"Nhưng hôm qua ngươi đã đồng ý rồi mà."
Trần Lưu Thị nghe Bạch Đào Đào nói không đồng ý nữa, thì lập tức lo lắng.
Con lớn của Trần Lưu Thị đứng thứ hai trong gia đình, nhưng do một tai nạn mà trở thành người què, không thể làm việc nặng, đi lại khó khăn, mùa đông và khi trời mưa chân lại đau nhức.
Vì thế, dù đã hơn hai mươi tuổi, hắn ta vẫn chưa lấy được vợ.
Sau khi lo liệu xong hậu sự của Trần Hữu Nghị, Trần Đức Nghĩa và Trần Lưu Thị đến tìm nguyên thân, đề nghị cô gả cho Trần Hữu Tài.
Như vậy, không chỉ con trai lớn của họ có thê tử, mà người tức phụ nhi đã cưới về với số tiền lớn trong nửa năm sẽ không bị người khác lấy mất.
Tiểu nhi tức trở thành đại nhi tức, họ không phải tốn thêm tiền sính lễ.
Nhưng đứa con trong bụng nguyên thân, thì Trần Lưu Thị không muốn giữ lại.
Dù đó là trưởng tôn của Trần gia cũng không làm lay chuyển được định kiến của bà đối với Trần Hữu Nghị.
Thêm vào đó, vì bà yêu thương con trai lớn đến tận xương tủy, bà không thể để con trai lớn nuôi một đứa con không phải ruột thịt của mình.
Nhìn Trần Lưu Thị lo lắng, Bạch Đào Đào cười khổ.
"Con của bà, bà biết thương, con của ta, ta sẽ bảo vệ, các người đừng hòng làm hại nó.”
“Nếu Trần gia không chứa được con của ta, ta yêu cầu phân gia. Từ nay về sau các người sống cuộc sống của các người, ta sống cuộc sống của ta, tốt xấu gì đều không liên quan đến các người."
Thấy con mồi sắp bay đi, Trần Đức Nghĩa gầm lên.
"Hoang đường! Chỉ cần ta chưa chết, ngươi đừng mong phân gia."
Phân gia không chỉ làm tài sản trong nhà bị chia ra, mà tiểu nhi tức cũng không còn muốn gả cho nhi tử của lão ta nữa, họ hoàn toàn mất lợi ích.
Không phân gia thì còn có cơ hội.
Nhưng Bạch Đào Đào không còn là Bạch Đào Đào ngốc nghếch trước đây.
Giờ cô hiểu rằng, nếu muốn bảo vệ cơ thể này và đứa con trong bụng, cô phải tránh xa những kẻ cực phẩm này.
Về mối thù của nguyên thân thì thời gian còn dài, đúng như câu "quân tử báo thù mười năm chưa muộn", hiện tại cô mới xuyên không, quan trọng nhất là bảo vệ mình và con, sống sót rồi mới tính đến chuyện báo thù.
"Nếu các người không đồng ý, ta sẽ báo quan, tố cáo các người mưu hại con của người trung nghĩa triều đình. Hữu Nghị vì quốc gia mà hy sinh, ta không tin quan phủ không bảo vệ vợ con của chàng ấy."
Trần Đức Nghĩa bị lời của Bạch Đào Đào làm cho run rẩy toàn thân.
"Ngươi! Khụ khụ khụ..."
"Đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo mà, khụ khụ khụ... Nhi tức mà lại muốn tố cáo công công bà bà. Ngươi tố cáo thì quan phủ bảo vệ con của ngươi, nhưng ngươi cũng sẽ bị đòn."
Bạch Đào Đào: "Thì đã sao? Vì con, mạng này ta cũng có thể bỏ ra, nói gì đến một trận đòn. Đừng quên là các người vô tình vô nghĩa trước, các người muốn hại chết con ta. Những kẻ ác độc như các người không xứng làm gia nãi."
Chú thích: Luật Bắc quốc: Phụ nữ mang thai bị đánh có thể nhờ người thân chịu thay, hoặc chờ sau khi sinh xong sẽ bị đưa về nha phủ nhận hình phạt.
Trần Lưu Thị thấy Bạch Đào Đào không phải đang đe dọa hay đùa cợt, mắt bà đảo quanh mấy vòng rồi nói.
"Phân gia là không thể, dù quan huyện đến cũng không thể. Nhưng nếu Hữu Nghị đã mất thì việc xóa tên hắn ra khỏi gia phả cũng không phải không thể."
"Lưu đại nương!"
Hàng xóm nghe Trần Lưu Thị nói vậy, không nhịn được mà kêu lên.
"Lưu đại nương, dù Hữu Nghị đã đi, thì hắn vẫn là con cháu Trần gia, sao có thể vì hắn đã mất mà xóa tên khỏi gia phả được!"
