Chương 9: Bắt Đầu Cuộc Sống Mới

Bạch Đại Sơn định nói thêm gì đó, nhưng Bạch Thiên vội nói.

"Cha, mọi người không nhận ra sao? Sau khi kết hôn muội muội đã trưởng thành hơn nhiều, có vẻ như sắp làm nương rồi nên suy nghĩ thấu đáo hơn.”

“Cha nương không cần lo lắng, ngày mai con sẽ qua giúp muội muội, nhà ngoại đứng về phía muội, xem ai còn dám bắt nạt muội ấy nữa."

Bạch Đào Đào phụ họa.

"Đúng vậy, nhà còn nhiều việc, mọi người đã cử đại ca đến giúp con, con lại về nhà ăn không ngồi rồi thì không hay.”

“Quyết định vậy đi ạ. Đại ca còn phải đi chợ, mau đi nhanh về nhanh. Xem hai con thỏ này bán được bao nhiêu tiền."

Bạch Thiên: "Bán thỏ xong, muội còn cần gì đại ca mua gì về không?"

Bạch Đào Đào nghĩ một lúc rồi nói.

"Mua khoảng mười cân gạo và bột mì, thêm hai cân thịt. Mai công nhân đến làm, phải lo một bữa cơm, không mua ít gạo và bột mì thì không được. Tiền đủ không ạ? Nếu không đủ để muội sẽ đưa thêm."

Bạch Thiên: "Hai con thỏ béo này, nếu gặp người mua tốt, có thể bán được vài lượng bạc, đủ rồi."

Nghe vậy, Bạch Đào Đào kinh ngạc.

"Có thể bán được giá tốt như vậy sao?"

Cô mua từ cửa hàng vạn năng chỉ 50 văn một con, tất nhiên cũng có loại 20 văn một con, nhưng không cần nghĩ cũng biết kích cỡ khác nhau.

Cô nghĩ cha và đại bá uống rượu, nhà nhiều người ăn, nên mua hai con hết 100 văn.

Nếu thực sự đổi được vài lượng bạc, thì cuộc mua bán này thật lời.

Bạch Thiên: "Đừng quên, đại ca cũng biết săn bắn, mấy năm nay cũng hiểu chút. Muội xem da thỏ này, chất lượng thượng hạng, nếu gặp người mua tốt, chỉ một tấm da cũng có thể bán được vài lượng bạc, chưa kể thỏ này còn béo, nhiều thịt cũng đáng tiền."

Nếu không sao anh ta lại nhanh chóng nhận lấy hai con thỏ từ tay em gái chứ.

Thỏ này để ăn thật phí phạm, da thỏ không biết xử lý sẽ làm hỏng, da hỏng thì không ai mua.

Ngay cả anh ta cũng không chắc xử lý được, nên tốt nhất là bán cả con cho người khác.

Bạch Đào Đào cười ngượng.

"Muội không nghĩ da thỏ lại quý hơn thịt. Vậy nhờ đại ca đi đổi thành tiền, rồi mua ít thịt lợn, muội sẽ nấu món ngon cho cha ăn thử."

Bạch Đại Sơn nghe con gái luôn nhớ đến mình, thì lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

"Nha đầu ngốc, tiền bán được giữ lại mà dùng, sau này cần nhiều tiền, cha ở nhà có đủ ăn uống, không cần lo cho cha."

Bạch Đào Đào: "Dù sao cũng phải lo cơm cho công nhân, chia cho cha một ít về ăn thử không sao. Sao công nhân ăn được mà cha lại không chứ?"

Bạch Thiên: "Đúng vậy. Được rồi, không còn sớm, con đi huyện đây, cố gắng bán được giá tốt. Thị trấn này giờ chắc không gặp được người mua tốt."

"Ồ, vậy thì về tới trời tối rồi. Đi xe bò cho nhanh. Đừng để mất công to mà được lợi nhỏ."

Bạch Đào Đào nói rồi lấy ra 10 văn tiền đưa cho Bạch Thiên.

Bạch Đại Sơn: "Nghe lời muội muội con, năm nay không yên bình, đi sớm về sớm an toàn hơn."

Bạch Thiên nhận tiền rồi đi thuê xe bò trong thôn để lên huyện.

Khi Bạch Thiên đi rồi, cha mẹ Bạch Đào Đào đưa cho cô một túi vải nhỏ rồi không quay đầu lại mà rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người, nhìn túi vải nhỏ đựng tiền trong tay, Bạch Đào Đào đứng giữa sân nhà cũ, lòng có chút không nói nên lời.

Nước mắt cũng không kiềm chế được mà rơi xuống.

Cuối cùng cô không nhịn được mà bật khóc.

"Cha, nương, con gái bất hiếu, con đã phụ lòng cha nương."

