Bạch Đào ngày hôm nay chơi đến điên rồi, cùng một đám tiểu hài tử chơi từ trò này đến trò khác, mà Văn Nghiễn có lúc cùng cậu chơi, có lúc đứng ngoài cùng các vị phụ huynh nhìn Bạch Đào và các tiểu hài nhi chơi đùa.
Văn Nghiễn cùng các vị phụ huynh đứng ở ngoài cũng không tẻ nhạt, anh đứng ở chỗ đó cùng nói về vấn đề giáo dục trẻ nhỏ với mọi người, thật giống như Bạch Đào là một đứa bé do chính tay anh nuôi dạy
Chờ chơi hết trò này đám trẻ con như ong vỡ tổ tìm kiếm cha mẹ của mình, xung quanh đều là thanh âm kỷ kỷ tra tra, Bạch Đào cũng đi ra, nhảy ra đến trước người Văn Nghiễn, Văn Nghiễn xoa nắn lòng bàn tay của cậu, hỏi cậu có nóng hay không, có muốn ăn kem ốc quế hay không
Gương mặt của Bạch Đào trắng mịn bị ánh nắng làm hồng lên, hai người bọn họ đi mua kem ốc quế ăn. Văn Nghiễn nhìn Bạch Đào liếʍ kem ốc quế, tâm tư đột nhiên bay đến một sự tình khác.
Bọn họ vẫn luôn chơi đến khi xế chiều, công viên trò chơi đến giờ đóng cửa mới ra về, Bạch Đào còn chưa chơi đủ, vẫn có chút lưu luyến, Văn Nghiễn đến gần hôn cậu, hống hống cậu nói:
“Ngươi nếu chưa chơi đủ thì lần sau ta dẫn ngươi đi chơi tiếp.”
Sau khi bọn họ về tới nội thành cũng không có vội vã về trường học mà trước đi ăn bữa cơm lấp đầy bụng, sau đó mới tay trong tay chậm rãi về trường học
Mới từ trong tiệm cơm đi ra không bao lâu, quẹo vào một cái hẻm nhỏ hẻo lánh thì đột nhiên Văn Nghiễn nghe thấy được mùi vị tin tức tố, liên quan không khí chung quanh cũng đột nhiên nóng lên, sắc mặt Bạch Đào hồng hồng, mềm cả người không đứng lên nổi, cậu lôi kéo ống tay áo của Văn Nghiễn đem thân thể của mình hướng thân thể anh cọ cọ. Hiện tại trong đầu cậu hoàn toàn mơ hồ, cái gì cũng đều nghĩ không ra, cậu chỉ cảm thấy trong cơ thể của mình trống rỗng lợi hại, cậu muốn ôm người trước mặt này, muốn hôn môi anh
Trong đầu là nghĩ như vậy, cậu cũng liền làm như vậy. Bạch Đào ôm cánh tay Văn Nghiễn, đến gần muốn cùng anh hôn môi.
Chờ Bạch Đào hôn lên môi của anh, Văn Nghiễn mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, Bạch Đào hình như là phát tình.
Văn Nghiễn biết biện pháp giải quyết tốt nhất là tiêm cho Bạch Đào thuốc ức chế, hoặc là hiện tại ôm cậu đến khách sạn gần đây mướn phòng, thế nhưng hiện tại không khí ở nơi này tràn ngập mùi vị trái đào mật ngọt ngào cực kỳ nồng, căn bản là nắm giữ không được chính mình, Văn Nghiễn thực sự nhịn không được, anh đem Bạch Đào áp tại trên tường, đáp lại nụ hôn của cậu
Hai người trong hẻm nhỏ hẻo lánh hôn sâu, nhiệt độ trong không khí tăng cao, Bạch Đào nghe thấy một mùi thơm ngát như hương trà, mùi vị này nhấn cậu vào vòng xoáy tìиɧ ɖu͙© càng sâu
Mặt Bạch Đào đỏ như tích huyết, cậu nức nở hảm nhiệt, không nhịn được đem thân mình hướng vào trong lòng Văn Nghiễn
Tay Văn Nghiễn ôm eo Bạch Đào, lúc này anh đã không có dư thừa khí lực suy nghĩ lực tay của mình có lớn hay không, có thể lưu lại dấu vết trên người Bạch Đào hay không, lý trí của anh hiện tại căng thẳng như dây đàn, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt phựt
Bạch Đào chỉ cảm thấy mỗi một tấc da thịt trên người đều hư không, đều khát vọng có một đôi tay đến an ủi chúng nó, hậu huyệt chảy ra d*m thủy, đem qυầи ɭóŧ đều làm ướt, nước mắt của cậu đong đầy viền mắt, oan ức kêu Văn Nghiễn:
“Ca ca giúp ta một chút, ca ca cứu ta…”
“Thao!”
Văn Nghiễn nhịn không được mắng một tiếng thô tục, tay anh từ trên eo Bạch Đào dời lên trên, không chút lưu tình xoa nắn đầu nhũ của cậu
Mùi vị tin tức tố trong không khí liền ngọt ngào hơn, bỗng nhiên có ánh sáng đèn pin chiếu vào mặt hai người, từ xa xa truyền tới một thanh âm xa lạ:
“Ta là cảnh sát, xin hỏi các ngươi hiện tại có cần trợ giúp không?”
