Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 17: “Mau Lên!! Con Của Chúng Ta Sắp Không Giữ Được Rồi!!!”

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Sau khi cúp điện thoại của Bạch Đào, Bùi Thời cảm thấy có lẽ hôm nay bản thân sẽ được một ngày bình yên quý giá. Người phụ nữ này bị vạch trần rồi chắc sẽ không dùng tin nhắn đặt giờ giả tình giả ý đến quấy rối anh nữa đâu.

Mỗi ngày Bạch Đào có thể an phận thủ thường như bây giờ chính là kỳ vọng lớn nhất của Bùi Thời đối với cô.

Nhưng mà trái ngược với dự đoán của Bùi Thời, dường như chỉ mới qua nửa tiếng, anh đã nhận được tin nhắn của Bạch Đào.

“Việc gấp, mau trở về!!!”

Bùi Thời mím môi ấn tắt màn hình, không biết Bạch Đào lại bày trò gì nữa đây, nhưng kể từ sự việc đêm qua, anh quyết định giữ khoảng cách hơn với Bạch Đào.

Hai phút sau đến lượt Bùi Thời diễn thuyết, anh bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay.

Mà sau khi bài diễn thuyết kết thúc lại trả lời một số câu hỏi tại chỗ đã là nửa tiếng sau, lúc này Bùi Thời mới phát hiện điện thoại toàn là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Bạch Đào, giọng điệu của những tin nhắn đó cái sau lại khẩn cấp hơn cái trước.

“Ông xã, viện trợ viện trợ, mau về nhà!”

“Aaaaaaa!! Cứu mạng!! “

“Mau lên!! Con của chúng ta sắp không giữ được rồi!!!”

“Trong vườn có côn đồ đột nhập!! Cứu mạng!!!”

……

Toàn thứ linh tinh gì vậy, Bùi Thời vừa đọc vừa không khỏi cau mày. Lại còn con của chúng ta? Đứa trẻ đâu ra thế? Cho dù bây giờ Bạch Đào có con, tính thời gian một chút thì cũng không phải của anh.

Khả năng cao là Bạch Đào lại diễn trò, Bùi Thời cảm thấy không cần thiết phải để ý tới.

Quả nhiên hơn mười phút sau, Bạch Đào không nhắn nữa.

Chỉ là, vốn tưởng Bạch Đào yên tĩnh rồi thì bản thân cũng sẽ bình tĩnh lại, nhưng Bùi Thời nhận ra không phải vậy, khi người phụ nữ này không nhắn tin, anh lại có chút bận tâm.

Mặc dù nói an ninh trong khu biệt thự rất tốt, nhưng cũng không loại trừ khả năng xảy ra việc ngoài ý muốn…

Lúc này đến lượt chủ của một công ty dữ liệu lớn khác lên phát biểu, đây là một công ty cạnh tranh, lẽ ra Bùi Thời phải lắng nghe kỹ các lĩnh vực nghiệp vụ trọng điểm trước mắt và hướng mở rộng phát triển trong tương lai của đối phương, nhưng anh lại cứ liếc nhìn điện thoại, có chút không tập trung.

Sự lơ đãng này lên đến đỉnh điểm sau khi anh nhắn lại cho Bạch Đào nhưng như đá chìm đáy biển.

Cuối cùng Bùi Thời đứng dậy cầm lấy áo khoác, vẫn quyết định về nhà một chuyến.

Chỉ là khi anh vội vã đến về nhà mới nhận ra mình lại bị lừa một lần nữa.

Căn bản không có côn đồ nào đột nhập vào nhà cả, Bạch Đào cũng đang đứng yên ổn trong vườn, từ góc nhìn của Bùi Thời vừa hay có thể thấy bóng lưng cô, cô khua tay loạn xạ như đang nói chuyện với ai đó, không hề phát hiện ra Bùi Thời đã trở lại.

Bùi Thời bước đến gần cô một chút, cuối cùng đã nhìn thấy rõ cô đang làm gì, cũng nghe được những gì cô đang nói.

Không biết người phụ nữ này nhặt được một cành cây ở đâu, cô đang cầm nó trên tay nhiệt huyết dâng trào. Mà trước mặt cô, là một con chó.

