Chuyển ngữ: Hoa Linh LinhĐợi tới khi hai người đến chỗ thuê dụng cụ nướng đồ ăn, Bạch Đào vẫn còn hơi mất tự nhiên, nhưng chuyện đáng an ủi là, Bùi Thời trông cũng không khá hơn là mấy.
Không phải là một cặp vợ chồng ân ái thắm thiết sao? Sao bầu không khí này lại giống như học sinh tiểu học trong buổi hẹn hò đầu tiên vậy?
Tim Bạch Đào vừa đập như trống bỏi, trong lòng vừa thấy sai sai, may mà bầu không khí lúng túng xấu hổ này không kéo dài được bao lâu, bởi vì Bạch Đào đói rồi, cô bắt đầu nghịch bếp nướng để chuyển dời sự chú ý của mình…
Theo như hướng dẫn nói, phải đặt than chuyên dụng lên bếp nướng trước, tiếp theo rắc một ít mùn cưa của cây táo lên trên than để dễ bắt lửa, sau đó lấy xiên nướng tự mang đến ra đặt lên, sau đó thì… Nhóm lửa như thế nào nhỉ?
Trước khi đến đây Bạch Đào đã vội vàng đọc qua vài hướng dẫn nướng đồ ăn, nhưng giờ vừa căng thẳng cái là cô liền quên hết các bước tiếp theo, càng đừng nói đến việc lý thuyết và thực hành là hai chuyện khác nhau, vậy nên lúc này cô chỉ có thể ngẩng đầu lên giương mắt nhìn Bùi Thời…
“Phải làm thế nào đây?”
Trong tin tức không nói rõ hai người phân công nướng như thế nào, nhưng nhìn bộ dạng của Bùi Thời hiện tại, người đàn ông này hiển nhiên là chưa từng nướng đồ ăn, anh nhìn mùn cưa mà trên mặt cũng viết đầy hai chữ mờ mịt, biểu cảm này khiến cho Bạch Đào chỉ cảm thấy có dự cảm không lành.
“Bùi Thời, anh có biết bỏ than vào không?”
“Không biết.”
“Vậy trước tiên nên dọn dẹp sạch sẽ bếp nướng công cộng này chút, anh biết làm không?”
“… Không biết.”
“Thế nhóm lửa thì sao?”
“Không biết.”
……
Bạch Đào cứ nghĩ Bùi Thời dù có kém đến mấy đi nữa thì chắc vẫn có thể giúp đỡ một chút, kết quả thật không ngờ… Ác mộng thành thật! Người đàn ông này vậy mà lại không biết cái gì cả!
Được rồi, xem ra đồ ăn cũng là cô phải nướng cho Bùi Thời rồi.
Những buổi hẹn hò này đúng là cô tóm lấy Bùi Thời, không phải Bùi Thời bắt lấy cô. Bạch Đào bây giờ chỉ cảm thấy dường như cô mới là người đưa bạn gái đến đây hẹn hò…
Thật mệt mỏi phiền muộn!
Bạch Đào ơi Bạch Đào, rốt cuộc cô có chuyện gì vậy? Chỉ là một người đàn ông mà thôi, tại sao lại phải hao tổn tâm trí để tóm được anh như vậy? Bùi Thời đến cùng cũng đâu có tốt như thế?
Bạch Đào càng nghĩ càng thấy không cam tâm: “Trước đây là em nướng đồ cho anh ăn đúng không?”
Bùi Thời nhìn sang chỗ khác: “Ừ.”
Bạch Đào ước gì có thể xuyên về quá khứ để đánh cho mình tỉnh táo lại, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể dựa theo hình tượng này, đi nướng đồ ăn.
Lần này, sau khi Bùi Thời thành thật thừa nhận không biết cũng dứt khoát buông xuôi, trong khi Bạch Đào chuẩn bị nướng đồ, anh chỉ tò mò đứng ở một bên không nói gì, cô cần cái gì, anh liền đưa cái đó, lúc Bạch Đào làm tranh thủ liếc nhìn anh một cái, Bùi Thời đẹp trai cao ráo chân lại dài, có lẽ hơi xấu hổ vì không biết nướng nên bây giờ anh liền an phận đứng ở một bên, thế mà lại có chút dáng vẻ ngoan ngoãn khiến cho người ta yêu thích.
