1
Sau khi tiếng chuông vang lên khoảng vài phút, bắt đầu có
tiếng người lao xao vẳng tới. Tay phải Akiyoshi Yuichi cầm chiếc máy ảnh SLR, khom lưng dòm trộm ra bên ngoài. Quả nhiên, đám nữ sinh đang tụm
thành từng nhóm ùn ùn ra khỏi cổng chính phân hiệu cấp II thuộc trường
nữ Seika. Nó giơ máy ảnh lên trước ngực, lần lượt xem xét kỹ càng gương
mặt đám thiếu nữ. Nó đang nấp trong thùng xe của một chiếc xe tải đậu ở
ven đường cách cổng chính khoảng chừng năm mươi mét. Đây là một vị trí
cực kỳ đắc địa, vì đến giờ tan học, hơn một nửa học sinh của trường nữ
Seika sẽ đi qua trước mắt nó, vả lại trên thùng xe còn phủ vải bạt. Đối
với Yuichi, không còn nơi nào náu mình lý tưởng hơn chỗ này để nó đạt
thành mục đích ngày hôm nay. Nếu có thể chụp ảnh một cách thuận lợi, thì cũng coi như không uổng công nó trốn tiết học thứ sáu chạy tới nơi này. Đồng phục của phân hiệu cấp II trường nữ Seika là trang phục kiểu thủy
thủ, áo đồng phục mùa hè màu trắng, chỉ có cổ áo màu xanh lam nhạt,
chiếc váy xếp ly cũng đồng màu. Không biết có bao nhiêu nữ sinh đung đưa vạt váy màu xanh nhạt ấy đi lướt qua trước mắt Yuichi đang nấp sau tấm
vải dòm trộm. Trong đám ấy, có vài cô bé gương mặt ngây thơ đến độ khiến người ta cứ ngờ là học sinh cấp I, cũng có cô đã bắt đầu bước vào giai
đoạn dậy thì. Mỗi khi có nữ sinh nào thuộc loại thứ hai đến gần, Yuichi
đều trào lên cảm giác muốn ấn nút chụp, nhưng lại sợ đến thời điểm mấu
chốt thì hết phim, bèn cố nhẫn nhịn ghìm xuống.
Giữ nguyên tư thế đó nhìn chằm chằm vào các thiếu nữ đi ngang qua
chừng gần mười lăm phút, cuối cùng nó cũng tìm thấy bóng dáng Karasawa
Yukiho, vội vàng giơ máy ảnh lên sẵn sàng, nhìn qua ống ngắm bám theo
từng bước chân cô. Như thường lệ, Karasawa Yukiho sánh vai đi cùng bạn.
Bạn cô là một cô bé gầy gò đeo kính gọng vàng, cằm rất nhọn, trán nổi
mụn trứng cá, dáng người thô kệch, Yuichi không hề có ý định coi cô bé
này là đối tượng chụp ảnh. Mái tóc Karasawa Yukiho ánh nâu, xõa xuống
ngang vai, sáng bóng như bọc trong hào quang. Những ngón tay vuốt mái
tóc vô cùng tự nhiên kia hết sức thon thả, thân hình cô cũng nhỏ nhắn
như thế, nhưng những đường cong ở ngực và eo lại đầy vẻ nữ tính. Trong
đám ngưỡng mộ cô, có không ít người cho rằng đây là điểm quyến rũ nhất ở Karasawa Yukiho. Đôi mắt làm người ta liên tưởng đến một chú mèo quý
phái của cô đang nhìn sang người bạn bên cạnh, khuôn miệng nhỏ có môi
dưới hơi dày hơn chút xíu nở một nụ cười khả ái.
Yuichi điều chỉnh máy ảnh, đợi Karasawa Yukiho đến gần. Nó muốn chụp
những pô ảnh đặc tả gần hơn nữa. Nó thích hình chiếc mũi của cô.
Nhà Yuichi là căn sâu nhất trong khu nhà phân lô nằm sát con hẻm chật hẹp. Mở cửa kéo ra, bên phải là nhà bếp. Tường và cột nhà đã có tuổi
đời hơn ba mươi năm bám đầy một thứ mùi kỳ dị do tương đậu nành, cà ri
và các thức ăn khác hỗn tạp tạo thành. Nó ghét cái mùi này, cho rằng đấy là mùi của phố cũ.
“Kikuchi đến đấy.”
Mẹ của Yuichi quay mặt về phía chậu rửa, vừa chuẩn bị bữa tối vừa
nói. Nhìn bên cạnh tay bà, tối nay hẳn lại ăn khoai tẩm bột chiên nữa
rồi, Yuichi không khỏi phát ngấy. Từ mấy hôm trước, ở dưới quê mẹ nó gửi lên một đống khoai tây to tướng, trong vòng ba ngày thể nào cũng có một hôm món khoai xuất hiện trên bàn ăn. Nó lên tầng hai, Kikuchi Fumihiko
đang ngồi chính giữa căn phòng rộng chưa đầy tám mét vuông, xem giới
thiệu phim. Đó là tờ gấp giới thiệu bộ phim Rocky mà Yuichi đi xem bốn
hôm trước.
“Phim này hay không?” Kikuchi ngẩng đầu lên hỏi Yuichi, tờ gấp giới thiệu đang lật tới trang có ảnh Sylveste Stallone.
“Hay lắm. Tớ khá là xúc động.”
“Chậc, người nào cũng nói thế.”
Kikuchi gò lưng, quay lại chăm chú xem tờ gấp giới thiệu. Yuichi nghĩ không biết cậu ta có muốn sở hữu tờ giới thiệu này hay không, nhưng chỉ im lặng, bắt đầu thay quần áo. Không thể cho nó được, Yuichi thầm nghĩ, muốn thì tự đến rạp mà lấy.
“Nhưng vé xem phim cũng đắt thật.” Kikuchi buông ra một câu.
“Ừ.” Yuichi lấy máy ảnh trong ba lô đựng đồ thể thao ra đặt lên bàn
học, ngồi giạng chân ôm lấy lưng ghế. Kikuchi là một trong những đứa bạn thân của nó, nhưng nó không thích nhắc đến chuyện tiền nong với Kikuchi lắm. Kikuchi không có bố, từ cách ăn mặc có thể nhìn ra nhà cậu ta
thuộc diện nghèo khổ. Nó nghĩ chỉ riêng việc nhà mình còn có bố đi làm
tử tế cũng đủ để hạnh phúc rồi. Bố Yuichi là nhân viên công ty đường
sắt.
“Lại đi chụp ảnh nữa à?” Nhìn thấy chiếc máy ảnh, Kikuchi hỏi. Cậu ta nở một nụ cười ý nhị, chắc đã biết Yuichi đi chụp ảnh gì.
“Ừ.” Yuichi cũng đáp lại bằng nụ cười tương tự.
“Chụp được pô nào đẹp chưa?”
“Vẫn chưa biết, nhưng mà, tớ khá chắc ăn đấy.”
“Quả này lại kiếm được một mớ rồi.”
“Kiếm được mấy đồng đâu chứ, cũng phải bỏ tiền mua nguyên vật liệu các thứ mà, trừ đi còn dư là đã khá lắm rồi.”
“Nhưng mà, có sở trường như thế thật tốt. Tớ ghen tị với cậu đấy!”
“Sở trường gì chứ. Đến cả cách dùng cái máy ảnh này tớ còn chưa tường tận, chỉ chụp bừa, rồi rửa bừa mà thôi. Với lại, nói gì thì nói, mấy
thứ này đều là của người khác cho mà.”
Căn phòng Yuichi đang ở, hồi trước là của chú nó. Ông chú này có niềm đam mê với nhϊếp ảnh, sở hữu khá nhiều máy ảnh, cũng có cả các công cụ
đơn giản có thể rửa được ảnh đen trắng. Lúc ông chú kết hôn dọn đi, đã
để lại cho Yuichi một phần.
“Sướиɠ thật, có người cho cậu những thứ này.”
Nhận ra Kikuchi lại sắp sửa nói những lời đố kỵ, Yuichi không khỏi có chút buồn phiền. Xưa nay nó vẫn tránh để câu chuyện đi về hướng này,
nhưng Kikuchi chẳng biết vô tình hay cố ý, thỉnh thoảng lại chủ động đề
cập đến chuyện giàu nghèo.
Nhưng hôm nay thì khác, Kikuchi tiếp tục, “Lần trước, cậu cho tớ xem ảnh chú cậu chụp đúng không?”
“Ảnh chụp đường phố á?”
“Ừ, có còn ở đây không?”
“Còn.”
Yuichi xoay ghế một trăm tám mươi độ, quay mặt về phía bàn học, thò
tay rút ra một quyển sổ cắt dán ở rìa giá sách. Đó là một trong những
thứ chú nó để lại. Trong cuốn sổ có kẹp mấy tấm ảnh, toàn là ảnh đen
trắng, phỏng chừng đều chụp ở khu xung quanh đây. Tuần trước, lúc
Kikuchi đến chơi có nói tới chuyện nhϊếp ảnh, Yuichi liền tiện tay lấy
cho cậu ta xem. Cầm lấy quyển sổ, Kikuchi bắt đầu say sưa ngắm từng bức.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Yuichi cúi xuống nhìn thân hình hơi mập mạp của Kikuchi hỏi.
“À, cũng không có gì đâu.” Kikuchi không trả lời thẳng vào câu hỏi,
mà rút trong quyển sổ ra một tấm ảnh, “Cho tớ mượn tấm này được không?”
“Tấm nào?”
Yuichi nhìn chăm chú vào tấm ảnh trên tay Kikuchi. Đúng là ảnh chụp
đường phố thật. Ảnh chụp một đôi nam nữ đang đi trong một con ngõ nhỏ
khá quen mắt. Tờ áp phích trên cột điện tung bay theo gió, trông như có
thể rơi xuống bất cứ lúc nào, trên thùng nước bằng nhựa cách đó không xa có một con mèo ngồi chồm hỗm.
“Cậu muốn tấm ảnh này làm gì?” Yuichi hỏi.
“Ừm, tớ muốn mang đi cho một người xem.”
“Cho người khác xem? Ai cơ?”
“Đến lúc ấy tớ sẽ nói cậu biết.”
“Hừm.”
“Cho tớ mượn đi, được chứ?”
“Được thì được, nhưng cậu cũng kỳ lạ thật.” Yuichi nhìn Kikuchi, rồi
đưa ảnh cho cậu ta. Kikuchi cầm lấy tấm ảnh, hết sức cẩn thận cho vào
cặp sách.
Tối hôm ấy ăn cơm xong, Yuichi trốn trong phòng rửa những tấm ảnh
chụp ban ngày. Muốn rửa ảnh trong phòng, chỉ cần dùng tủ âm tường thay
cho phòng tối, bỏ phim âm bản vào khay chuyên dụng, bước tiếp theo có
thể tiến hành ở nơi sáng sủa. Sau khi hiện ảnh, nó lấy phim trong khay
ra, mang xuống bồn rửa mặt dưới tầng một để rửa. Lẽ ra phải ngâm trong
dòng nước chảy một buổi tối, nhưng Yuichi quá hiểu rằng nếu mẹ nó trông
thấy nhất định sẽ lại cằn nhằn. Rửa được nửa chừng Yuichi giơ phim lên
ngọn đèn huỳnh quang để quan sát. Sau khi xác nhận quầng sáng từ mái tóc của Karasawa Yukiho đã hiện lên thành một cái bóng rõ nét, nó cảm thấy
hết sức thỏa mãn. Chắc chắn khách hàng sẽ rất hài lòng.