Một con chó Corgi rất nhỏ, nhìn như vừa mới sinh ra, lông xù, mập mạp, động tác cũng không nhạy bén lắm, cộng thêm bốn chân ngắn tủn, khả năng nguy hiểm không cao, có lẽ cũng vì thế nên Bạch Đào mới còn có thể ở đây kêu gào chứ không bỏ chạy ngay lập tức.

Thì ra đây chính là tên côn đồ mà cô nói?

Cũng vào lúc này, Bạch Đào bắt đầu nói xằng nói bậy với con chó: “Mày! Đừng có qua đây! Bạch Đào tao ra lệnh cho mày! Không cho phép mày lại gần tao! Không được phép đυ.ng vào bé đào bảo bối của tao! Không được làm con tao bị thương!”

Được rồi, hóa ra con của chúng ta chính là cây đào này.

Bùi Thời có chút cạn lời, vừa muốn tiến ôm con chó đi, lại nghe thấy Bạch Đào tiếp tục quát: “Mày con chó này, còn tiến thêm một bước, tao sẽ phái thuộc hạ hung ác Bùi Thời của tao đi xử lý mày!”

“…”

Bùi Thời được gọi là thuộc hạ hung ác đột nhiên cảm thấy mình tiến lên cũng không được, không tiến cũng không xong.

Corgi bé nhỏ không biết Bạch Đào đang nói gì, nó ngốc nghếch vẫy cái đuôi nhỏ tiến về phía trước một chút, như thể thích thú với cành đào trắng mà cắn một đầu cành, Bạch Đào vừa rồi còn hùng hổ bị doạ sợ đến mức vứt ngay cành cây đi, quay người bỏ chạy.

Sau đó, cuối cùng cô đã nhìn thấy Bùi Thời đứng cách đó không xa.

“Ông xã!”

Ánh mắt của Bạch Đào gần như thay đổi ngay tức khắc, sự sợ hãi trong mắt cô như bị cuốn đi, Bùi Thời thấy cô gần như không cần suy nghĩ chạy về phía mình, sau đó như một con hươu con hoảng sợ nhào vào ngực anh, hai tay còn ôm chặt lấy eo anh như một con gấu túi.

“Ông xã! Thật tốt quá! Anh đến rồi!”

Bởi vì đang ôm Bùi Thời nên giọng nói của Bạch Đào nghe hơi ồm ồm, lần này không có lời khen ngợi khoa trương, chỉ vài câu đơn giản như vậy nhưng trong ngữ khí của cô lại đầy sự tin tưởng và vui vẻ thực sự.

Bạch Đào như đã tìm được chỗ dựa vững chắc, khí thế chốc lát lại được nâng lên, cô nấp sau lưng Bùi Thời, thò đầu ra nhìn con Corgi bé nhỏ, cáo mượn oai hùm mà nói: “Chó, mày phải đi nhanh lên, nếu không Bùi Thời sẽ xử lý mày!”

Corgi nhỏ kêu lên hai tiếng tiến về phía trước, Bạch Đào lập tức bị doạ sợ, rụt đầu lại sau lưng Bùi Thời, đẩy Bùi Thời về phía trước: “Ông xã, tiến lên! Xông lên! Đánh bại nó đi!”

“…”

*****

Trên đời đúng là có tình yêu đích thực, ngay khi Bạch Đào bị con chó làm cho hoảng sợ, Bùi Thời như một vị cứu tinh từ trên trời hạ xuống khiến cho Bạch Đào lần nữa ưỡn ngực đứng thẳng làm người.

Trước sự thúc giục của cô, người đàn ông này cuối cùng cũng mím môi, tiến lên phía trước ôm Corgi nhỏ lên, lúc này anh mới quay lại nhìn Bạch Đào: “Đây chỉ là một con chó con, em không cần sợ.”

Vẻ mặt của Bùi Thời nhìn có vẻ hơi bất lực, mặc dù vẫn mặc bộ âu phục đắt tiền khiến người ta cảm thấy xa cách, nhưng dáng vẻ ôm con chó lại dịu dàng không tả nổi, gần như trong tiềm thức, anh vuốt vuốt lông Corgi, ngay cả những đường nét mạnh mẽ trên khuôn mặt cũng trở nên ôn hoà hơn.