Vẫn rất ngoan nha…
Bạch Đào không dễ gì mới dùng miếng đánh lửa và dầu hỏa nhóm lửa bếp nướng lên theo hướng dẫn được, vì không có kinh nghiệm, đứng quá gần nên cô bị sặc khói đến chảy nước mắt, nhưng khi nhìn thấy Bùi Thời như thế, cô ngược lại không chỉ không tức giận mà còn có loại cảm giác vô cùng rung động một cách kỳ lạ.
Người đàn ông đẹp trai trở nên ngoan ngoãn cũng thật… Rất đáng yêu nha.
Bạch Đào rời ánh mắt đi, kiềm chế bản thân không nhìn Bùi Thời nữa, cô nhìn chằm chằm đống than đang cháy, trong lòng vẫn suy nghĩ thất thường: Chẳng trách các phu nhân nhà giàu lại thích bao nuôi cún con(1) ngoan ngoãn, trong khoảng khắc này, Bạch Đào bỗng tâm ý tương thông mà đồng cảm sâu sắc với những phú bà.
(1)Cún con/小奶狗: Là ngôn ngữ mạng chỉ những chàng trai nhỏ tuổi, dính người, đơn thuần, đáng yêu. Với ngoại hình này của Bùi Thời, nếu anh cứ luôn ngoan ngoãn như vậy thì dường như việc cô đạp xe chở anh, nướng đồ cho anh ăn, thả diều cho anh ngắm, ngủ trong lều với anh không phải là không thể…
Nhưng cô làm đến mức mệt nhoài như vậy, cũng không thể để Bùi Thời ăn thịt nướng một cách dễ dàng thoải mái được phải không? Suy cho cùng thì tình yêu có được quá dễ dàng sẽ không được người ta trân trọng, Bạch Đào cảm thấy vẫn cần phải để Bùi Thời làm chút việc trong khả năng, lúc sai bảo thì vẫn phải sai bảo.
“Bùi Thời! Lấy giấy bạc trong balo giúp em!”
Vốn dĩ Bạch Đào bảo Bùi Thời lấy thứ gì, anh đều có thể nhanh chóng tìm được rồi đưa qua, nhưng mà lần này Bùi Thời đã đi mười phút rồi vẫn chưa quay lại.
Có lẽ trong balo đựng nhiều đồ quá nên Bùi Thời vẫn chưa tìm thấy.
“Anh vẫn chưa tìm thấy à?” Bạch Đào chỉ có thể đặt công việc trong tay xuống, đi về phía Bùi Thời: “Chắc là ở dưới đáy…”
Chỉ là từ “balo” cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, Bạch Đào đã thấy Bùi Thời lôi từ trong balo ra một thứ chết người.
Bạch Đào lúc này không thể quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, cô trừng mắt nhìn Bùi Thời rồi nhào đến muốn giật lấy chiếc ba lô và thứ trên tay anh, nhưng sự ngoan ngoãn của Bùi Thời suy cho cùng cũng chỉ là ngụy trang, lúc này anh cầm cái hộp trong tay giơ cao lên, cho dù Bạch Đào nhảy thế nào cũng không làm gì được.
“Anh trả lại cho em!”
“Bạch Đào.” Một tay Bùi Thời kẹp chặt Bạch Đào, một tay hạ xuống, cầm thứ đồ trong tay đưa ra trước mặt, anh nhìn cô hơi nhướng mày: “Sao lại mang theo loại đồ vật này?”
Nhìn hộp Durex trong tay Bùi Thời, Bạch Đào vừa xấu hổ vừa tức giận, cô bất chấp phản bác: “Em không có ý như anh nghĩ đâu! Chính là lần trước chưa đủ mức tiền được khuyến mại cho nên không nhìn kỹ liền tùy tiện ném vào giỏ hàng, không như anh nghĩ đâu!”
“Ồ.” Bùi Thời chẳng có chút thành ý nào nhìn nhìn chiếc hộp: “Không phải như anh nghĩ sao?” Mặt anh không chút biểu cảm nhìn Bạch Đào: “Thế tại sao còn đặc biệt đi đổi lại kích cỡ?”
“…” Bùi Thời, thị lực quá tốt sẽ bị sét đánh đó! Quan sát kỹ như vậy là muốn cô độc cả đời à!
Bạch Đào tức giận đến mức không muốn nói nữa, toàn bộ khuôn mặt cô đỏ bừng, giật lấy thứ Bùi Thời đang cầm nhét vào balo, bắt đầu già mồm át lẽ phải: “Anh đừng quản nhiều như vậy, em mang theo thứ này không phải vì cái đó, em có mục đích khác!”