2
Viết nhật ký trước khi đi ngủ là thói quen nhiều năm nay
của Kawashima Eriko. Cô bắt đầu viết từ năm lên lớp năm, tính ra cũng
gần được năm năm rồi. Ngoài chuyện này ra, cô còn có mấy thói quen khác
nữa. Chẳng hạn như tưới nước cho cây cối trong vườn trước khi đi học,
quét dọn nhà cửa vào sáng Chủ nhật... Không cần phải viết chuyện kịch
tính gì lắm, lời văn không diễn cảm cũng chẳng sao, đây là bí quyết viết nhật ký mà Eriko học được trong năm năm qua. Dầu chỉ là một câu “hôm
nay giống như mọi ngày” cũng không có gì là không ổn. Thế nhưng, hôm nay có rất nhiều chuyện để viết. Vì sau giờ học, cô đã đến nhà của Karasawa Yukiho. Cô và Yukiho đến năm lớp chín mới học cùng lớp. Nhưng từ hồi
lớp bảy cô đã biết đến Yukiho rồi. Gương mặt toát lên vẻ thông minh, cử
chỉ điệu bộ cao nhã mà không hề yếu ớt, Eriko cảm nhận được ở Yukiho một số thứ mà bản thân và những bạn bè xung quanh thiếu khuyết. Cảm giác
này có thể gọi là ngưỡng mộ cũng không sai. Eriko vẫn luôn nghĩ, liệu có cách gì kết bạn với bạn ấy không nhỉ. Vì vậy, khi được học cùng lớp với Yukiho năm lớp chín, cô đã chúc mừng bản thân mình. Và ngay sau lễ khai giảng, cô quyết tâm bắt chuyện.
“Cậu làm bạn với tớ nhé?”
Trước chuyện này, Karasawa Yukiho chẳng hề có vẻ sửng sốt, mà nhoẻn miệng nở một nụ cười còn hơn cả mong đợi của Eriko.
“Nếu cậu không chê, đương nhiên là được.”
Eriko có thể cảm nhận một cách rõ rệt, cô ấy đã cố hết sức tỏ ra thân thiện trước một người đột ngột bắt chuyện với mình. Còn Eriko vốn sợ cô ấy không để ý đến mình, thậm chí còn lấy làm kích động với nụ cười mỉm
ấy.
“Tớ là Kawashima Eriko.”
“Tớ là Karasawa Yukiho.” Cô ấy chậm rãi tự giới thiệu tên họ rồi khẽ
gật đầu một cái. Về sau Eriko mới biết gật đầu như thể xác nhận lại lời
mình vừa nói là thói quen của Karasawa.
Karasawa Yukiho là một “phụ nữ” tuyệt vời hơn Eriko hình dung khi
ngắm nhìn từ xa. Cô ấy rất giàu xúc cảm, Eriko có cảm giác, chỉ riêng
nhờ ở bên cạnh cô, bản thân mình đã có nhận thức hoàn toàn mới đối với
rất nhiều sự vật. Vả lại, Yukiho được trời phú cho tài năng có thể khiến cuộc trò chuyện trở nên hết sức vui vẻ. Nói chuyện với cô ấy, thậm chí
còn giúp bản thân trở nên giỏi ăn giỏi nói. Đến nỗi Eriko thường quên
mất rằng mình và Karasawa bằng tuổi nhau, trong nhật ký rất hay dùng từ
“phụ nữ” để nói về cô. Eriko lấy làm tự hào vì có một người bạn tuyệt
vời như thế. Đương nhiên, những bạn học muốn kết bạn với Yukiho không
phải là ít, xung quanh cô ấy lúc nào cũng có rất nhiều người. Mỗi lần
như thế, Eriko lại hơi ghen tị, cảm giác như món bảo bối của mình sắp bị cướp đi mất vậy. Nhưng mà khó chịu nhất, không gì hơn việc bọn nam sinh ở trường cấp II gần đó để ý đến Yukiho, chúng cứ xuất hiện bên cạnh cô
như thể người ta theo đuổi thần tượng vậy. Trong giờ thể dục mấy hôm
trước, có đứa còn leo lên lưới sắt nhìn trộm vào trong sân. Bọn chúng
vừa nhìn thấy Yukiho thì mười thằng như một lại thốt ra những lời lẽ thô thiển. Hôm nay cũng thế, giờ tan học có kẻ trốn trong thùng xe tải chụp trộm Yukiho. Tuy chỉ liếc qua một cái, nhung Eriko đã nhận ra đó là một thằng nhãi mặt đầy mụn, bệnh hoạn, rõ ràng là loại trong đầu chỉ toàn
những ý nghĩ thô tục. Hễ nghĩ đến việc thằng ấy có thể sẽ lấy ảnh của
Yukiho ra làm chất liệu cho những mơ tưởng hão huyền của nó, Eriko lại
cảm thấy buồn nôn. Nhưng Yukiho chẳng hề để tâm.
“Mặc xác bọn chúng đi, đằng nào thì chẳng bao lâu nữa chúng cũng sẽ chán ngấy thôi ấy mà.”
Rồi tựa hồ cố ý để cho thằng nhãi kia xem, cô đưa tay làm động tác
vuốt tóc. Eriko không bỏ qua cảnh thằng kia cuống cuồng giơ máy lên
chụp.
“Nhưng mà, cậu không cảm thấy khó chịu à? Không xin phép cậu đã chụp bậy bạ rồi.”
“Khó chịu chứ, nhưng nếu tức giận đi phản đối, thì lại thành ra quen mặt bọn chúng nó, thế còn đáng ghét hơn.”
“Vậy cũng phải.”
“Thế nên cứ mặc xác chúng nó là được rồi.”
Yukiho nhìn thẳng về phía trước, đi lướt qua chiếc xe tải ấy. Eriko
đi sát bên cạnh cô, ra sức cản trở thằng nhãi kia chụp ảnh trộm. Việc
Eriko đến nhà Yukiho được quyết định sau đó. Vì Yukiho nói quên mất
không mang quyển sách mượn của cô mấy hôm trước nên đã hỏi cô có muốn
đến nhà không. Cô trả sách hay không cũng chẳng sao, nhưng cô không muốn bỏ qua cơ hội đến thăm phòng của Yukiho, bèn không chút do dự đồng ý
ngay. Eriko và Yukiho lên xe buýt, đến trạm thứ năm thì xuống xe rồi đi
bộ khoảng hai phút thì tới căn nhà nằm trong một khu dân cư yên tĩnh của Karasawa Yukiho. Diện tích phòng ốc vốn không lớn lắm, nhưng đây là một căn nhà kiểu Nhật thanh nhã, có cả khu vườn xinh xắn.
Yukiho sống ở đây với mẹ. Cả hai vừa vào phòng khách thì mẹ cô bước
ra. Khi nhìn thấy bà, Eriko cảm thấy hơi lúng túng. Khuôn mặt và cử chỉ
của bà đều tao nhã, tương xứng với căn nhà này, nhưng trông phải đáng
tuổi bà bọn họ. Ấn tượng này hoàn toàn không phải do bộ kimono tối màu
bà đang khoác trên người. Eriko nhớ đến một vài tin đồn khó chịu gần đây mới nghe được, có liên quan đến thân thế của Yukiho.
“Thong thả ngồi chơi nhé.” Mẹ Yukiho nói câu ấy bằng chất giọng khoan thai, rồi đứng lên rời khỏi, để lại cho Eriko một ấn tượng ốm yếu.
“Mẹ cậu trông hiền nhỉ.” Lúc chỉ còn lại hai người, Eriko nói.
“Ừ, rất hiền.”
“Trước cửa nhà cậu treo biển của Urasenke! Mẹ cậu dạy trà đạo à?”
“Ừ, dạy trà đạo, cũng dạy cả cắm hoa. Với cả dạy đàn koto nữa.”
“Giỏi quá nhỉ!” Eriko ngả người ra phía sau, kinh ngạc thốt lên, “Đúng là siêu nhân! Vậy, vậy cậu biết hết những thứ ấy à?”
“Đúng là tớ có theo mẹ học trà đạo và cắm hoa.”
“Oa! Thích thật đấy!”
“Nhưng mà, tương đối nghiêm khắc đấy.” Yukiho nói, đoạn đổ thêm sữa bò vào hồng trà mẹ pha sẵn, nhấp một ngụm.
Eriko cũng làm theo. Mùi hồng trà rất thơm, cô nghĩ, đây chắc chắn không phải loại trà túi lọc rồi.
“Eriko này,” đôi mắt to của Yukiho nhìn bạn chăm chú, “chuyện đó ấy, cậu nghe nói chưa?”
“Chuyện nào cơ?”
“Chính là chuyện về tớ ấy, chuyện thời cấp I ấy.”
Câu hỏi bất thình lình khiến Eriko luống cuống. “À, ờ...”
Yukiho mỉm cười. “Quả nhiên là cậu nghe rồi.”
“Không phải, thực ra không phải thế đâu, tớ chỉ nghe loáng thoáng có người đang đưa chuyện...”
“Không cần giấu, không cần lo cho tớ.”
Nghe bạn nói thế, Eriko cụp mí mắt xuống. Trước ánh mắt chăm chú của Yukiho, cô không thể nào nói dối được.
“Có phải đồn rất ghê không?” Cô hỏi.
“Tớ nghĩ hẳn là không nhiều người biết đâu, bạn mà kể cho tớ nghe cũng nói thế.”
“Nhưng mà, đã xuất hiện đoạn đối thoại như thế, chứng tỏ cũng lan truyền đến một mức độ nào đó rồi.”
Yukiho chỉ ra, khiến Eriko không biết nói gì.
“Này,” Yukiho đặt tay lên đầu gối Eriko, “cậu nghe được những gì rồi?”
“Tin đồn ấy à, cũng chẳng có gì to tát, vô vị lắm.”
“Nói rằng trước đây tớ rất nghèo, sống trong một khu nhà trọ bẩn thỉu ở Oe?”
Eriko im lặng.
Yukiho dấn thêm một bước, hỏi, “Nói rằng mẹ đẻ của tớ chết rất bất thường?”
Eriko không kiềm chế được ngẩng đầu lên, “Tớ chẳng tin chút nào!”
Có lẽ giọng điệu ra sức biện giải ấy của cô rất tức cười, Yukiho bật cười.
“Không cần phải ra sức phủ nhận thế đâu. Với lại, những lời ấy cũng không phải hoàn toàn là bịa đặt.”
“Hả?” Eriko khẽ kêu lên một tiếng, nhìn sang người bạn thân, “Thật không?”
“Tớ là con nuôi, chuyển tới đây trước khi lên cấp II. Mẹ lúc nãy
không phải mẹ đẻ của tớ.” Giọng Yukiho rất tự nhiên, chẳng hề có vẻ gắng gượng tỏ ra kiên cường, tựa như cô tuyệt nhiên không bận tâm đến chuyện đó vậy.
“À, ra vậy.”
“Tớ từng sống ở Oe là sự thật, hồi trước rất nghèo cũng là sự thật,
vì bố tớ qua đời rất sớm. Còn một chuyện nữa, mẹ tớ chết rất bất thường
cũng là sự thật, đó là chuyện xảy ra hồi tớ lên lớp sáu.”
“Chết rất bất thường...”
“Trúng độc khí gas.” Yukiho nói, “Là tai nạn. Có điều, từng bị nghi ngờ là tự sát, vì nhà tớ thực sự rất nghèo.”