Giọng anh nhẹ nhàng, hiếm khi giải thích cặn kẽ: “Chắc là chó nhà hàng xóm, nhà phía đông nuôi mấy con chó Corgi liền, mấy hôm trước gặp ông ấy dắt chó đi dạo còn khoe vừa đẻ một lứa chó con, tính một chút cũng lớn tầm này.”

Bùi Thời nói xong lại sờ sờ đầu Corgi nhỏ, Corgi được xoa xoa thoải mái, gừ gừ không thèm động đậy nữa, yên lặng ngoan ngoãn nằm trong khuỷu tay của Bùi Thời.

Bùi Thời thực sự rất thích chó.

Anh ôm con chó đi gõ cửa nhà hàng xóm phía đông, cuối cùng xác nhận đúng là con chó con của nhà họ lẻn ra ngoài.

Tuy Bạch Đào chỉ đứng từ xa nhìn Bùi Thời đi trả chó vì sợ, nhưng cô vẫn thấy rất rõ vẻ mặt của Bùi Thời khi Corgi bị ôm đi, người đàn ông này nhìn có chút không nỡ, mặc dù chỉ vài giây ngắn ngủi, rất nhanh anh đã lấy lại bình tĩnh, nhưng Bạch Đào chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Bởi vì cô sợ chó, lại vì yêu cô nên Bùi Thời đã kìm nén bản thân, từ bỏ sở thích nuôi chó của mình…

Rõ ràng thích chó như vậy…

Bùi Thời đang tham gia sự kiện vì cô mà vội vàng chạy về, hiện tại còn sớm nên đương nhiên vẫn phải quay lại, chỉ là Bùi Thời đã đi, chó cũng không còn, trong nhà khôi phục lại sự yên tĩnh nhưng trong lòng Bạch Đào lại không có cách nào bình tĩnh nổi.

Cô đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với Bùi Thời.

Bất luận là trong tin tức báo chí hay là đủ loại chi tiết khác nhau hiện tại, dường như khi cô và Bùi Thời chung sống, đều là Bùi Thời bao dung chiều chuộng sở thích của cô, nhưng khi Bạch Đào đặt mình vào hoàn cảnh của anh mà nghĩ, cô dường như chưa từng làm bất cứ điều gì vì Bùi Thời.

Ngay cả khi chuyện đặt giờ gửi tin nhắn bị lộ hay lúc trước bị người ta tung tin đồn nɠɵạı ŧìиɧ, Bùi Thời đều chưa từng chất vấn cô, chưa từng nổi cáu với cô, cũng không thể hiện cảm xúc tiêu cực trước mặt cô…

Người đàn ông này thật sự đã nuốt hết nước mắt vào trong bụng!

Bạch Đào xúc động nghĩ, là điều gì, khiến một người đàn ông yêu mình điên cuồng dù có đối mặt với tình cảm không bình đẳng và những lời đồn đại sóng gió như vậy vẫn có thể bình thản ung dung chứ?

Là tình yêu.

Là tình yêu sâu như biển.

Là tấm lòng rộng lớn của một người đàn ông.

Là một loại quyết tâm chạy về phía mình ngay cả khi bị thương!

Má nó, Bùi Thời đúng là đã chịu đủ sự đau khổ của tình yêu!

Bạch Đào quá nhập tâm, đến mức nghĩ mãi nghĩ mãi liền bị cảm động đến phát khóc, cô cảm thấy không thể tiếp tục như thế này nữa, phải làm cho Bùi Thời trở thành một người đàn ông tôn trọng và yêu bản thân, cô nhất định phải giúp anh, trước tiên hãy để người đàn ông này cảm nhận được tình yêu tỉ mỉ của cô! Có được cảm giác an toàn! Học cách yêu bản thân trước rồi mới yêu người khác!

Sự đột nhập của một con Corgi nhỏ chiều nay đã làm cho Bạch Đào có một quyết định táo bạo gây kinh hãi chấn động.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô bấm gọi cho văn phòng tư vấn tâm lý.

