giảng, Bạch Đào cảm giác thân thể của mình không thoải mái, bị Văn Nghiễn kéo đến bệnh viện kiểm tra, lúc này mới phát hiện trong bụng của cậu đã có tiểu bảo bảo, đã có thai được hai tháng.
Bạch Đào bị kết quả kiểm tra doạ cho bối rối mà Văn Nghiễn ở bên cạnh cũng là mộng, anh không dám tin tưởng nhìn bác sĩ, lại hỏi một lần nữa:
“Ngài nói cái gì?”
Bác sĩ trả lời anh: “Cậu ấy mang thai, thai nhi đã được hai tháng, để an toàn thì vẫn nên siêu âm cho cậu ấy.”
Bạch Đào ngoan ngoãn nằm ở trên giường, cậu vén lên vạt áo, tùy ý để bác sĩ bôi gel siêu âm lành lạnh lên bụng của cậu, bác sĩ một bên di động thiết bị, một bên nhìn hình ảnh giảng giải:
“Thai nhi đã thành hình, ngươi xem, nơi này là đầu, nơi này là cánh tay.”
Bạch Đào nhìn hình ảnh cơ đen thùi lùi một đống, căn bản là không thấy được chỗ nào là đầu chỗ nào là cánh tay, cậu nhẹ giọng hỏi:
“Ta mang thai?”
“Ta là thật sự mang thai sao?”
Bác sĩ có chút nghi hoặc nhìn cậu:
“Phải, ngươi mang thai.”
Bạch Đào một cái chớp mắt, nước mắt liền rớt xuống, cậu hô một tiếng:
“Văn Nghiễn”
Văn Nghiễn lập tức vén mành lên vọt tới bên cạnh cậu nắm chặt tay cậu:
“Ngươi làm sao vậy?”
Bạch Đào khóc thút thít nghẹn ngào nói:
“Ta mang thai, làm sao bây giờ a.”
Văn Nghiễn nắm thật chặt tay Bạch Đào, nhượng cậu có đủ cảm giác an toàn, anh hôn lên mi mắt của cậu, nói:
“Chúng ta trước tiên kết hôn, đứa bé này ngươi muốn liền lưu lại, không muốn chúng ta cũng không cần, ngươi đừng sợ, hết thảy đều có ta.”
Buổi sáng làm kiểm tra, buổi chiều gia trưởng hai bên đều biết tin tức Bạch Đào mang thai, buổi tối người hai nhà liền ngồi cùng ăn một bữa cơm, đồng thời thảo luận biện pháp giải quyết cái vấn đề này
Sau khi ba ba Bạch Đào nghe đến tin tức này thì hảo cảm đối Văn Nghiễn trực tiếp rớt xuống số âm, từ khi ông ngồi xuống ghế lô đến bây giờ, ngoại trừ đối với Văn Nghiễn hừ lạnh một tiếng thì không cùng anh nói được một câu. Cha mẹ Văn Nghiễn ngược lại vẫn luôn cười híp mắt, mụ mụ của Văn Nghiễn vẫn luôn nắm tay Bạch Đào, hỏi thân thể cậu bây giờ như thế nào, có cái gì không thoải mái hay không
Phụ thân Văn Nghiễn ho khan một tiếng, mở miệng hỏi:
“Chuyện này, các ngươi muốn giải quyết như thế nào?”
Văn Nghiễn đứng dậy, đi tới trước mặt cha mẹ Bạch Đào nghiêm túc nói:
“Thưa chú, thưa dì, ta muốn cùng Bạch Đào kết hôn, nguyên nhân không phải là bởi vì cậu ấy mang thai, cho dù không có đứa bé này, ta vẫn muốn cùng cậu ấy kết hôn.”
Còn không đợi cha mẹ Bạch Đào phản ứng lại, anh liền đi tới trước mặt Bạch Đào quỳ một chân xuống, anh từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhung nhỏ, đưa tới trước mắt Bạch Đào
“Đào Đào, ngươi có nguyện ý gả cho ta không?”
Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh, tất cả mọi người đang chờ câu trả lời của Bạch Đào
Từ sáng sớm khi kiểm tra ra có thai bắt đầu, cảm xúc của Bạch Đào rất mông lung, cậu thấy Văn Nghiễn đưa tới một cái hộp nhung tinh xảo cùng với nhẫn kim cương tinh tế bên trong, nước mắt không biết làm sao liền rớt xuống.
Văn Nghiễn bị doạ hoảng rồi, anh lập tức đứng lên đem Bạch Đào ôm vào trong ngực, vì cậu lau đi lệ trên mặt, ngữ khí thương tiếc:
“Làm sao vậy, ngươi đừng khóc.”
Bạch Đào vừa khóc vừa nói: “Ta còn chưa nhẫn, ngươi đứng lên làm gì a.”
Văn Nghiễn một lần nữa quỳ xuống, đem nhẫn đeo vào ngón áp út của Bạch Đào
Sắc mặt của ba ba Bạch Đào hơi trầm nhưng đến cuối cung vẫn không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận cuộc hôn nhân này
Thời điểm mùa xuân, bụng của Bạch Đào đã lộ rõ. Cậu và Văn Nghiễn đã đăng ký kết hôn, thế nhưng vẫn chưa làm lễ cưới.
Bạch Đào không nghĩ lớn bụng làm lễ cưới, Văn Nghiễn hoàn toàn nghe theo ý nghĩ của cậu
Văn Nghiễn cùng Bạch Đào đều tạm nghỉ học, Văn Nghiễn ở phụ cận trường học mua một căn nhà, mỗi ngày nấu ăn cho Bạch Đào, muốn đem cậu uy mập một chút.
Bụng Bạch Đào sau khi lớn lên liền lười đi lại, nhưng bác sĩ khuyên phải vận động một chút mới tốt cho em bé và ba của em bé, Văn Nghiễn ngoại trừ mỗi ngày chăm sóc Bạch Đào, còn phải tìm cách làm cho cậu động động.
Một buổi sáng sớm nào đó, Bạch Đào mới vừa rời giường rửa mặt xong, Văn Nghiễn không biết từ đâu rút ra một đoạn tơ lụa, bịt kín hai mắt của Bạch Đào, anh nói:
“Ta dẫn ngươi đi một chỗ.”
Bạch Đào nắm chặt tay Văn Nghiễn cùng anh đi về phía trước, ra cửa, lên xe, đi một hồi lâu mới dừng lại.
Văn Nghiễn đem Bạch Đào từ trong xe ôm ra, ôm cậu đi tới một nơi mới thả cậu xuống
Khăn lụa bị kéo xuống, đập vào mắt là một rừng hoa đào nở rộ thập phần xinh đẹp
Bạch Đào kích động nắm chặt cánh tay Văn Nghiễn:
“Mùa xuân đến rồi!”
Văn Nghiễn đến gần ghé vào lỗ tai cậu khẽ nói:
“Ngươi chính là mùa xuân của ta.”