“Ồ.” Eriko cảm thấy hoang mang, không biết nên đáp lời thế nào mới
ổn, nhưng Yukiho cũng không giống như đang thổ lộ bí mật gì lớn lao lắm. Đương nhiên, đây chắc chắn là do tính cách quan tâm người khác của cô,
không muốn làm bạn bè phải lúng túng khó xử.
“Mẹ hiện tại là họ hàng của bố tớ, hồi trước thỉnh thoảng tớ có ghé
chơi, bà rất thương tớ. Khi tớ trở thành cô nhi, bà cảm thấy tội nghiệp
tớ, nên lập tức nhận nuôi. Bà sống một mình hình như cũng rất cô đơn.”
“Ồ, hẳn là cậu phải chịu khổ nhiều lắm?”
“Cũng thường, có điều, tớ cho rằng mình rất may mắn, vì lẽ ra tớ sẽ vào cô nhi viện cơ.”
“Nói thì nói thế...”
Những lời cảm thông suýt chút nữa buột ra khỏi miệng. Eriko cảm thấy, lúc này cho dù nói gì chăng nữa, cũng chỉ làm Yukiho cảm thấy bị coi
thường mà thôi. Cô nghĩ người lớn lên vô ưu vô lo như cô nhất định không thể nào cảm nhận được nỗi khổ mà bạn mình phải chịu đựng. Eriko chỉ
thêm khâm phục. Rõ ràng phải trải qua quá khứ khó nhọc như vậy, sao
Yukiho vẫn có thể thanh nhã nhường ấy? Có lẽ chính vì những trải nghiệm
đó, mới khiến cô tỏa sáng lấp lánh từ trong tâm hồn.
“Ngoài ra còn nói gì tớ nữa không?” Yukiho hỏi.
“Tớ không biết. Tớ đâu có nghe kỹ thế.”
“Tớ nghĩ chắc chắn là mấy chuyện vớ vẩn.”
Chẳng việc gì phải để ý, mấy người tung tin đồn nhảm ấy chỉ ghen tị với cậu thôi.”
“Không phải tớ để ý, chỉ là tò mò thôi, không hiểu những tin đồn đó do ai tung ra nữa.”
“Không biết, thì là một đứa con gái ngu ngốc nào đó thôi!” Eriko cố ý nói một cách thô lỗ, cô muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này.
Tin đồn mà Eriko nghe được thực ra còn bao gồm một tình tiết nữa, nói mẹ đẻ của Yukiho là vợ bé của người nào đó, khi người đàn ông ấy bị
gϊếŧ, mẹ cô bị cảnh sát nghi ngờ. Tin đồn còn thêm mắm dặm muối rằng mẹ
cô tự sát bởi cảnh sát nhận định bà ta là hung thủ. Những lời này tất
nhiên không thể để Yukiho biết được. Đây nhất định là tin vịt bịa ra bởi những kẻ đố kỵ vì cô được nhiều người yêu quý. Sau đó, Yukiho lấy mấy
tác phẩm may vá mà dạo gần đây cô mê mẩn cho Eriko xem, mấy thứ như vỏ
nệm ngồi, túi đeo vai. Sự kết hợp hài hòa của những mảnh vải nhiều màu
sắc thể hiện gu thẩm mỹ cực tốt của Yukiho. Trong đó có một tác phẩm
chưa hoàn thành dùng màu sắc hơi khác biệt, chiếc túi ấy thoạt nhìn có
vẻ như dùng để đựng mấy đồ lặt vặt nho nhỏ, được ghép toàn bằng màu lạnh như đen, xanh sẫm. “Cái này phối màu cũng đẹp lắm.” Eriko thật lòng
khen ngợi.
3
Ánh mắt cô giáo dạy Ngữ văn chỉ đảo qua đảo lại giữa cuốn
sách giáo khoa và bảng đen. Trông cô như vừa giảng bài một cách máy móc, vừa một lòng cầu nguyện cho bốn mươi lăm phút địa ngục này sớm trôi
qua. Xưa nay cô không bao giờ bảo học sinh đọc bài khóa thành tiếng,
cũng không gọi tên bắt trả lời câu hỏi. Trong phòng học của lớp 9-8
trường cấp II Oe chia thành hai nhóm trên và dưới. Những đứa ít nhiều
vẫn còn chút tâm tư học hành thì ngồi ở nửa dãy bàn trên, những đứa hoàn toàn không muốn học thì lợi dụng không gian bên duới để muốn làm gì thì làm. Có đứa chơi tú lơ khơ hoặc bài Hanafuda, có đứa nói chuyện ồn ào,
có đứa ngủ, đủ thức đủ dạng. Trước đây các thầy cô giáo từng quở trách
đám học sinh gây cản trở việc dạy học này, nhưng sau một hai tháng, họ
cũng chẳng nói gì thêm nữa. Đương nhiên, nguyên nhân là vì thầy cô đã
gặp chuyện không hay. Có thầy dạy tiếng Anh nọ tịch thu cuốn truyện
tranh học sinh đọc trong giờ học, đánh vào đầu nó để răn dạy, kết quả
mấy ngày sau bị tấn công, gãy mất hai chiếc xương sườn. Chắc chắn là trả thù, nhưng đứa học sinh bị khiển trách kia lại có chứng cứ ngoại phạm.
Còn một cô giáo trẻ dạy môn Toán, nhìn thấy thứ bày kín một hàng trong
rãnh để phấn của chiếc bảng đen thì sợ đến nỗi rú lên thất thanh. Trong
rãnh để phấn ấy toàn là bαo ©αo sυ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙. Trước đó không
lâu, cô này từng phê bình một số học sinh hạnh kiểm kém. Cô giáo ấy đang mang thai, đã suýt chút nữa đẻ non vì kinh hãi quá độ. Sau vụ việc ấy,
cô lập tức đi làm thủ tục xin nghỉ một thời gian. Mọi người đều cho
rằng, trước khi đám học sinh lớp chín này tốt nghiệp, chắc hẳn cô sẽ
không quay lại đứng lớp.
Akiyoshi Yuichi ngồi ở vị trí chính giữa lớp học. Ở đó, lúc nào nó
muốn học thì có thể học, đồng thời cũng có thể dễ dàng gia nhập vào nhóm quậy phá. Nó rất thích vị trí có thể thay đổi quan điểm tùy theo tâm
trạng giống như con dơi này.
Lúc Teizo Toshiyuki bước vào, tiết Ngữ văn đã qua được gần một nửa.
Nó mở cửa thật mạnh, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt những người khác, ngông
nghênh đi về phía chỗ ngồi của mình, chỗ cuối cùng sát cửa sổ. Giáo viên chừng như muốn nói gì đó, đưa mắt nhìn theo nó, nhưng thấy nó ngồi
xuống ghế thì lại tiếp tục giảng bài. Teizo gác hai chân lên bàn, lấy
quyển tạp chí khiêu da^ʍ trong cặp sách ra. “Này! Teizo, mày đừng thủ da^ʍ ở đây nữa đi.” Một đứa con trai nói. Gương mặt xấu xí dữ dằn của Teizo
lộ ra một nụ cười thô bỉ.
Giờ Ngữ văn vừa kết thúc, Yuichi liền rút trong cặp sách ra một phong bì to, lại gần Teizo. Hai tay Teizo đút trong túi, ngồi xếp bằng trên
bàn. Nó xoay lưng về phía Yuichi, nên không nhìn thấy vẻ mặt của nó.
Nhưng từ bộ mặt cười cợt của đám đồng bọn có thể đoán được tâm trạng nó
hẳn không tệ. Bọn chúng đang nói về trò chơi điện tử thịnh hành dạo gần
đây, Yuichi nghe được mấy chữ “xếp gạch”. Bọn này hôm nay chắc lại định
lẻn ra khỏi trường, chạy đến khu trò chơi điện tử đây. Thằng con trai
đối diện với Teizo nhìn thấy Yuichi. Theo ánh mắt của nó, Teizo ngoảnh
đầu lại. Chỗ chân mày bị cạo xanh rì, trên gương mặt gồ ghề có hai hõm
sâu, là một đôi mắt nhỏ mà sắc lẹm.
“Đây.” Yuichi chìa cái phong bì ra.
“Cái gì thế?” Teizo hỏi, âm điệu thấp trầm, hơi thở phả ra mùi thuốc.
“Hôm qua tao đi Seika chụp đấy.”
Teizo dường như đã hiểu, vẻ đề phòng trên gương mặt biến mất. Nó giật lấy cái phong bì trên tay Yuichi, dòm vào bên trong. Trong phong bì là
ảnh của Karasawa Yukiho, sớm nay trời còn chưa sáng hẳn, Yuichi đã thức
dậy rửa. Nó hoàn toàn tự tin vào tác phẩm của mình. Mặc dù là ảnh đen
trắng, nhưng ảnh chụp ra vẫn có thể nhìn rõ màu sắc của làn da và mái
tóc. Teizo nhìn mấy tấm ảnh với bộ dạng thèm thuồng nhỏ dãi, sau đấy lại ngẩng đầu lên nhìn Yuichi, nhếch mép cười đểu cáng. “Chụp khá lắm.”
“Chứ còn gì nữa! Tao phải khổ cực lắm đấy.” Nhìn bộ dạng hài lòng của khách hàng, Yuichi thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà cũng hơi ít thì phải, nhõn ba tấm à?”
“Tao chỉ mang đến những tấm mày có thể thích trước thôi.”
“Còn mấy tấm nữa?”
“Có năm sáu tấm cũng đẹp lắm.”
“Tốt lắm, ngày mai mang hết đi.” Nói đoạn, Teizo đặt chiếc phong bì xuống bên cạnh, không có ý định trả lại cho Yuichi.
“Một tấm ba trăm, ba tấm là chín trăm.” Yuichi chỉ vào chiếc phong bì nói.
Teizo nhíu mày, trừng mắt lên nhìn Yuichi vẻ khinh miệt. Khi làm như thế, vết sẹo dưới mắt phải nó càng thêm dữ tợn.
“Khi nào mày mang hết ảnh đến đây tao sẽ trả một thể.”
Giọng điệu như thể còn lằng nhằng nữa là tao cho nếm nắm đấm. Yuichi
đương nhiên không nói năng gì, chỉ đáp “Được”, rồi toan bước đi.
Teizo gọi nó lại, “Akiyoshi, mày biết Fujimura Miyako không?”
“Fujimura?” Yuichi lắc đầu, “Không biết.”
“Cũng là học sinh lớp chín trường Seika, không cùng lớp với Karasawa.”
“Tao không biết con bé ấy.” Yuichi lại lắc đầu.
“Mày đi chụp cho tao ảnh của nó đi. Tao cũng trả tiền như thế.”
“Nhưng tao có biết mặt nó đâu.”
“Đàn violin.”
“Đàn violin?”
“Sau giờ học nó đều kéo đàn violin trong phòng âm nhạc, nhìn cái là biết ngay.”
“Có nhìn được vào bên trong phòng dạy nhạc không?”
“Mày tự đi thì biết.” Nói đoạn, Teizo quay mặt về phía đám bạn của nó như muốn nói đã xong việc rồi.