Kết quả Bùi Thời vẫn đuổi theo chặn lại không buông tha: “Còn có mục đích gì nữa?” Người đàn ông thù dai này nghiêng nghiêng đầu, như chợt nhớ ra nói:“Bạch Đào, em còn nhớ trước đây đã gửi cho anh mấy bài báo về bảo dưỡng thân thể không? Ví dụ, hình như có cái gì mà “Làm càng nhiều, già càng nhanh!”? Còn có…”
Bạch Đào lao đến bịt miệng Bùi Thời lại, cô trừng mắt với anh rồi thấp giọng nói: “Bùi Thời, đàn ông đừng lật lại nợ cũ, hãy để quá khứ trôi theo gió, quên những chuyện trước kia ấy đi…”
Ánh mắt của Bùi Thời vẫn còn mang theo ý cười nhạo, nhưng cũng không để Bạch Đào túng quẫn nữa.
Thấy Bùi Thời cuối cùng cũng yên tĩnh, lúc này Bạch Đào mới yên tâm buông anh ra, dáng vẻ nghiêm túc bịa đặt: “Em thực sự không lừa anh, em mang theo cái này vì mục đích khác, còn về mục đích gì thì đây là bí mật của em, đợi sau này em sẽ nói cho anh biết!”
“Giấy bạc đâu? Đã tìm thấy chưa?”
Rất nhanh Bạch Đào đã đổi chủ đề, cô giả vờ tự nhiên tìm giấy bạc rồi quay trở lại bếp nướng.
Có điều nướng đồ ăn rắc rối hơn Bạch Đào nghĩ, cô làm nửa ngày trời, mặt đã sắp đen thui rồi, kết quả nguyên liệu cô chuẩn bị vẫn chưa chín, không phải là chưa nắm chắc độ lửa để bị cháy thì chính là chín bên ngoài nhưng bên trong vẫn sống…
Nhìn thấy đống thức ăn mình vật lộn nướng lâu như như vậy kết quả không thể ăn được, Bạch Đào đói đến bụng kêu ọt ọt chán chường, lại nghĩ đến việc vừa rồi bị Bùi Thời bắt được hộp đồ tránh thai trong balo, mất mặt muốn chết, cô nhìn đống đồ nướng hỏng lộn xộn trước mặt, chỉ cảm thấy ủy khuất và chán nản buồn rầu: “Sao lại thế này chứ… Em đều làm theo hướng dẫn mà!”
“Bỏ đi, anh đến thử vậy.”
Ngay khi Bạch Đào ủy khuất đến sắp khóc, cuối cùng Bùi Thời cũng đến cầm lấy dụng cụ nướng thịt trong tay cô.
“Nhưng anh cũng không biết nướng!”
Bùi Thời nhìn Bạch Đào như một đứa ngốc: “Có thể học.”
“Anh còn nguyện ý dành thời gian học cái này sao?”
Bùi Thời vừa rất ra dáng lật lật xiên đồ trong tay, vừa tức giận liếc nhìn Bạch Đào: “Vậy anh phải làm sao bây giờ? Lấy một người vợ như em đương nhiên chỉ có thể học.” Người đàn ông hẹp hòi này giả bộ thở dài, sau đó nhìn Bạch Đào cười một cách ngứa đòn: “Dù sao thì thời gian của vợ anh đều dành để nghiên cứu và mua một số đồ dùng cho kế hoạch hóa gia đình cả rồi.”
“…”
Cái hố này có phải sẽ không qua nổi không…
Sau khi Bùi Thời nói xong, lại liếc nhìn Bạch Đào một cái đầy hàm ý.
Người đàn ông không nói gì nữa, nhưng cảm xúc trong đôi mắt này thật sự khiến Bạch Đào tức chết rồi! Tại sao trước đây cô lại không phát hiện ra Bùi Thời ngoài mặt cao lãnh, trong cốt tủy còn có thể thù dai đê tiện như vậy chứ?
Bạch Đào nghiêm mặt lại, không muốn để ý đến Bùi Thời nữa.
Nhưng rất nhanh, Bạch Đào đã không thể nhịn được, Bùi Thời này quả thực có chút phạm quy, lúc trước rõ ràng cũng không biết nướng, nhưng bây giờ sau khi đọc hướng dẫn, anh ngược lại làm rất ra dáng, không lâu sau, mùi thơm của thịt gà nướng đã xuất hiện, Bạch Đào cho dù có không muốn để ý đến Bùi Thời đi nữa nhưng dưới sự thúc giục của cái bụng đói, cô cũng không nhịn được tiến gần về phía xiên gà.