"Đúng vậy, hơn nữa Hữu Nghị hy sinh vì quốc gia, sau này nếu nhà có học sinh, khi đi thi cũng có lợi, xóa tên khỏi gia phả thì không còn liên quan gì đến Trần gia nữa."
"Đúng rồi, đại ca nhà các người có con là Hữu Sinh, 8 tuổi đã học, 12 tuổi đã đỗ đồng sinh, biết đâu vài năm nữa sẽ đỗ tú tài trở về."
Trần Lưu Thị nghe xong thì hừ lạnh.
"Các người cũng biết Hữu Sinh là con của đại ca ta, không phải con ta, hắn có đỗ tú tài hay không không phải nói là đỗ ngay được, mà đỗ tú tài cũng không phải nghĩ đến chúng ta? Các người được lợi nên không vui. Nhưng con là của ta, xóa hay không là việc của chúng ta."
Trần Lưu Thị có thể nói ra những lời này, hàng xóm không còn ngạc nhiên gì nữa.
Người có thể không coi trọng nhi tử của mình, vừa mất nhi tử đã muốn hại tôn tử thì có gì không thể nói ra, có gì không thể làm?
Dù Trần Lưu Thị không biết nhiều chữ, nhưng lợi ích thì bà ta tính toán rất rõ ràng, nếu không cũng không đến nỗi ra tay với tử tôn chưa ra đời.
Nhưng bà ta chỉ tính toán lợi ích trước mắt.
"Trước đây chúng ta chỉ biết Hữu Nghị ở nhà không được coi trọng, nhưng không ngờ bà lại không coi trọng hắn đến vậy."
"Hữu Nghị à, thật là số khổ. May mà cưới được thê tử tốt."
"Đúng vậy..."
"Đức Nghĩa, ngươi cũng nghĩ vậy sao?"
Trần Đức Phúc nhìn đệ đệ mình, chỉ hy vọng đệ đệ không làm mình thất vọng.
Nhưng nhìn Trần Đức Phúc, Trần Đức Nghĩa đầy oán hận.
Năm đó đại nhi tử gặp nạn, lão ta mượn tiền cứu mạng mà đại ca không cho mượn, nếu không Hữu Tài cũng không bị như vậy.
"Cứ làm theo lời nương của Hữu Tài nói, phân gia là không thể, cứ xóa tên Hữu Nghị khỏi gia phả, sau này hai người họ không còn liên quan gì đến Trần gia nữa."
Để ngăn Bạch Đào Đào không báo quan, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của họ rồi.
Nghe lời của đệ đệ, Trần Đức Phúc rơi nước mắt, nhưng lão vốn ít nói, cuối cùng chỉ biết đấm ngực dậm chân.
Lão cũng biết em trai oán giận mình.
Khi Hữu Tài gặp nạn, nhà lão vừa sửa sang nhà cho tiểu nhi tử, chỉ có một trăm văn cuối cùng nhưng lão không hề do dự mà đưa ra, nhưng đệ đệ không nhận, còn trách lão vô tình.
Nhưng lúc đó lão thật sự không có tiền, nếu có, đều là người nhà, sao lại không cho mượn.
Bạch Đào Đào không để ý đến sự đau lòng của đại bá, khi nghe bố mẹ chồng của nguyên thân thuận lợi rơi vào bẫy và nói ra việc xóa tên khỏi gia phả, cô nhanh chóng chớp thời cơ để giải quyết.
"Nếu đã xóa tên khỏi gia phả, thì tiền trợ cấp sau khi Hữu Nghị chết các người phải trả lại cho ta và con."
"Ngươi đừng có mơ!"
Bạch Đào Đào vừa nói xong, Trần Lưu Thị lập tức hét lên.
Bạch Đào Đào nghe vậy, bình tĩnh nói.
"Vậy ta sẽ báo quan, để quan phủ giúp ta đòi lại công bằng."
"Báo gì mà báo, phân gia hay xóa tên khỏi gia phả không phải việc của quan phủ, để các vị tộc trưởng đến, họ sẽ quyết định."
Trần Đức Nghĩa trừng mắt nói.
"Được thôi. Nhưng những thứ thuộc về ta, ta sẽ không để thiếu một món."
Bạch Đào Đào không nao núng, Trần Đức Nghĩa trợn mắt nhìn nàng, nàng cũng trợn mắt nhìn lại.
Ngược lại, Trần Đức Nghĩa lại cảm thấy chột dạ.
Sau đó, lão nhìn Trần Hữu Chu nói.
“Hữu Chu, ngươi đi mời mấy vị tộc lão của nhà họ Trần đến giúp.”