Yuichi biết lúc này mà còn lải nhải nữa sẽ khiến Teizo nổi xung, bèn
lẳng lặng rời đi. Từ giữa học kỳ một, Teizo đã bắt đầu chú ý đến đám nữ
sinh ở phân hiệu cấp II trường nữ Seika, một trường nổi tiếng vì có
nhiều nữ sinh nhà giàu thanh lịch theo học. Xem chừng, bọn hư đốn chúng
nó đang có mốt theo đuổi nữ sinh trường Seika. Có điều rốt cuộc đã đứa
nào toại nguyện chưa thì không thể biết được. Chụp ảnh các nữ sinh mà
bọn chúng nhắm là do Yuichi đề nghị với Teizo, vì Yuichi nghe nói bọn
chúng muốn có ảnh của đám con gái ấy. Yuichi cũng có lý do của mình,
tiền tiêu vặt không đủ để nó tiếp tục niềm đam mê với nhϊếp ảnh. Teizo
thoạt tiên yêu cầu nó chụp ảnh của Karasawa Yukiho. Yuichi cảm thấy
Teizo thật sự rất thích Yukiho, bằng chứng là dù ảnh chụp có hơi mờ, nó
cũng trả tiền lấy hết. Chính vì vậy, khi nó nhắc đến cái tên Fujimura
Miyako, Yuichi hơi bất ngờ. Có lẽ vì Karasawa Yukiho thực sự quá cao xa
không thể với tới, nên nó mới chuyển mục tiêu, Yuichi nghĩ thế. Nhưng dù Teizo thích ai, cũng chẳng liên quan gì đến Yuichi cả.
Giờ nghỉ trưa, Yuichi vừa ăn hết cơm, bỏ cái hộp không vào cặp sách
thì Kikuchi đi tới bên cạnh nó, trên tay còn cầm một cái phong bì to,
“Bây giờ cậu lên sân thượng với tớ được không?”
“Sân thượng? Làm gì?”
“Thì cái này này.” Kikuchi mở phong bì ra, cho Yuichi xem, bên trong có tấm ảnh Yuichi cho mượn.
“Ồ.” Yuichi bắt đầu thấy hứng thú, “Được thôi, tớ đi với cậu.”
“Ừ, đi luôn thôi.”
Nghe Kikuchi thúc giục, Yuichi đứng dậy. Trên sân thượng không một
bóng người. Không lâu trước đây, chỗ này còn là nơi tụ tập của đám học
sinh quậy phá, nhưng sau khi nhà trường phát hiện ở đây có rất nhiều tàn thuốc lá, thầy giám thị thường xuyên lên tuần tra, nên không ai lên đây nữa. Mấy phút sau, cửa tum bật mở, xuất hiện một học sinh cùng lớp với
Yuichi. Yuichi biết cậu ta họ gì, nhưng gần như không bao giờ nói
chuyện. Cậu ta họ Kirihara, tên gì thì nó không nhớ nữa. Kỳ thực, không
chỉ với Yuichi, cậu ta gần như không qua lại với đứa nào trong lớp. Dù
làm chuyện gì, cậu ta cũng không nổi bật, trong lớp cũng rất ít phát
biểu ý kiến. Giờ nghỉ trưa và giờ giải lao toàn đọc sách một mình. Một
thằng trầm tính... đây là ấn tượng của Yuichi về Kirihara.
Kirihara bước tới trước mặt Yuichi và Kikuchi, nhìn chằm chằm vào hai đứa. Ánh mắt cậu ta lộ ra vẻ sắc bén xưa nay chưa từng xuất hiện khiến
Yuichi giật bắn cả người.
“Tìm tao có việc gì?” Giọng Kirihara có vẻ không vui, xem ra là Kikuchi gọi cậu ta lên đây.
“Tao có thứ này muốn cho mày xem.” Kikuchi nói.
“Cái gì?”
“Chính là cái này.” Kikuchi lấy tấm ảnh trong phong bì ra.
Kirihara cảnh giác tiến lại gần, đón lấy tấm ảnh đen trắng liếc qua một cái, sau đó trợn to mắt lên, “Đây là cái gì?”
“Tao nghĩ, không chừng có thể đem đi tham khảo.” Kikuchi nói, “Cho vụ án bốn năm trước.”
Yuichi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Kikuchi. Vụ án bốn năm trước nào chứ?
“Mày muốn nói gì?” Kirihara trừng mắt nhìn Kikuchi.
“Mày không nhận ra à? Người trong tấm ảnh này là mẹ mày.”
“Hả?” Người thốt lên kinh ngạc là Yuichi. Kirihara hằn học trợn mắt với nó, rồi chuyển ánh mắt sắc bén sang phía Kikuchi.
“Không phải, đấy không phải là mẹ tao.”
“Sao lại không phải? Mày nhìn kỹ lại đi, rõ ràng chính là mẹ mày.
Người đi cùng bà ta là nhân viên cũ của tiệm nhà mày.” Kikuchi hơi cáu.
Kirihara lại nhìn tấm ảnh thêm lần nữa, chậm rãi lắc đầu. “Tao chẳng
biết mày đang nói gì cả. Dù sao thì người trong ảnh cũng không phải mẹ
tao. Mày đừng nói nhảm nữa!” Dứt lời, cậu ta đưa trả lại tấm ảnh cho
Kikuchi, xoay người định đi.
“Đây là chỗ gần ga Fuse nhỉ? Cũng gần nhà mày lắm.” Kikuchi ở sau
lưng Kirihara nói liến thoắng, “Vả lại, tấm ảnh này chụp từ bốn năm
trước. Nhìn tờ áp phích dán trên cột điện biết ngay. Là phim Trung đội.”
Kirihara dừng bước, nhưng dường như cậu ta không hề có ý nói chuyện kỹ càng hơn với Kikuchi.
“Mày nhiều chuyện thật.” Cậu ta hơi ngoảnh đầu lại nói, “Liên quan quái gì đến mày chứ?”
“Tao có lòng tốt nên mới nói với mày thôi.” Kikuchi đáp lại, nhưng
Kirihara chỉ trừng mắt nhìn hai đứa chúng nó, rồi đi thẳng về phía cầu
thang.
“Cứ tưởng sẽ trở thành manh mối điều tra.” Sau khi Kirihara khuất bóng, Kikuchi nói.
“Manh mối gì cơ?” Yuichi hỏi, “Vụ án gì bốn năm trước?”
Nghe Yuichi hỏi thế, Kikuchi nhìn nó như thể không sao tưởng tượng nổi, sau đó lại gật gật đầu.
“Cũng phải, cậu không học cùng trường cấp I với nó nên không biết đến vụ án ấy.”
“Rốt cuộc là vụ án gì?”
Yuichi đã hết kiên nhẫn. Kikuchi đảo mắt một vòng nhìn quanh rồi mới nói:
“Akiyoshi, cậu biết cái công viên Masumi chứ? Ở gần ga Fuse ấy.”
“Công viên Masumi? Có...” Yuichi gật gật đầu, “Hồi trước có đến đấy một lần.”
“Bên cạnh công viên ấy có một tòa nhà, có nhớ không? Bảo là tòa nhà, nhưng thực ra mới xây được một nửa thì bỏ đấy.”
“Tớ không nhớ đến mức đấy. Tòa nhà ấy làm sao?”
“Bốn năm trước bố của Kirihara bị gϊếŧ trong tòa nhà ấy.”
“Hả...”
“Mất hết tiền nên người ta bảo chắc là bị cướp. Hồi ấy vụ này làm lớn lắm! Ngày ngày đều có cảnh sát đi qua đi lại khắp nơi.”
“Bắt được hung thủ chưa?”
“Cảnh sát đã tìm ra một người đàn ông có thể là hung thủ, nhưng chẳng điều tra được gì. Vì người đó chết rồi.”
“Chết rồi? Bị gϊếŧ?”
“Không không không.” Kikuchi lắc đầu. “Tai nạn giao thông. Cảnh sát
khám xét đồ đạc của tên đó, tìm được một cái bật lửa, giống hệt như
chiếc mà bố Kirihara có.”
“Ồ, tìm thấy bật lửa, vậy nhất định là hắn ta làm rồi.”
“Chuyện này cũng rất khó nói. Chỉ biết là chiếc bật lửa giống hệt,
lại không thể xác định có phải của bố Kirihara hay không. Đây mới là vấn đề này.” Kikuchi liếc về phía cầu thang, hạ giọng, “Sau đó không lâu,
bắt đầu có tin đồn kỳ lạ.”
“Tin đồn kỳ lạ gì?”
“Nói hung thủ có thể là người vợ.”
“Người vợ?”
“Túc là bà mẹ Kirihara ấy. Có người nói, bà mẹ và người làm trong tiệm quan hệ bất chính, nên bố cậu ta trở thành vật cản.”
Kikuchi nói, nhà Kirihara mở tiệm cầm đồ, người làm trong tiệm chính
là chỉ người đàn ông hồi trước làm ở tiệm cầm đồ ấy. Nhưng đối với
Yuichi, dù nghe bạn thân kể như vậy nó vẫn chẳng cảm thấy thật chút nào, cứ như đang nghe giới thiệu nội dung phim truyền hình vậy. Nó cũng
không hình dung nổi “quan hệ bất chính với người làm” là sao. “Về sau
thế nào?” Yuichi muốn nghe cậu bạn nói tiếp.
“Tin đồn này lan đi một thời gian dài. Nhưng rốt cuộc không có chứng
cứ gì, sau đó cũng rơi vào lãng quên luôn. Tớ cũng bắt đầu quên rồi. Có
điều, tấm ảnh này...” Kikuchi chỉ vào tấm ảnh vừa nãy, “Cậu xem, đằng
sau là khách sạn tình yêu! Hai người này nhất định là ở trong khách sạn
đi ra.”
“Có tấm ảnh này thì khác gì chứ?”
“Đương nhiên là có! Đây là chứng cứ mẹ Kirihara và người làm trong
tiệm nɠɵạı ŧìиɧ mà! Cũng có nghĩa là, bọn họ có động cơ gϊếŧ bố nó.
Chính vì nghĩ như thế, tớ mới lấy tấm ảnh cho Kirihara xem đấy chứ.”
Kikuchi thường mượn sách ở thư viện đọc, chắc hẳn nhờ thế mới thuận mồm nói ra những từ kiểu như “động cơ”.
“Nói thì nói vậy, nhưng ở hoàn cảnh của Kirihara, nó làm sao lại nghi ngờ mẹ mình được chứ?” Yuichi nói.
“Tâm trạng ấy tớ có thể hiểu, nhưng có lúc, dù không muốn thừa nhận
thế nào đi nữa, cũng vẫn phải làm rõ chân tướng sự thật mới được, chẳng
phải vậy à?” Kikuchi khẩn thiết nói hết câu, khẽ thở dài một tiếng, lại
tiếp lời:
“Thôi bỏ đi, tớ sẽ nghĩ cách chứng minh người trong tấm ảnh này chính là mẹ Kirihara. Như thế, nó sẽ không thể giả bộ được nữa. Nếu đưa tấm
ảnh này cho cảnh sát xem, bọn họ nhất định sẽ điều tra lại từ đầu. Tớ có quen một cảnh sát điều tra vụ án này, tớ sẽ mang ảnh đến cho ông ấy
xem.”
“Việc quái gì cậu phải coi trọng vụ án này thế?” Yuichi thấy rất thắc mắc.
Kikuchi vừa cất tấm ảnh đi, vừa nhìn bạn vẻ kẻ cả.
“Người phát hiện cái xác là em trai tớ.”
“Em trai cậu? Thật không?”
“Ừ.” Kikuchi gật đầu.
“Em trai tớ nói với tớ, tớ cũng chạy đi xem. Kết quả đúng là có xác
chết thật, sau đấy bọn tớ mới đi kể cho mẹ, bảo bà báo cảnh sát.”
“Ra vậy.”
“Vì bọn tớ phát hiện ra cái xác, nên bị cảnh sát hỏi đến mấy lần.