“Thơm quá, bao giờ có thể ăn vậy?”
“Lúc em mua đúng kích cỡ vào lần sau.”
“Hả?”
Bùi Thời lật xiên, cúi người ghé vào tai Bạch Đào, thấp giọng nhấn mạnh từng chữ: “Mua vẫn bị nhỏ.”
Bởi vì sát lại quá gần, hơi thở ấm áp của người đàn ông trực tiếp phả vào vành tai Bạch Đào, cô chỉ cảm thấy ngứa ngáy tê dại, gần như trong tiềm thức nhảy tránh xa ra một bước lớn như con mèo xù lông, sau đó cô nhìn Bùi Thời với ánh mắt đề phòng.
Mẹ nó, Bùi Thời bị làm sao vậy? Hay là bản thân cô có chuyện gì?
Bạch Đào cảm thấy mình có gì đó không đúng, vốn dĩ khi thấy Bùi Thời, cô có thế nào đi nữa thì cũng chỉ là nhịp tim tăng nhanh, giờ thì tốt rồi, không chỉ tim đập nhanh mà vừa rồi lúc Bùi Thời ghé sát bên tai cô nói, ngay cả sống lưng cũng tê dại như bị điện giật, cảm giác như bị luồng điện tập kích ấy vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay cô.
Quý trọng mạng sống, tránh xa Bùi Thời!
Cỡ lớn chưa đủ cho anh, anh còn muốn ngoại cỡ, sao không lên trời luôn đi! Đồ lưu manh thối tha vô lại!
Bạch Đào mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Bùi Thời, thì ra khi ở nhà ở công ty, người đàn ông này đều là dáng vẻ không qua loa tuỳ tiện, cấm dục lạnh nhạt, kết quả lần đi ngoại ô chơi này Bạch Đào mới phát hiện ra, trong xương cốt Bùi Thời lẳиɠ ɭơ cực độ, có lúc thì ngoan ngoãn đáng yêu, có lúc lại vừa xấu xa vừa rác rưởi, thù dai hẹp hòi còn vô liêm sỉ, mồm mép bỉ ổi còn có thể trêu ghẹo người khác, lại thêm đôi mắt đào hoa đó của anh, vừa nhìn liền biết không giống một người đàn ông nhà lành có chừng mực điều độ, nghi gia nghi thất(2)!
(2)宜室宜家/Nghi gia nghi thất: Câu thơ trong bài thơ Đào yêu của Kinh Thi. Dùng để miêu tả cô gái xinh đẹp, khi về nhà chồng ắt sẽ hòa thuận, ấm êm. Sao cô có thể gả cho anh chứ?!
Đầu óc hỏng rồi sao!
Bùi Thời vẫn không buông ta cho Bạch Đào, anh vừa nướng đồ vừa hừ lạnh cười nói: “Mua nhiều như vậy còn không mang theo tiền.”
“Điện thoại của em đột nhiên bị hỏng!!!”
“Ồ.” Bùi Thời chẳng chút thành ý nào gật gật đầu: “Đúng, bị hỏng đột ngột, cho nên đợi anh đến trả tiền, dù sao thì cũng là mua cho anh dùng mà.”
Bạch Đào suýt chết vì tức giận, người đàn ông rác rưởi gì đây, cho anh dùng? Nhìn anh tự đắc ý chưa kìa! Nằm mơ đi!
Cơ hội luôn dành cho những ai có sự chuẩn bị, Bạch Đào mang theo một bụng lửa giận nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm được sân khấu để thể hiện!
Vẻ mặt cô tràn khí thế đi về phía balo của mình, sau đó lấy hộp Durex ra: “Bây giờ em sẽ cho anh thấy mục đích của nó!”
Bùi Thời thấy vậy quả nhiên trên mặt liền lộ ra vẻ khó tả, anh hơi mất tự nhiên nói: “Bây giờ? Em xác định muốn dùng bây giờ sao? Ở đây? Dã ngoại? Có phải em hơi..”
Ha, cho là để anh dùng sao? Nghĩ đẹp quá!
Bạch Đào đưa tay lên ra hiệu im lặng với Bùi Thời, ngay lập tức mở hộp lấy một cái ra, sau đó, trong ánh mắt phức tạp của Bùi Thời, cô dứt khoát căng nó ra, chụp vào chiếc giày bên trái của mình.
Lại bóc một cái nữa, chụp vào chân phải.
Tôi để cho mình dùng đấy! Không đến lượt anh đâu!