Lý trí của Văn Nghiễn một giây hấp lại, anh buông lỏng Bạch Đào ra, còn không quá hai giây, Bạch Đào liền quấn lấy, Văn Nghiễn thoáng ngẩng đầu lên không cho Bạch Đào hôn lên môi mình, Bạch Đào liền nhón chân lên cắn hầu kết của anh hôn vành tai của anh, thật như bạch tuộc dính người.
Văn Nghiễn một bên nhịn Bạch Đào tại trên người mình lung tung châm lửa, một bên lên tinh thần ứng phó với cảnh sát nói:
“Cậu ấy phát tình, chúng ta đi tìm phòng khách sạn”
Anh đang nói, Bạch Đào đã ôm cổ của anh bám lên trên, Văn Nghiễn một tay đỡ mông Bạch Đào không để cậu ngã xuống, nghiêng mặt né tránh Bạch Đào đòi hôn hôn:
“Bé ngoan ngươi nhẫn một chút, ta đây liền đi tìm khách sạn.”
Bạch Đào không thể nào nhẫn nổi, cả người cậu đều nóng đến lợi hại, chỉ muốn được alpha trước mặt này dùng răng ranh cắn vào tuyến thể, đem tin ltức tố truyền vào trong đó.
Cậu khóc lóc nức nở nói: “Ca ca… Ca ca cho ta…”
Gần đây chỉ có một khách sạn, Văn Nghiễn ôm Bạch Đào dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đó, lễ tân nhìn trạng thái của hai người bọn họ, bị doạ đến chưa kịp thu tiền tiền đã trực tiếp ném ra một cái thẻ mở cửa phòng, Văn Nghiễn cắn răng nói tiếng cảm tạ, sau đó ôm Bạch Đào hướng trong phòng đi.
Sau khi vào phòng tinh thần căng thẳng của Văn Nghiễn mới bình tĩnh lại, anh đặt Bạch Đào ở trên giường, sau đó lập tức áp xuống.
Chân Bạch Đào quấn lấy eo Văn Nghiễn, đem cái mông của mình cọ cọ thân dưới của anh, mặt sau quần của cậu đã ướt nhẹp làm tay Văn Nghiễn cũng ướt. Tay Văn Nghiễn thuận theo cạp quần chui vào, động tới nơi xuất ra d*m thủy, nơi đó rất dễ dàng liền nhét vào được một ngón tay.
“Ca ca… Ca ca, ta muốn…”
Bạch Đào chưa bao giờ có cảm giác kỳ quái như bây giờ, cậu cảm thấy nghẹn trướng muốn dừng lại lại cảm thấy còn chưa đủ muốn càng nhiều hơn
Tay của Văn Nghiễn ở bên trong giảo động mấy lần, tiếng nước dính nị, hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ càng để tiếp thu một vật
Cậu liền bỏ thêm một ngón tay, kiên trì cấp Bạch Đào làm mở rộng, Bạch Đào khuất chân nằm ngửa ở trên giường, quần đã cởi đến đầu gối, ngón tay ra vào truyền đến tiếng vang dính nị tình sắc làm cho cậu thẹn thùng cực kỳ, nhưng hiện tại cậu không nghĩ nhiều, chỉ nha nghẹn ngào nuốt gọi, muốn Văn Nghiễn cho cậu càng nhiều kɧoáı ©ảʍ
“Ca ca thân ta… Ca ca ta muốn…”
Hiện tại trong đầu cậu trống rỗng, chỉ hiểu được mình bây giờ rất muốn nói ra nhưng cũng không quản được mình nói cái gì
Văn Nghiễn cúi đầu ấn trụ đôi môi của Bạch Đào, dễ như ăn cháo cạy ra hàm răng cậu mυ"ŧ vào đầu lưỡi, nước bọt không kịp nuốt xuống thuận theo khóe miệng chảy ra ngoài, tích đến trên xương quai xanh của Bạch Đào ra một vũng nước nhỏ
Bạch Đào ôm cổ Văn Nghiễn, ưỡn ngực đem mình hướng đến phía trước, muốn cho anh thưởng thức cậu càng nhiều.
Một tay của Văn Nghiễn mở rộng hậu huyệt, tay còn lại di chuyển đến tuyến thể trên gáy Bạch Đào, dùng ngón tay ma sát chỗ da thịt nhạy cảm kia
Bạch Đào không chịu được dằn vặt như thế, cắn cắn môi dưới của Văn Nghiễn, mơ hồ không rõ cầu anh:
“Ca ca tiến vào… Cầu ngươi tiến vào… Cứu ta…”
Văn Nghiễn cũng không nhịn được nữa, anh cởϊ qυầи ra, dương cụ cương cứng phát đau đặt vào giữa hai chân Bạch Đào, Bạch Đào ngắn ngủi kêu một tiếng.
Văn Nghiễn nắm chặt thân thể chặn Bạch Đào, không giữ lại chút nào đem phân thân toàn bộ tiến vào