Nhưng cảnh sát không chỉ muốn hỏi chuyện lúc phát hiện xác chết đâu.”
“Thế là ý gì?”
“Cảnh sát nghĩ, tiền của nạn nhân biến mất, theo lý thì do hung thủ lấy đi. Nhưng cũng có khả năng là bị người thứ ba lấy đi.”
“Người thứ ba...”
“Nghe nói chuyện người phát hiện ra thi thể vơ vét những thứ đáng
tiền truớc rồi mới báo cảnh sát cũng không phải hiếm hoi gì.” Khóe miệng Kikuchi hiện ra một nụ cười lạnh lùng, “Không chỉ vậy, cảnh sát còn
nghĩ xa hơn. Cũng có thể là người lớn gϊếŧ người, rồi bảo con đi phát
hiện xác chết.”
“Sao có thể...”
“Vớ vẩn đúng không, nhưng đều là sự thật đấy. Chỉ vì nhà tớ nghèo,
nên ngay từ đầu đã bị nghi ngờ. Còn nữa, mẹ tớ từng là khách hàng của
tiệm Kirihara, nên cảnh sát không bỏ qua cho chúng tớ.”
“Nhưng mà, mọi nghi ngờ đều đã được làm sáng tỏ rồi chứ?”
Kikuchi khịt mũi hừ giọng, “Đây không phải là vấn đề.”
Nghe câu chuyện bạn kể, Yuichi không biết nên nói gì cho phải, chỉ nắm chặt hai tay đứng đó.
Đúng lúc này, hai đứa nghe thấy tiếng mở cửa, một thầy giáo trung
niên xuất hiện ở cầu thang, đôi mắt phía sau cặp kính toát lên vẻ hằm
hằm tức giận.
“Các cậu làm gì ở đây vậy?”
“Không có gì.” Kikuchi lạnh lùng trả lời.
“Cậu! Đó là cái gì? Cậu cầm cái gì đấy?” Ông thầy nhìn chằm chằm vào phong bì của Kikuchi, “Đưa cho tôi!”
Hình như thầy giáo nghi ngờ đó là ảnh khiêu da^ʍ, Kikuchi bực bội đưa
chiếc phong bì cho ông ta. Xem ảnh xong, hai chân mày ông thầy lập tức
giãn ra. Trong mắt Yuichi, phản ứng ấy như có vài phần tiu nghỉu, cũng
có vài phần ngoài dự đoán.
“Đây là ảnh chụp gì vậy?” Ông thầy nghi hoặc hỏi Kikuchi.
“Ảnh chụp đường phố hồi trước, em mượn của Akiyoshi.”
Ông thầy liền quay sang phía Yuichi, “Thật không hả?”
“Thật ạ.” Yuichi đáp.
Ông thầy nhìn tấm ảnh, rồi lại nhìn Yuichi, một lúc sau mới bỏ lại
ảnh vào phong bì. “Không được mang những thứ không liên quan đến bài học vào trường.”
“Em biết rồi, em xin lỗi.” Yuichi nhận lỗi.
Ông thầy nhìn mặt đất xung quanh hai đứa, chắc là đang kiểm tra xem
có tàn thuốc lá không, cũng may ông ta không tìm thấy gì. Ông thầy không nói gì nữa, trả chiếc phong bì lại cho Kikuchi. Ngay sau đó, chuông báo kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên.
Tan học, Yuichi lại đến trường nữ Seika. Nhưng mục tiêu của nó hôm
nay không phải Karasawa Yukiho. Nó đi men theo bức tường một lúc.
Yuichi dừng chân, vì tai đã bắt được âm thanh muốn tìm. Tiếng đàn
violin. Nó quan sát xung quanh, chắc chắn không có người, mới không chút do dự leo lên tấm lưới thép. Khu phòng học màu xám ở ngay trước mắt.
Trước mặt Yuichi là cửa sổ của tầng một. Cửa sổ thì đóng, nhưng rèm cửa
lại kéo ra, nên có thể quan sát rõ mọi thứ bên trong. Một nữ sinh ngồi
xoay lưng về phía Yuichi. Trước mặt cô là cây đàn piano màu đen. Hai tay cô đặt trên phím đàn.
Tuyệt! Yuichi thầm reo. Chỗ này chính là phòng nhạc. Yuichi thay đổi
góc độ cơ thể, thò đầu vào trong, ở phía bên kia chiếc piano có một
người đang đứng, mặc đồ thủy thủ, tay kéo đàn violin.
Đó chính là Fujimura Miyako rồi! Trông cô nhỏ Karasawa Yukiho. Tóc
ngắn. Nó muốn nhìn rõ gương mặt cô, nhưng trong phòng học rất tối, ánh
sáng phản chiếu trên ô cửa kính cũng cản trở tầm nhìn. Đúng lúc nó vươn
cổ ra dài hơn nữa, tiếng đàn violin đột ngột im bặt. Không chỉ vậy, nó
còn trông thấy cô đi ra cạnh cửa sổ.
Cửa sổ trước mặt Yuichi bật mở, một cô bé có gương mặt cương nghị
trợn mắt nhìn nó trừng trừng. Vì việc xảy ra quá đột ngột, nó thậm chí
còn không kịp leo xuống khỏi lưới sắt.
“Sâu bọ!”
Cô bé chắc hẳn chính là Fujimura Miyako ấy kêu toáng lên. Chừng như
bị tiếng hét của cô làm cho hoảng hồn, tay Yuichi buông ra. May là hai
chân chạm đất trước, nên mặc dù ngã dập mông, nhưng không bị thương gì.
Bên trong có ai đó đang hét. Hỏng bét! Chạy mau! Yuichi vắt giò lên cổ
bỏ chạy. Mãi đến lúc thoát khỏi vòng nguy hiểm, trút xong gánh nặng trên vai, nó mới ý thức được cô bé kia đã hét lên, “Sâu bọ”.
4
Tối thứ Ba, thứ Sáu hàng tuần, Kawashima Eriko đều cùng
Karasawa Yukiho đến lớp học giao tiếp tiếng Anh. Tất nhiên đó là do cô
bị ảnh hưởng của Yukiho. Thời gian học từ bảy giờ đến tám giờ rưỡi. Lớp
học thêm cách trường khoảng mười phút đi bộ, nhưng Eriko có thói quen
tan học về nhà trước, ăn xong cơm tối mới đi. Trong khoảng thời gian
này, Yukiho tham gia luyện tập ở câu lạc bộ Kịch. Eriko bình thường vẫn
cùng Yukiho như hình với bóng, nhưng dẫu sao cũng không thể lên lớp chín mới gia nhập câu lạc bộ Kịch nói được.
Tối thứ Ba, sau khi kết thúc buổi học thêm, hai cô bé sánh vai đi
cạnh nhau như thường lệ. Đi được nửa chừng, đến cạnh trường học, Yukiho
nói phải gọi điện về nhà, liền đi vào bốt điện thoại công cộng. Eriko
nhìn đồng hồ, thấy đã gần chín giờ, đây là kết quả của việc hai người
nói chuyện quên trời đất trong lớp học thêm.
“Để cậu đợi lâu rồi.” Yukiho gọi điện thoại xong đi ra, “Mẹ tớ bảo tớ về nhà mau lên.”
“Vậy chúng ta phải rảo bước nhanh lên rồi.”
“Ừ, hay là đi đường tắt?”
“Được đấy.”
Bình thường Eriko và Yukiho đều đi men theo đường lớn có xe buýt
chạy, giờ rẽ vào đường nhỏ. Đi con đường này cũng như đi trên cạnh thứ
ba của hình tam giác, có thể tiết kiệm được khá nhiều thời gian. Thường
ngày, hai cô rất ít khi đi như vậy, vì đoạn đường này không có đèn nên
rất tối, lại đa phần là nhà kho với bãi đậu xe, ít có nhà dân. Họ đi tới trước một căn nhà chất đầy gỗ, trông như nhà kho chứa gỗ.
“Ồ!” Yukiho dừng bước, nhìn về phía nhà kho.
“Sao vậy?”
“Có phải đồng phục của trường mình rơi ở đằng kia không nhỉ?” Yukiho chỉ vào một chỗ.
Eriko nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, bên cạnh đống gỗ đầu thừa đuôi thẹo chất ở sát tường, có một thứ trông như mảnh vải trắng.
“Hả! Chưa chắc.” Cô nghiêng đầu, “Chỉ là một mảnh vải thôi.”
“Không đúng, đấy là đồng phục của trường mình.” Yukiho đi tới nhặt
thứ trông giống như mảnh vải ấy lên, “Cậu xem này, quả nhiên là đúng.”
Cô nói đúng, mặc dù đã rách, nhưng đúng là đồng phục của trường. Cổ
áo màu xanh nhạt kia rất quen thuộc với Eriko và các học sinh trong
trường.
“Sao lại có đồng phục trường rơi ở đây nhỉ?” Eriko nói.
“Không biết... á!” Yukiho đang xem xét bộ đồng phục chợt kêu lên một tiếng.
“Gì thế?”
“Đây này.” Yukiho cho bạn xem chỗ ngực áo đồng phục.
Biển tên được đính vào đó bằng kim băng, bên trên có đề “Fujimura”.
Eriko bỗng dâng trào cảm giác sợ hãi, chỉ thấy một cơn run nhè nhẹ
lan qua sống lưng, những muốn lập tức rời khỏi đây. Nhưng Yukiho vẫn cầm chiếc đồng phục rách ngó nghiêng khắp xung quanh. Cô phát hiện bên cạnh nhà kho có một cánh cửa nhỏ khép hờ, liền bạo dạn dòm vào trong xem
xét.
“Bọn mình mau về nhà đi!” Lúc Eriko nói câu này, chỉ nghe thấy Yukiho thét lên một tiếng, đưa tay bịt chặt miệng, loạng choạng lùi ra phía
sau.
“Sao vậy?” Eriko run giọng hỏi.
“Có người... nằm ở trong đó... chắc là... đã chết rồi.” Yukiho nói.
Người nằm dưới đất là Fujimura Miyako, học sinh lớp 9-2 phân hiệu cấp II trường nữ Seika, nhưng cô chưa chết. Mặc dù hai tay hai chân bị trói chặt, miệng bị nhét giẻ, đã hôn mê, nhưng sau khi được cứu, cô nhanh
chóng hồi tỉnh. Người phát hiện ra cô là Eriko và Yukiho, nhưng cứu cô
lại là người khác. Hai cô bé tưởng cô là xác chết, nên sau khi báo cảnh
sát liền không dám lại gần nhà kho ấy nữa, chỉ run rẩy nắm chặt tay
nhau. Nửa thân trên của Fujimura Miyako hoàn toàn trần trụi, nửa thân
dưới ngoài chiếc váy ra đều bị lột sạch, vứt ở bên cạnh. Ngoài ra, còn
tìm thấy một cái túi nylon màu đen. Nhân viên cứu hộ hỏa tốc chạy đến,
đưa Miyako lên xe cứu thương, nhưng tình trạng của cô bé không thể nói
chuyện được. Kể cả nhìn thấy hai người Eriko và Yukiho, cô cũng không có bất cứ phản ứng gì, đôi mắt trống rỗng thẫn thờ. Eriko và Yukiho cũng
được đưa đến đồn cảnh sát gần đấy, trả lời vài câu đơn giản. Đây là lần
đầu tiên Eriko đi xe cảnh sát, nhưng vì vừa mới chứng kiến cảnh ngộ thảm thương của Fujimura Miyako nên hai cô bé chẳng còn lòng dạ nào mà vui
thích với điều đó.