Bạch Đào bình tĩnh nhàn nhã làm xong mọi việc, vân đạm phong khinh mà cười với Bùi Thời: “Thấy chưa? Đây hoàn toàn là vật dụng cần thiết cho việc ra ngoài du lịch, dùng cho nhu cầu khẩn cấp cần đến!” Cô chỉ vào vũng nước trước mặt, nghiêm túc nói: “Em mang theo nó, chính là để vào những khoảnh khắc bất ngờ này còn có thể ung dung đối mặt, cười ngắm gió mây, hiểu không?”
Bạch Đào nói xong liền thử dẫm chân lên vũng nước, chỉ cho Bùi Thời xem: “Thấy chưa? Hoàn toàn không bị ướt giày, an toàn lại bảo đảm! Không bị thủng không bị rách! Bảo vệ cho anh về mọi mặt, để cho mọi phiền muộn của anh đều tan biến! Biệt hiệu mà mọi người gọi nó là “áo mưa” mà, thực sự còn có tác dụng này nha, làm một chiếc áo mưa nhỏ cho đôi chân của anh, để anh có thể tự do bước đi trong hố bùn! Một giọt nước cũng không lọt vào được!”
“…”
Bạch Đào mặt dày giải thích: “Thật đấy, em mang theo cái này hoàn toàn là vì mục đích này, căn bản không phải như anh nghĩ đâu, về phần tại sao lại đổi thành cỡ lớn.” Bạch Đào giả bộ trừng mắt nhìn Bùi Thời một cái: “Còn không phải vì chân anh khá to sao! Em nghĩ cũng nên để anh dùng thử chút!”
Cô như che giấu công lao cười: “Anh xem, làm người tư duy đừng quá cứng nhắc, có những thứ có rất nhiều tác dụng, ngoài có thể tráng dương ra, Viagra(3) còn có thể làm giãn nở mạch máu phổi, là một loại thuốc kéo dài mạng sống cho bệnh nhân huyết áp cao và động mạch phổi đó! Hôm nay em đã cho anh xem công dụng mới của Durex rồi, thế nào? Đã mở rộng được tầm nhìn và nâng cao trí tưởng tượng của anh rồi đi?”
(3)Viagra là tên hiệu của thuốc Sildenafil dùng để giúp chứng liệt dương ở nam giới, do công ty Pfizer Inc.“…” Vẻ mặt của Bùi Thời rất đặc sắc, anh dường như đã hoàn toàn bị logic của Bạch Đào đả kích, một lúc sau mới như tìm lại được thanh âm, nói: “Công dụng mới mà em khai phá ra thực sự khiến anh mở rộng tầm mắt, nhưng vấn đề là, tại sao em lại muốn nhảy vào vũng nước?”
“… Sao anh có nhiều vấn đề vậy?!” Bạch Đào thẹn quá hoá giận nói: “Ngộ ngỡ trời mưa thì sao? Mưa rồi không phải sẽ có nhiều vũng nước à? Em chỉ là biểu diễn cho anh xem một chút, nói cho anh biết Durex là vật dụng cần thiết phải có cho những hoạt động ngoài trời! Giữ an toàn cho anh khi anh đi ra ngoài, phòng hộ 100%! Đừng hỏi nhiều như thế! Có thời gian này thì mau đi nướng thịt đi! Em đói rồi! Em muốn ăn thịt!”
Kết quả là đã nói đến thế rồi mà Bùi Thời này vẫn ý vị thâm trường nhìn Bạch Đào một cái,
sau đó anh lại liếc nhìn Durex trên chân cô, cười cười: “Đúng nha, em đều đã chuẩn bị mọi lúc mọi nơi rồi, chỉ đợi ‘ăn thịt’ nữa thôi, anh nhìn ra sự cấp bách của em rồi.”
Bùi Thời rác rưởi, lại còn dùng từ đồng âm để chế giễu cô?!
Trên mặt Bạch Đào vẫn giữ vẻ trấn định bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi, được thôi, Bùi Thời, có bản lĩnh thì cứ Tồn thiên lí, diệt nhân dục(4) cả đời đi, nếu không thì anh cứ chờ đấy! Tôi sẽ khiến cho nửa đời sau của anh muốn ăn thịt cũng không ăn được!
(4)Tồn thiên lí, diệt nhân dục/ 存天理、灭人欲: Lí luận của Chu Hi về thiên lí và nhân dục, yêu cầu mọi người phải tự an với phận mình, không được mưu cầu thay đổi số phận gọi là Tồn thiên lí, diệt nhân dục.