*****

Sau cuộc họp, Bạch Đào cảm thấy vô cùng buồn chán, cô dứt khoát cầm truyện tranh lên đọc lại một lần, sắp xếp lại các ý tưởng trong dàn ý, bắt đầu suy nghĩ tình tiết tiếp theo của truyện.

Theo diễn biến hiện tại thì nam nữ chính sắp phá bỏ lớp ngăn cách mờ ám mà bày tỏ rồi, nhưng tiết tấu này hơi nhanh, Bạch Đào suy nghĩ, cảm thấy nên thêm chút khó khăn trắc trở.

Cô vừa nghĩ đến việc thêm một nữ phụ độc ác thì bên ngoài biệt thự truyền tới tiếng đập cửa ầm ầm, đồng thời còn có một giọng nữ vang lên.

“Bạch Đào, mở cửa cho tôi! Tôi biết cô ở nhà!”

Giọng nói này có hóa thành tro Bạch Đào cũng nhớ, không phải là Bùi Phi, kẻ thù không đội trời chung của cô thì còn ai vào đây nữa?

Nghĩ đến nữ phụ độc ác, nữ phụ độc ác này thật sự đến rồi.

Bạch Đào xắn tay áo lên, trong lòng tràn đầy sự mong đợi và kích động, cô đã đợi khoảnh khắc này rất lâu, rất lâu rồi, thù mới hận cũ với Bùi Phi Phi đồng loạt dâng lên trong lòng cô.

Cô hiện tại đã không còn là Bạch Đào của năm năm trước nữa rồi, cô là người phụ nữ của đại ca, Nữu Cổ Lộc Bạch Đào!

Dục hoả trùng sinh(1), tỏa sáng trở lại!

(1)Dục hoả trùng sinh/ 浴火重生: Chỉ việc trải qua lửa thiêu đốt mà sống lại (xuất phát từ điển cố Phượng Hoàng niết bàn), ẩn dụ chỉ việc tôi luyện tinh thần bất khuất, ý chí kiên cường.

Bạch Đào không mở cửa ngay, cô đặc biệt vào phòng tắm trang điểm, mặc một chiếc váy đắt tiền trang trọng, đảm bảo mọi chi tiết đều không có sai sót, đến lỗ chân lông cũng có thể tạo cảm giác đè bẹp và nghiền nát Bùi Phi.

Nhiều năm không gặp, cô tuyệt đối không được thua trong trận chiến này! Nhất định phải khiến Bùi Phi choáng váng sợ hãi ngay từ cái nhìn đầu tiên!

Nửa tiếng sau, cuối cùng Bạch Đào cũng chậm rãi lả lướt đi tới cửa, cố gắng giống như một phu nhân nhà giàu: “Ồ, Bùi Phi, em đến rồi à, chị dâu lâu lắm không thấy em, không bằng chúng ta…”

Câu “ôn lại chuyện cũ” của Bạch Đào còn chưa kịp nói ra đã bị Bùi Phi cắt ngang, giọng nói của cô ta tràn đầy sự bi phẫn.

“Ai con mẹ nó là em chồng của cô! Bạch Đào! Cô đúng là đồ không biết xấu hổ!”

???

Người phụ nữ này trông như chạy thẳng từ sân bay đến biệt thự, rất bụi bặm phong trần, mặc một bộ thể thao thoải mái, đi đôi giày bệt, đội mũ lưỡi trai, xách một chiếc vali lớn, sau khi chửi bới Bạch Đào xong, cô ta liền đẩy cô ra, đi vào biệt thự.

Bùi Phi tháo mũ xuống, ném vali qua một bên, xắn tay áo lên: “Anh trai tôi không trừng trị được cô, vậy để Bùi Phi tôi đến thay trời hành đạo chỉnh đốn cô!”