Một người đàn ông trung niên có mái đầu bạc húi cua đặt câu hỏi với
hai cô. Bề ngoài trông ông giống đầu bếp trong tiệm sushi, nhưng khí
chất thì hoàn toàn khác. Mặc dù biết rõ ông đã cố gắng hết sức tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt sắc bén tinh anh của ông vẫn làm Eriko hơi sợ hãi. Các câu hỏi của cảnh sát cuối cùng tập trung vào quá trình bọn cô phát
hiện ra Miyako, và họ có manh mối gì liên quan đến vụ án này hay không.
Về quá trình phát hiện, Eriko và Yukiho thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn
sang phía đối phương, cố gắng thuật lại một cách chuẩn xác nhất, cảnh
sát dường như cũng không phát hiện ra điểm gì khả nghi. Nhưng khi hỏi có manh mối gì không, cả hai đều không thể cung cấp bất cứ điều gì. Vì
đường phố ban đêm nguy hiểm, nhà trường xưa nay vẫn dặn dò các học sinh
nếu sinh hoạt câu lạc bộ về muộn thì nhất định phải kết thành nhóm đi
đường lớn có xe buýt chạy qua, nhưng trên thực tế hai cô chưa bao giờ
nghe nói xảy ra chuyện gì bất trắc cả.
“Lúc các cháu tan học về nhà, có thấy người nào đáng ngờ, hay có ai
nấp bên đường hay không? Không phải các cháu mà bạn bè các cháu có ai
từng gặp chuyện như thế chưa?” Nữ cảnh sát bên cạnh hỏi.
“Cháu chưa nghe chuyện như vậy bao giờ cả.” Eriko trả lời.
“Nhưng,” Yukiho nói, “có người rình mò trường học, hoặc là đợi lúc
chúng cháu tan học để chụp ảnh trộm.” Cô nhìn Eriko, nói “Nhỉ?”, tìm
kiếm một lời khẳng định.
Eriko gật đầu, cô đã quên bẵng bọn chúng.
“Có phải cùng một người không?” Cảnh sát hỏi.
“Rình trộm thì có mấy đứa, chụp ảnh... thì cháu không biết.” Eriko trả lời.
“Nhưng mà, cháu nghĩ chúng nó đều học cùng một trường.”
“Trường? Là học sinh à?” Nữ cảnh sát mở to mắt.
“Cháu nghĩ là học trường cấp II Oe.” Yukiho nói. Giọng điệu chắc chắn của cô làm Eriko cũng hơi kinh ngạc, nhìn về phía cô.
“Oe? Cháu chắc chắn chứ?” Nữ cảnh sát yêu cầu cô xác nhận lại.
“Hồi trước cháu từng sống ở Oe, nên cháu nhận ra ngay. Cháu nghĩ, đó đúng là huy hiệu của trường cấp II Oe.”
Nữ cảnh sát và viên cảnh sát trung niên đưa mắt nhìn nhau.
“Ngoài ra cháu còn nhớ gì không?”
“Nếu là người lần trước chụp trộm cháu thì cháu biết nó họ gì, lúc ấy trước ngực nó có đeo biển tên.”
“Họ gì?” Cặp mắt viên cảnh sát trung niên sáng bừng lên nét mặt như thể vớ được con mồi.
“Cháu nhớ có lẽ là Akiyoshi. Chữ ‘Aki’ có nghĩa là mùa thu, còn ‘yoshi’ nghĩa là cát lợi, may mắn.”
Eriko nghe Yukiho và cảnh sát đối thoại, cảm thấy rất bất ngờ. Trước
đó, Yukiho có thể nói là hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của bọn con trai kia, thì ra ngay cả tên của đối phương cô cũng đã nhìn kỹ đến thế. Eriko còn không nhớ trên người thằng đó có đeo biển tên hay không nữa.
“Akiyoshi... à?!”
Viên cảnh sát trung niên ghé tai nữ cảnh sát thì thầm mấy câu, nữ cảnh sát liền đứng dậy.
“Cuối cùng, muốn nhờ hai cháu xem thứ này một chút.” Viên cảnh sát
trung niên lấy cái túi nylon ra đặt trước mặt hai cô bé, “Đây là thứ rơi ở hiện trường, các cháu có thấy quen không?”
Trong túi nylon hình như là một dây đeo chìa khóa, con lật đật nhỏ có gắn dây xích, nhưng sợi xích đã đứt.
“Không ạ.” Eriko nói, Yukiho cũng đưa ra câu trả lời tương tự.
5
“Ơ, dây xích của cậu đứt rồi kìa.” Yuichi nhìn thấy ví
tiền của Kikuchi, liền nói. Đang là giờ nghỉ trưa, hai đứa đi mua bánh
mì trong căng tin. Kikuchi đứng trước mặt Yuichi, tay cầm ví tiền, nhưng cái móc chìa khóa bình thường đeo trên ví đã không còn nữa. Yuichi nhớ
đó là một con lật đật nhỏ.
“Ừ, chiều tối qua tớ mới phát hiện.” Kikuchi hậm hực nói, “Tớ thích cái đấy lắm chứ.”
“Đánh rơi à?”
“Hình như thế. Nhưng mà, dây xích kiểu này đâu có dễ đứt thế nhỉ?”
Đồ rẻ tiền chứ gì?! Yuichi nuốt câu nói suýt vuột ra khỏi miệng ấy lại. Đối với Kikuchi, tuyệt đối không nên nói phứa như vậy.
“Phải rồi,” Kikuchi hạ thấp giọng, “hôm qua, tớ đi xem Rocky đấy.”
“Ồ, hay quá.” Yuichi nhìn cậu bạn, thầm nhủ, vừa mới hôm trước, cậu rõ ràng còn than thở vé xem phim đắt đỏ mà.
“Tự nhiên có được phiếu ưu đãi đặc biệt của rạp chiếu phim.” Kikuchi
dường như hiểu rõ thắc mắc của Yuichi, “Khách hàng cho mẹ tớ.”
“Ồ, may quá còn gì.”
Yuichi biết mẹ của Kikuchi làm ở khu chợ gần đây.
“Nhưng mà, tớ xem thử mới phát hiện hôm qua là hết hạn, bèn vội vàng
chạy đi xem. Cũng may kịp suất chiếu cuối cùng, hú vía. Thực ra nghĩ kỹ
lại, nếu không phải sắp hết hạn, người ta cũng chẳng đem cho làm gì.”
“Có lẽ vậy, phim thế nào?”
“Hay vãi ra!”
Hai đứa bắt đầu sôi nổi bàn luận về bộ phim.
Gần hết giờ nghỉ trưa, trở về lớp học, một đứa cùng lớp gọi Yuichi
lại, bảo giáo viên chủ nhiệm đang tìm nó. Thầy chủ nhiệm của lớp nó họ
Kumazawa, dạy môn Tự nhiên, có biệt hiệu là “Gấu lớn”.
Đến văn phòng giáo viên, thầy Kumazawa đang đợi Yuichi với vẻ mặt rất nghiêm trọng.
“Cảnh sát ở đồn Shitenno Tennoji đến. Hình như có việc muốn hỏi cậu.”
Yuichi giật mình kinh hãi. “Hỏi em gì ạ?”
“Nghe nói cậu chụp trộm các nữ sinh trường Seika.” Tròng mắt đùng đυ.c của Kumazawa hằn học trừng lên nhìn Yuichi.
“A, em...” Trước lời vặn hỏi bất ngờ, Yuichi lắp ba lắp bắp, không nói được tiếng nào, chẳng khác gì tự thú nhận.
“Không ra sao cả!” Kumazawa chặc lưỡi, đứng dậy, “Đã ngu lại còn
chuyên đi làm chuyện ngớ ngẩn. Thật đúng là nỗi nhục của trường!” Ông ta hất cằm, ra hiệu cho Yuichi đi với mình.
Trong phòng tiếp khách có ba người đàn ông đang đợi. Một trong số đó
là thầy giám thị lần trước nó gặp trên sân thượng, ông ta trừng mắt nhìn Yuichi qua cặp kính. Hai người còn lại là người lạ, một người rất trẻ,
người kia thì đã trung niên. Cả hai đều mặc bộ vest đen giản dị. Xem ra, hai người này chính là cảnh sát rồi. Kumazawa giới thiệu Yuichi với họ. Hai viên cảnh sát nhìn nó chằm chằm, tựa hồ không để sót một phân nào
trên người nó.
“Kẻ chụp trộm các nữ sinh gần phân hiệu cấp II của trường nữ Seika là cậu à?” Viên cảnh sát trung niên hỏi, giọng điệu nghe rất ôn hòa, nhưng lại toát ra vẻ quyền uy mà các thầy giáo không có. Chỉ riêng giọng nói
của ông cũng đủ khiến Yuichi sợ khϊếp rồi.
“Dạ, cháu...” Đầu lưỡi nó như thể bị thắt nút lại.
“Học sinh trường đó còn nhìn thấy cả biển tên của cậu rồi.” Viên cảnh sát hình sự chỉ lên ngực Yuichi, “Vì họ tên cậu rất đặc biệt, nên ghi
nhớ luôn.”
Không thể nào chứ, Yuichi nghĩ.
“Sao hả? Tốt nhất là cậu hãy thật thà, cậu đã chụp ảnh đúng không?”
Viên cảnh sát hỏi lại, tay cảnh sát trẻ bên cạnh ông ta cũng nhìn Yuichi chằm chằm. Nét mặt thầy giám thị trở nên khó coi hết sức.
“Có chụp...” Yuichi bất lực gật đầu, thầy Kumazawa nặng nề thở dài một tiếng.
“Cậu không cảm thấy mất mặt khi làm những chuyện như thế à?” Thầy
giám thị tức giận đến độ gần như lắp bắp, cái trán hói bắt đầu đỏ bừng
lên.
“Đừng thế, đừng thế.” Viên cảnh sát trung niên làm động tác xoa dịu
thầy giáo, rồi lại hướng về phía Yuichi, “Đối tượng chụp trộm cố định
đúng không?”
“Vâng.”
“Cậu biết tên cô bé ấy chứ?”
“Biết ạ.” Giọng Yuichi trở nên khàn khàn.
“Có thể viết tên ra đây không?” Viên cảnh sát lấy giấy bút ra.
Yuichi viết xuống hàng chữ “Karasawa Yukiho”, viên cảnh sát nhìn, lộ vẻ đã hiểu.
“Người khác thì sao?” Viên cảnh sát hỏi, “Còn người khác không? Hay chỉ chụp cô bé này thôi?”
“Vâng.”
“Cậu thích cô bé ấy à?” Viên cảnh sát nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Không phải... không phải cháu thích, là bạn cháu thích. Cháu chỉ chụp hộ nó thôi.”
“Bạn cậu? Sao cậu phải giúp cậu ta chụp ảnh?”
Yuichi cúi gằm đầu, bặm môi. Nhìn bộ dang ấy của nó viên cảnh sát dường như phát hiện được điều gì.
“Ha ha!” Viên cảnh sát nói với giọng hứng thú, “Cậu đem những tấm ảnh đó đi bán, đúng không?”
Bị nói trúng tim đen, Yuichi không kìm được run lên.
“Cái thằng này!” Thầy Kumazawa quát, “Đồ ngu!”
“Chỉ mình cậu chụp ảnh thôi à? Còn có người khác nữa không?” Viên cảnh sát trung niên hỏi.
“Cháu không biết. Chắc là không.”
“Nói như vậy, kẻ thỉnh thoảng nhìn trộm sân vận động trường Seika cũng là cậu phải không? Học sinh ở đó nói có người nhìn trộm.”