"Cha, nương, con gái nhất định sẽ cố gắng, nhất định sẽ cho cha nương được sống tốt."

Đây có thể là lời tạm biệt cuối cùng của nguyên thân với cha mẹ, cũng có thể là sự hối hận của Bạch Đào Đào vì chiếm thân thể nguyên thân mà không thể nói sự thật với cha mẹ.

Dù sao, Bạch Đào Đào khóc rất lâu.

Khóc mệt rồi, cô chính thức từ biệt quá khứ, từ nay về sau cô sẽ là nàng ấy, nàng ấy chính là cô, hai người sẽ là một.

Sau này cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới tại Bắc Quốc.

Cho những người yêu cô được sống tốt.

Cất túi vải nặng trĩu vào hộp tiền trong không gian, Bạch Đào Đào sửa soạn lại bản thân rồi đi đến nhà đại bá.

Buổi tối, Bạch Thiên bán thỏ, mua đồ xong và mang tiền thừa về cho cô.

Hai con thỏ béo bán được năm lượng bạc rưỡi, mua gạo, bột mì, thịt lợn, thuốc lá, Bạch Thiên còn mua thêm ba cân ngũ cốc tinh cho em gái bồi dưỡng, tất cả tốn 320 văn.

Bạch Đào Đào nhận hết đồ, ngửi thấy mùi hôi từ túi bên cạnh đại ca liền hỏi.

"Đại ca, túi này đựng gì mà hôi vậy?"

Bạch Thiên cười: "Mua thịt lợn cho muội thì thấy có mấy bộ lòng heo, liền mượn túi của chủ quán mang về bón phân cho ruộng."

Nghe vậy, Bạch Đào Đào mừng rỡ.

"Bên trong toàn lòng heo ạ? Để muội xem."

Bạch Thiên: "Thối lắm, muội đừng xem, kẻo buồn nôn."

Bạch Đào Đào: "Không sao, muội không yếu đuối vậy đâu."

Nói rồi cô mở túi ra xem, bên trong là lòng heo đầy đủ, cả bao tử, phổi heo đều có.

Những thứ này đều là hàng ngon, bao gồm cả ruột, tim heo, v.v.

"Đại ca, mấy thứ này cho muội đi, muội có việc cần dùng."

"Muội lấy mấy thứ này làm gì? Đất mới mua còn chưa trồng được gì mà?"

"Thôi mà, cho muội đi, rồi muội sẽ cho đại ca một bất ngờ lớn."

Bạch Thiên thấy em gái nói vậy, đành đồng ý.

"Được, nhìn muội thần bí như vậy kìa, đồ cho muội, túi để lại, mai huynh lấy trả chủ quán."

Bạch Đào Đào gật đầu: "Yên tâm."

Tiễn đại ca về, Bạch Đào Đào tranh thủ lúc không có ai, giữ lại một cái bao tử, còn lại cho vào không gian.

Để sau này có thời gian cô sẽ lấy ra xử lý sau.

Sau đó cô bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Mọi nhà thường không ăn tối, vì nửa năm nay không mưa, mùa màng không biết có trụ được đến vụ thu hay không nên nhà nào cũng chắt chiu, bớt được bữa nào là bớt.

Nhưng Bạch Đào Đào đang mang bầu, một bữa không ăn đã đói, nếu không ăn bữa tối, tối nay chắc cô không ngủ được.

Nên cô định nấu cháo bao tử.

Nhà có bốn người lớn và một đứa trẻ hơn một tuổi, một cái bao tử và hai nắm gạo là đủ.

Đầu tiên cô vo gạo, rửa sạch rồi ngâm nước một lúc.

Sau đó xử lý sạch bao tử, cho bao tử vào nồi nước lạnh, thêm gừng, ít tiêu, rượu để chần qua.

Rồi cắt bao tử thành sợi.

Đun nóng dầu trong nồi khác, cho tỏi, gừng vào xào thơm, sau đó cho bao tử vào xào một lúc, để khử mùi hôi của bao tử, lúc này có thể thêm ít rượu vào xào, bao tử xào ra sẽ thơm phức.

Khi rượu khô, bao tử thơm thì cho nước vào hầm.

Khi bao tử mềm nhừ, vớt bao tử ra, giữ lại nước trong nồi để nấu cháo, khi gạo nở bung thì cho bao tử vào, đun nhỏ lửa năm, sáu phút là nêm gia vị là có thể ăn được.

Để tránh phiền phức không cần thiết, tỏi, gừng cho vào từ đầu Bạch Đào Đào đều nhặt ra bỏ vào lửa đốt sạch.

"Thê tử của Hữu Nghị, đang nấu bữa tối à? Thơm quá!"

Trần Vương Thị làm nông cả chiều về, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm, không nhịn được vừa nuốt nước miếng vừa tò mò hỏi.