Nếu là trước đây thì lúc này Bạch Đào đã ra tay rồi, nhưng giờ cô cảm thấy với thân phận hiện tại của mình thì không thể bốc đồng như vậy nữa, đối mặt với sự khıêυ khí©h của Bùi Phi, cô ngược lại rất bình tĩnh: “Bùi Phi, tôi khuyên cô lý trí một chút, cô biết anh trai cô thích tôi nhiều thế nào không? Bây giờ cô nói năng lỗ mãng với tôi như vậy, anh trai cô biết rồi sẽ tự trách mình không giáo dục được cô đến mức nào đây?”

Bạch Đào dùng đạo lý thuyết phục: “Tôi biết cô có ý kiến

với tôi, nhưng Bùi Phi, đó đều là chuyện quá khứ rồi, giờ chúng ta đều là người một nhà, hiện tại cô gọi tôi một tiếng chị dâu, tất nhiên tôi cũng sẽ quan tâm chăm sóc cho cô…”

Bùi Phi trừng mắt nhìn Bạch Đào, hai mắt đỏ bừng vì tức: “Ai cần cô quan tâm chăm sóc? Ai muốn gọi cô là chị dâu?”

Bạch Đào vân đạm phong khinh nhấp một ngụm trà: “Nói thế này đi, tôi thấy tin tức nói hiện tại cô vẫn còn độc thân, tôi và Bùi Thời đã kết hôn, nói không chừng không bao lâu nữa sẽ có con, tôi thấy trong tương lai cô chắc chắn sẽ không sinh nhanh bằng tôi đi?”

Cô dừng lại, ngữ khí rất ngứa đòn nói: “Cho nên Bùi Phi à, cô không chỉ phải gọi tôi là chị dâu, sau này con của cô cũng sẽ phải nhận con của tôi là anh hoặc chị, chuyện vai vế thế hệ này xem ra đã được định như vậy rồi…”

Bùi Phi tức đến giậm chân: “Bạch Đào! Cô đúng là đồ vô liêm sỉ! Ai con mẹ nó gọi cô là chị dâu! Ai con mẹ nó nhận con của cô là anh chị!”

Sao vẫn còn mắng chửi vậy! Chẳng phải ‘khí chất cao quý như hoa lan, dịu dàng thanh tao, thâm thúy uyên bác, xuất thân từ gia đình thư hương, tao nhã quý phái, đoan trang chính là từ ngữ để chỉ cô ta’ sao? Kết quả phần cao quý tao nhã này ở trước mặt cô còn không không chịu nổi một kích?

Bạch Đào thương hại nhìn Bùi Phi, lời nói thấm thía: “Việc cô không thể tiếp nhận hiện thực tôi có thể hiểu được, nhưng đừng quên, cô hiện tại là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, nói thế nào đây? Cô phải luôn có yêu cầu cao đối với bản thân, giống như tôi vậy, giữ sự cao quý ưu nhã, nếu không, cô thế này cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến hình tượng của Bùi Thời nữa đúng không nào? Phải suy nghĩ cho anh trai cô…

“Chính là vì nghĩ cho anh trai nên tôi mới vội vàng bay từ Áo về trong đêm!” Bùi Phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không biết cô đã cho anh trai tôi uống phải bùa mê thuốc lú gì mà đánh mất não, làm cho anh ấy cả ngày không tỉnh táo còn phối hợp với cô đi tham gia buổi họp lớp mất hết thể diện, nhưng cô đừng có đắc ý, đợi lần này tôi nói sự thật với anh trai tôi, anh ấy chắc chắn sẽ ly hôn với cô ngay lập tức! Tống khứ cái đồ rác rưởi như cô đi! Đừng tưởng anh trai tôi có thể thực sự thích cô!”

Lúc này Bạch Đào cũng tức giận rồi: “Cô kêu ai là rác rưởi đấy? Bùi Thời yêu tôi còn không kịp, sẽ chỉ tống cổ cô đi thôi! Anh trai cô yêu tôi nhiều thế nào, người ngoài cuộc như cô căn bản không hề biết!”

Bạch Đào thản nhiên đưa ra ví dụ trong tiềm thức: “Vì giúp tôi chặn rượu liền tự mình uống, thấy tôi sợ chó liền bảo vệ che chở tôi, gọi lúc nào cũng đều sẽ lập tức đến bên cạnh, đến việc bảo anh ấy tùy tiện đặt cho tôi một cái tên tiếng Anh, phản ứng đầu tiên của anh ấy cũng chính là Fiona! Cô có biết ý nghĩa của từ Fiona không? Trong mắt anh ấy, tôi chính là một người dịu dàng, tao nhã, chỉ số IQ cao và có tính sáng tạo, cô hiểu cái rắm! Anh trai cô yêu tôi đến không lối thoát!”