Yuichi ngẩng đầu. “Không phải cháu. Thật đấy! Cháu chỉ chụp ảnh thôi.”
“Vậy kẻ nhìn trộm là ai? Cậu có biết không?”
Quá nửa là bọn Teizo rồi, Yuichi thầm nhủ trong đầu, nhưng lại không
nói ra miệng. Nếu bọn kia mà biết nó tố cáo, có trời mới biết kết cục
của nó sẽ thê thảm chừng nào.
“Xem ra cậu biết, nhưng lại không muốn nói. Che giấu sự thật đối với
cậu không phải chuyện tốt lành gì đâu. Được rồi, không sao cả. Giờ phiền cậu cho tôi biết tối qua sau giờ tan học cậu làm gì, càng tường tận
càng tốt.”
“Chuyện này...”
“Hôm qua... sao hả? Không kể được à?”
“Cho cháu hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?”
“Akiyoshi!” Thầy Kumazawa gầm lên, “Trả lời câu hỏi đi!”
“Ừm, không sao cả.” Viên cảnh sát trung niên lại vỗ yên thầy giáo
đang kích động, mỉm cười nhìn Yuichi, “Có một nữ sinh trường Seika suýt
bị cưỡиɠ ɧϊếp ở gần trường học.”
Yuichi cảm thấy gương mặt mình cứng đờ ra. “Không phải cháu.”
“Không ai nói là cậu làm cả, chỉ là học sinh trường đó có nhắc đến
cậu.” Giọng điệu của viên cảnh sát vẫn bình tĩnh nhưng lại đầy ngụ ý... ở thời điểm này, cậu là kẻ đáng nghi nhất.
“Cháu không biết, thật đấy...” Yuichi lắc đầu.
“Vậy hôm qua cậu ở đâu, làm những gì, không có gì không thể nói được chứ?”
“Hôm qua... tan học xong, cháu đi hiệu sách và hàng băng đĩa.” Yuichi vừa nhớ lại vừa nói, “Lúc ấy là hơn sáu giờ, sau đấy thì cháu ở trong
nhà suốt.”
“Lúc cậu ở nhà, người nhà cũng có mặt chứ?”
“Vâng, mẹ cháu cũng ở nhà. Khoảng chừng chín giờ thì bố cháu về.”
“Ngoài người nhà ra thì không còn người khác?”
“Không...” Yuichi trả lời, thầm nhủ, lời làm chứng của người nhà không được sao?
“Được rồi, tính sao bây giờ nhỉ?” Viên cảnh sát trung niên thấp giọng làm ra vẻ bàn bạc với tay cảnh sát trẻ tuổi, “Anh bạn Akiyoshi đây nói, cậu ấy chụp trộm không phải vì thích người ta, nhưng không có căn cứ gì để tin lời nói của cậu ấy cả.”
“Đúng vậy.” Tay cảnh sát trẻ đồng ý, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt đáng ghét.
“Thật sự là cháu chụp giúp bạn mà.”
“Nếu vậy, phiền cậu cho chúng tôi biết tên của người bạn đó.” Viên cảnh sát trung niên nói.
“Việc này...”
Yuichi do dự. Nó không muốn bị nghi ngờ chỉ vì tiếp tục im lặng.
Cảnh sát nhận định tình hình, nhằm đúng thời điểm nói, “Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không cho ai biết là cậu nói đâu.”
Câu này như đã nhìn thấu suy nghĩ của Yuichi, khiến nó hạ quyết tâm.
Nó rụt rè nói ra tên của Teizo. Thầy giám thị lập tức lộ vẻ chán chường
cực điểm. Có lẽ vì cứ mỗi lần có chuyện đều xuất hiện cái tên này.
“Trong đám nhìn trộm sân vận động trường Seika cũng có cậu Teizo này chứ?” Viên cảnh sát trung niên hỏi.
“Chuyện này thì cháu không biết.” Yuichi liếʍ bờ môi khô khốc.
“Cậu Teizo này chỉ nhờ cậu chụp ảnh của Karasawa thôi hả? Có bảo cậu chụp các nữ sinh khác không?”
“Người khác, à...” Yuichi chần chừ giây lát, nhưng vẫn quyết định
thành thật cung khai. Chuyện đã đến nước này rồi tiết lộ nhiều hay ít
cũng chẳng khác gì nữa. “Mới gần đây nó bảo cháu đi chụp một người
khác.”
“Là ai vậy?”
“Fujimura Miyako, nhưng cháu không biết con bé ấy.”
Đúng lúc này, Yuichi cảm nhận được bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng, nét mặt viên cảnh sát cũng thay đổi.
“Cậu chụp ảnh cô bé ấy chưa?” Viên cảnh sát lớn tuổi hơn thấp giọng hỏi.
“Vẫn chưa ạ.”
Ông ta gật đầu, nói, “Vậy sao?”
“Đừng đi chụp ảnh nữa.” Kumazawa ở bên cạnh hầm hầm tức giận nói,
“Chính vì đi làm chuyện ngu xuẩn ấy mà cậu mới bị nghi ngờ đấy.”
Yuichi lặng lẽ gật đầu.
“Chúng tôi còn muốn xác nhận một chuyện nữa.” Viên cảnh sát lấy cái túi nylon ra, “Cậu đã bao giờ thấy thứ bên trong này chưa?”
Trong túi có một con lật đật nhỏ. Yuichi giật mình kinh hãi, đó chính là cái móc chìa khóa của Kikuchi!
“Xem ra cậu biết.” Cảnh sát chú ý đến biểu hiện của nó.
Yuichi lại bắt đầu dao động. Nếu khai ra Kikuchi, liệu sẽ có hậu quả
gì? Kikuchi liệu có bị nghi ngờ không? Nhưng mà, nếu bây giờ nói dối, có lẽ sẽ khiến sự việc càng thêm tệ hại. Hơn nữa, cho dù mình không nói,
bọn họ sớm muộn cũng sẽ điều tra ra chân tướng...
“Sao hả?” Viên cảnh sát lấy đầu ngón tay gõ lên mặt bàn thành tiếng,
thúc giục nó trả lời. Âm thanh ấy như mũi kim, đâm vào tim Yuichi đau
nhói.
Yuichi nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói ra chủ nhân của con lật đật.
6
Trường hợp ở lại trường vì tham gia hoạt động câu lạc bộ
muộn nhất là năm giờ phải ra khỏi trường. Buổi sáng thứ Năm trường học
đã phát ra thông báo. Trong giờ sinh hoạt lớp giáo viên chủ nhiệm lại
nhấn mạnh thêm lần nữa.
Còn phải nói nữa sao! Kawashima Eriko thầm nhủ. Nghĩ đến chuyện xảy
ra hôm trước, đừng nói là năm giờ chiều, tất cả học sinh nên về nhà luôn sau khi tan học. Thế nhưng, những học sinh khác đều lấy làm bất mãn
trước yêu cầu bất ngờ này bởi sự việc hôm kia đã được che giấu hết sức
kín kẽ. Bọn họ hoàn toàn không biết gì về chuyện đã xảy ra tối đó ở khu
nhà kho gần trường học. Đương nhiên, đám học sinh cũng truyền nhau một
vài suy đoán, trong đó không phải không có suy đoán gần với sự thật. Như là “có người suýt nữa bị tên biếи ŧɦái giở trò trên đường đi học về”
chẳng hạn. Thế nhưng, tin đồn này tất nhiên cũng suy diễn từ thông báo
của nhà trường mà ra. Các thầy cô giáo không thể nào tiết lộ nội tình
được, Eriko và Yukiho cũng ngậm chặt miệng, vì vậy chắc không có bạn học nào biết chuyện hai cô phát hiện ra người bị hại. Eriko không hé răng
nhắc đến chuyện này nửa lời, nhưng không phải là vì yêu cầu của phía nhà trường. Nếu cô là loại con gái ưa ngồi lê đôi mách, lời đồn chắc hẳn đã lan đi khắp nơi rồi. Vì tốc độ phản ứng của nhà trường lúc nào cũng
chậm rề rề như thế. Người yêu cầu Eriko giữ im lặng là Karasawa Yukiho.
Tối hôm xảy ra chuyện, Eriko vừa về nhà liền nhận được điện thoại của
bạn.
“Gặp phải chuyện như thế, tớ nghĩ bạn Fujimura nhất định rất sốc. Nếu chuyện này để cả trường biết được, có thể bạn ấy sẽ tự sát mất. Vì vậy, chúng ta phải cẩn thận một chút, đừng nói gì cả, đừng để sự việc lan
truyền ra, có được không?”
Đề nghị của Yukiho rất hợp tình hợp lý, Eriko nói cô cũng định làm
thế. Eriko và Fujimura Miyako học cùng lớp hồi lớp tám, Fujimura học
giỏi, tích cực, nên là người lãnh đạo trong lớp. Có điều, Eriko hơi e
ngại cô. Vì chỉ cần lòng tự tôn bị tổn thương một chút, cô sẽ lập tức
trở mặt. Đồng thời, cô cũng hoàn toàn không để tâm khi nói ra những lời
chê bai người khác. Đương nhiên, những người không ưa cô không phải số
ít, chuyện này mà để họ biết được, nhất định sẽ lan truyền đi khắp cả
trường cho xem. Giờ nghỉ trưa hôm đó, Eriko và Yukiho cùng ăn bữa trưa.
Hai cô ngồi bên cửa sổ, một trước một sau, xung quanh không có ai khác.
“Hình như chuyện thành ra là Fujimura bị tai nạn xe cộ tạm thời xin nghỉ học.” Yukiho thấp giọng nói.
“Ừ.”
“Lúc này có vẻ không ai nghi ngờ gì, chỉ mong có thể che giấu một cách thuận lợi.”
“Mong là thế.” Eriko gật đầu.
Ăn cơm xong, Yukiho vừa lấy đồ nghề may vá, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. “Hôm nay bọn kỳ cục kia hình như không đến.”
“Bọn kỳ cục ư?”
“Mấy thằng nhãi thường hay ở bên ngoài lưới sắt nhìn trộm ấy.”
“Ờ.” Eriko cũng nhìn ra bên ngoài. Lũ con trai thường ngày vẫn bám
trên lưới sắt như mấy con thằn lằn hôm nay không thấy bóng dáng đâu. “Có lẽ chuyện lần này truyền ra, chúng nó bị cảnh cáo rồi.”
“Có lẽ vậy.”
“Hung thủ liệu có phải là chúng nó không nhỉ?” Eriko thì thào hỏi.
“Không biết nữa.” Yukiho đáp.
“Trường của bọn ấy chắc là be bét lắm nhỉ?” Eriko nhăn mày nói, “Nếu là tớ, tuyệt đối không bao giờ vào cái loại trường ấy.”
“Nhưng mà cũng có một số người có thể do bất đắc dĩ.” Yukiho nói.
“Vậy sao?”
“Kiểu như vì hoàn cảnh gia đình chẳng hạn.”
“Chuyện này thì tớ hiểu được.” Eriko ậm ờ gật đầu, nhìn tay Yukiho
mỉm cười. Cái túi nhỏ đựng đồ lặt vặt cô nhìn thấy lúc đến nhà Yukiho
mấy hôm trước đã may gần xong. “Sắp hoàn thành rồi nhỉ.”
“Ừ, chỉ cần trang trí nốt bước cuối cùng nữa là xong.”
“Nhưng chữ viết tắt là RK.” Eriko nhìn chữ thêu trên túi, “Karasawa Yukiho thì phải thêu là YK chứ.”