“Tôi nhổ vào!” Bùi Phi chửi mắng: “Đó là bởi vì anh ấy không biết những gì cô đã làm thôi!”

Bùi Phi nói xong hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm Bạch Đào, nặn từng chữ một nói ra một cái tên: “Chung Tiêu.”

Bạch Đào sững sờ: “Hả? Cái gì?”

Bùi Phi bình tĩnh lại, thong dong nhìn Bạch Đào, trào phúng: “Giả vờ ngu ngốc cái gì? Thế nào? Không nhận ra cái tên này à?” Cô ta lặp lại cái tên đó một lần nữa: “Chung Tiêu.”

Lẽ nào là người cô của năm năm sau quen?

“Chung Tiêu là…”

Bạch Đào ngoài mặt giả vờ thờ ơ, trong lòng thì nảy sinh nghi ngờ, kết quả liền nghe thấy Bùi Phi thả ra một quả bom nặng ký.

“Mấy tháng trước, cô và Chung Tiêu nɠɵạı ŧìиɧ có vui không?” Bùi Phi cười lạnh: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết hết rồi.”

!!!

“Tin tức mới nhất về việc cô nɠɵạı ŧìиɧ với tiểu thịt tươi mấy ngày nay không phải vẫn còn đang nóng hổi sao? Chắc cô đã tự bỏ tiền và quan hệ xã hội ra để xoá tin tức đi nhỉ? Sợ anh trai tôi nhìn thấy rồi sẽ biết cô là loại người gì chăng, ám độ trần thương(2) vương vấn không dứt với Chung Tiêu có phải rất vui không? Còn không biết xấu hổ ở đây giả vờ hỏi tôi Chung Tiêu là ai à? Không phải là tên bạn trai cũ tiểu thịt tươi nhỏ hơn một tuổi của cô sao?

(2)Ám độ Trần Thương/暗度陈仓: Trong Minh tu sạn đạo, Ám độ Trần Thương 明修栈道,暗度陈仓. Ý chỉ đem ý đồ chân thực giấu sau hành động, đem hành động phô bày trước mặt đối phương khiến đối phương coi nhẹ ý đồ của mình, từ đó đánh úp bất ngờ giành thắng lợi, còn để chỉ chuyện nam nữ tư thông.

Bạch Đào sửng sốt một hồi, đây là? Cô của năm năm sau có cuộc sống đặc sắc như vậy á? Không chỉ kết hôn mà còn có bạn trai cũ? Còn chơi tình chị em? Chung Tiêu? Còn là một cái tên cô chưa từng nghe qua…

Này con mẹ nó…

Năm năm qua của cô thực sự sinh động nha…

Thấy Bạch Đào im lặng, Bùi Phi càng giễu cợt: “Còn về phần cô nói anh trai tôi yêu cô hả? Tôi thấy cô cũng đừng suy nghĩ lung tung, riêng việc đặt tên cô là Fiona đã chứng tỏ anh ấy không thể thích cô rồi.”

Bạch Đào vẫn mạnh mẽ chống đỡ, tức giận hỏi: “Sao nào?!”

“Ý nghĩa của Fiona không phải xinh đẹp lương thiện gì đó đâu, cô biết không? Đây là bộ phim hoạt hình anh trai tôi ghét nhất, công chúa Fiona trong đó đột nhiên biến thành ‘người khổng lồ màu xanh’ khiến anh ấy lúc đó vẫn còn nhỏ liền sợ hãi, Fiona này là nhân vật mà anh ấy ghét nhất!”

“Hơn nữa anh trai tôi hẳn đã biết cô nɠɵạı ŧìиɧ rồi!” Bùi Phi chắc chắn nói: “Anh ấy đặt cho cô cái tên Fiona này khẳng định là có ý tứ sâu xa, ngoại trừ việc cô đang ghét ra, còn không giữ gìn chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, đội mũ xanh cho anh trai tôi! Vì vậy đã đặt cho cô một cái tên màu xanh như vậy! Fiona! Đủ xanh nha! Vừa nghe thấy cái tên này anh ấy sẽ luôn có thể tự nhắc nhở mình, chuông báo động vang lên, nhớ kỹ cô người phụ nữ này đã cắm sừng anh ấy!!! Sẽ không thật lòng với cô nữa!”

Không! Bạch Đào không tin! Nếu cô là Fiona, vậy chẳng phải Bùi Thời là Shrek sao? Có ai tự mắng mình như vậy không?!

Nhưng sau khi Bùi Phi nói xong cũng không cho Bạch Đào cơ hội phản bác, cô ta không muốn đánh nữa, chỉ khinh thường liếc nhìn Bạch Đào một cái: “Lần này tôi về nước, sứ mệnh chính là ‘diệt trừ kẻ xấu’, không thể để anh trai tôi bị người phụ nữ như cô làm cho vướng víu nữa, cô chưa ly hôn với anh trai tôi một ngày thì tôi sẽ không rời đi một ngày, đợi anh trai tôi kết thúc bữa tiệc độc thân, giới thiệu cho anh ấy một cô bạn gái mới thì tôi mới rời đi. Cô đừng hòng lừa gạt anh trai tôi nữa!”

Bùi Phi nói xong, lúc này mới xoay người định rời đi.

Trong lòng Bạch Đào đang rối bời nhưng cô vẫn vô thức gọi Bùi Phi lại: “Cô quên cầm vali!”

Bùi Phi đầu cũng không ngoảnh lại: “Trong vali đều là băng rôn và bóng bay tôi mua cho anh trai để chúc mừng việc khôi phục lại tình trạng độc thân trong tương lai, giữ lại đi, nói không chừng chúng sẽ được treo lên trong căn nhà này sớm thôi!”

………

Bùi Phi cứ thế ngạo nghễ hống hách rời đi, chỉ còn lại một mình Bạch Đào ngơ ngác trợn trừng mắt nhìn chiếc vali.

Mặc dù trên mặt không có quá nhiều biểu cảm nhưng trong lòng Bạch Đào lúc này đang nổi sóng gió dữ dội, cô… Lẽ nào cô thật sự nɠɵạı ŧìиɧ rồi? Chẳng lẽ tin tức rò rỉ là sự thật? Cô ăn trong bát ngó trong nồi, thật sự có gian phu?

Không lẽ cô của năm năm sau lại không có tiết tháo như vậy sao?! Ỷ vào tình yêu không nguyên tắc của Bùi Thời liền nɠɵạı ŧìиɧ, cùng lúc ôm chồng và tiểu tam?

Cô xuyên không qua đã tiếp nhận mớ hỗn độn gì thế này!

Bạch Đào trở nên vô cùng lo lắng, cô bắt đầu lục tung tủ, cố gắng tìm xem bản thân có để lại dấu vết nɠɵạı ŧìиɧ nào không, chẳng hạn như chiếc điện thoại chuyên dùng để liên lạc với gian phu…

Tác giả có điều muốn nói:

Trước khi viết tôi đã tra qua chế độ đặt giờ của wechat mini programs, thực sự có nha các bạn của tôi.

[Màn kịch nhỏ] của [Ngày đêm chải đầu mệt mỏi]

Bạch Đào: Tình cảm của Bùi tổng và vợ anh ấy rất tốt, Bùi tổng vô cùng yêu vợ, bọn họ rất hạnh phúc.

Tôn Tĩnh: Haha, cô cũng biết à. (Vẻ mặt khinh thường)

[Màn kịch nhỏ] của [Nội Kinh không bao giờ treo]

Bùi Thời: Ôi, phụ nữ!

Bạch Đào: Ông xã ơi em sai rồi, tin nhắn hẹn giờ khiến cho tình yêu của chúng ta, không bền cũng không vững!

Đôi lời từ pé Hoa Linh: Nay đăng liền hai chương nè.
« Chương TrướcChương Tiếp »