“Đúng thế, nhưng mà, đây là món quà tớ tặng cho mẹ, mẹ tớ tên là Reiko.”
“À, ra vậy. Ừm, cậu có hiếu quá.” Eriko nhìn những ngón tay đang khéo léo đưa mũi kim của Yukiho nói.
7
Kikuchi Fumihiko bị cảnh sát nghi ngờ dính líu tới vụ tấn
công nữ sinh phân hiệu cấp II trường nữ Seika là chuyện hiển nhiên. Đầu
tiên, buổi sáng hôm thứ Năm, cậu ta trả lời câu hỏi của cảnh sát trên
phòng tiếp khách. Cảnh sát hỏi gì, cậu ta trả lời thế nào, đều không ai
biết. Sau khi về lớp, cậu ta vẫn sa sầm mặt không nói một lời. Tất
nhiên, cũng không ai nói chuyện với cậu ta. Cảnh sát ghé đến mấy ngày
liên tiếp, khiến ai nấy đều cảm thấy chuyện này không phải đơn giản.
Yuichi cũng khó bắt chuyện với Kikuchi. Việc tiết lộ về cái móc chìa
khóa với cảnh sát làm nó cảm thấy áy náy. Sáng thứ Sáu, Kikuchi lại bị
gọi ra khỏi lớp. Lúc đi xuyên qua dãy bàn ghế ra cửa, cậu ta không nhìn
bất cứ người nào.
“Hình như là nữ sinh trường Seika bị tấn công.” Sau khi Kikuchi ra
ngoài, một đứa trong lớp nói, “Vì vậy cảnh sát nghi ngờ nó, nghe nói đồ
của nó rơi ở hiện trường.”
“Mày nghe ai nói vậy?” Yuichi hỏi.
“Có đứa nghe trộm các thầy cô giáo nói chuyện, sự việc hình như rất nghiêm trọng.”
“Bị tấn công thế nào? Có phải bị cưỡиɠ ɧϊếp không?” Một đứa con trai hỏi, ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ.
“Chứ còn gì nữa! Nghe nói tiền cũng bị cướp luôn.” Đứa vừa khơi mào câu chuyện hạ thấp giọng loan tin.
Yuichi nhận ra cả đám xung quanh đều lộ vẻ ta đây đã hiểu. Hẳn là chúng đều nghĩ đến gia cảnh khó khăn của Kikuchi.
“Nhưng Kikuchi nói không phải cậu ấy làm.” Yuichi thử thăm dò.
“Hình như cậu ấy bảo lúc ấy đang đi xem phim.”
Có đứa nói, chuyện này thực sự rất khả nghi. Mấy đứa khác gật đầu phụ họa theo. Cũng có đứa nói, đương nhiên Kikuchi không thể thành thực
khai nhận rồi.
Thấy Kirihara cũng đứng chung với cả bọn, Yuichi hơi ngạc nhiên. Nó
vốn nghĩ rằng Kirihara sẽ không tham gia vào mấy chuyện ồn ào kiểu này.
Chẳng lẽ vì chuyện tấm ảnh hôm trước mà Kirihara bắt đầu để ý Kikuchi?
Những ý nghĩ này xoay chuyển trong đầu Yuichi, nó nhìn về phía
Kirihara, thoáng sau liền chạm phải ánh mắt cậu ta. Kirihara chăm chú
nhìn Yuichi khoảng hai giây, sau đó đứng dậy rời đi.
8
Thứ Bảy, sau khi sự việc xảy ra bốn ngày, Eriko và Yukiho
đến nhà Fujimura Miyako thăm hỏi. Đề nghị này là của Yukiho. Thế nhưng,
hai cô bé đợi mãi trong phòng khách, mà Miyako vẫn không ló mặt, chỉ có
mẹ cô đi ra, hết sức áy náy nói rằng Miyako không muốn gặp bất cứ ai.
“Vết thương nghiêm trọng lắm ạ?” Eriko hỏi.
“Vết thương thực ra cũng đỡ rồi... chỉ là, cú sốc tinh thần thì rất...” Mẹ Miyako khẽ thở dài một tiếng.
“Đã tìm thấy tên xấu xa kia chưa ạ?” Yukiho hỏi, “Cảnh sát hỏi bọn cháu nhiều chuyện lắm.”
Mẹ của Miyako lắc đầu. “Giờ vẫn chưa biết gì cả, làm phiền các cháu quá.”
“Bọn cháu không sao cả... Bạn Fujimura có nhìn rõ tên xấu xa ấy không ạ?” Yukiho khẽ hỏi.
“Vì đột nhiên bị trùm túi nylon đen từ phía sau nên nó không thấy gì
cả. Sau đó, nó bị đánh vào đầu, rồi ngất đi...” Vành mắt mẹ Miyako đỏ
lựng lên, hai tay bưng miệng, “Để chuẩn bị cho lễ hội văn hóa, hàng ngày nó đều về nhà rất muộn, từ lâu cô đã lo lắng rồi. Con bé là chủ nhiệm
câu lạc bộ âm nhạc, hết giờ học bao giờ cũng ở lại trường...”
Thấy bà rơi nước mắt, Eriko rất xót xa, thậm chí còn muốn rời khỏi
đây cho sớm. Yukiho dường như cũng có cảm giác ấy, đưa mắt nhìn bạn nói, “Bọn mình xin phép thôi nhỉ?”
“Ừ.” Eriko chuẩn bị đứng lên.
“Cô xin lỗi nhé. Các cháu đã cất công đến thăm mà...”
“Đâu có ạ. Hy vọng bạn Fujimura có thể xốc lại tinh thần, sớm hồi phục sức khỏe.” Yukiho nói, đoạn nhổm người đứng lên.
“Cảm ơn cháu. À! Có điều,” lúc này, mẹ Miyako đột nhiên mở to mắt,
“mặc dù gặp phải chuyện ấy, nhưng con bé chỉ bị lột quần áo, chuyện
kia... nó vẫn còn trong trắng. Các cháu nhất định phải tin đấy.”
Eriko hiểu rất rõ mẹ Miyako muốn nói gì nên hơi ngac nhiên nhìn sang
Yukiho. Vì tuy cả hai không nói ra miệng nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện
này, hai cô đều coi là Miyako đã bị xâm hại.
“Tất nhiên, tất nhiên là bọn cháu tin.” Ngữ điệu trả lời của Yukiho lại tựa hồ chưa bao giờ nghĩ như thế.
“Còn nữa,” mẹ Miyako nói, “bác biết là đến giờ, hai cháu đều giữ bí
mật chuyện này, và bác mong về sau các cháu cũng tiếp tục làm vậy. Nói
gì thì nói, con bé sau này vẫn còn cả một chặng đường dài phải đi.
Chuyện này mà bị đồn ra ngoài, không biết ở sau lưng nó sẽ bị nói thành
thế nào nữa.”
“Vâng ạ, bọn cháu biết.” Yukiho trả lời thẳng thắn, “Chúng cháu tuyệt đối sẽ không nhắc chuyện này với bất cứ ai. Cho dù sau này có tin đồn
gì, chỉ cần bọn cháu phủ nhận là được. Nhờ bác nói hộ với bạn Fujimura,
chúng cháu nhất định sẽ giữ bí mật, bạn ấy cứ yên tâm.”
“Cảm ơn các cháu. Miyako có bạn tốt như vậy thật là một điều may mắn, bác sẽ bảo nó cả đời này phải khắc ghi ân tình này của các cháu.” Mẹ
Miyako nói trong nước mắt.
9
Kikuchi dường như đã rửa sạch được mối nghi ngờ vào ngày
thứ Bảy. Sở dĩ nói “dường như đã” là vì đến thứ Hai Yuichi mới biết.
Chuyện này đã trở thành chủ đề bàn tán của đám bạn trong lớp, bọn chúng
nói, sáng nay Teizo Toshiyuki bị cảnh sát thẩm vấn. Vừa nghe nói vậy,
Yuichi liền đi hỏi chính Kikuchi. Kikuchi trừng mắt với nó, rồi nhìn lên bảng, lạnh lùng trả lời, “không bị tình nghi nữa, chuyện này coi như
không liên quan gì tới tớ nữa.”
“Vậy không phải rất tốt sao?” Yuichi mừng rỡ nói, “Cậu làm thế nào chứng minh mình trong sạch vậy?”
“Tớ chẳng làm gì cả, việc hôm ấy tớ có đi xem phim đã được chứng thực.”
“Chứng thực thế nào?”
“Chuyện đó,” Kikuchi khoanh tay trước ngực, nặng nề thở hắt ra một tiếng, “thế nào mà chẳng được. Hay là cậu hy vọng tớ bị bắt?”
“Cậu nói linh tinh gì vậy, sao tớ lại nghĩ thế được?”
“Nếu đã thế thì đừng nhắc đến chuyện này nữa. Chỉ nhớ lại thôi, tớ đã thấy bụng đầy cứt rồi.” Kikuchi vẫn nhìn lên bảng chẳng buồn liếc
Yuichi, rõ ràng đang ôm hận trong lòng. Chắc cậu ta đã lờ mờ nhận ra ai
là người tiết lộ chủ nhân của con lật đật. Yuichi thầm tính toán cách
làm Kikuchi vui lên, bèn nói:
“Chuyện tấm ảnh kia, nếu cậu muốn điều tra gì, tớ sẽ đi với cậu.”
“Cậu đang nói chuyện gì vậy?”
“Thì là... chuyện tấm ảnh chụp mẹ Kirihara với người đàn ông kia ấy. Có vẻ thú vị đấy.”
Thế nhưng, phản ứng của Kikuchi trước đề nghị này lại không như Yuichi dự đoán.
“Cái đó à,” Kikuchi nhếch miệng, “tớ không muốn nữa.”
“Hả?”
“Tớ hết hứng thú rồi. Nghĩ kỹ lại, chuyện này vốn chẳng liên quan gì
đến tớ cả. Chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, bây giờ cũng chẳng còn ai nhớ
nữa đâu.”
“Nhưng chính cậu...”
“Vả lại,” Kikuchi ngắt lời Yuichi, “tớ làm mất tấm ảnh đó rồi.”
“Làm mất rồi?”
“Hình như đánh rơi. Cũng có thể là hôm trước dọn dẹp nhà cửa, bất cẩn vứt đi rồi.”
“Sao lại thế được...”
Đó là đồ của tớ! Yuichi rất muốn nói thế, nhưng nhìn gương mặt không
chút cảm xúc, như thể chiếc mặt nạ kịch Nô của Kikuchi, nó chẳng thể nói được gì nữa. Kikuchi hoàn toàn không có vẻ áy náy vì làm mất tấm ảnh
quý của người khác. Trông cậu ta cứ như muốn nói, “Không cần phải xin
lỗi cậu vì chuyện nhỏ nhặt này.”
“Ảnh kiểu ấy, mất cũng có sao đâu.” Nói đoạn, Kikuchi liếc nhìn Yuichi một cái, ánh mắt có thể diễn tả bằng từ “trợn trừng”.
“Ừm, à, không can hệ gì cả.” Yuichi đành trả lời.
Kikuchi đứng dậy bỏ đi, tựa hồ tỏ ý không muốn nói chuyện tiếp.
Yuichi chỉ bối rối nhìn theo lưng cậu bạn. Lúc này, nó cảm nhận được
ánh mắt từ một hướng khác. Nó nhìn ra phía đó, là Kirihara. Yuichi thấy
lạnh người trước ánh mắt lạnh lẽo ấy. Nhưng cái nhìn không kéo dài lâu.
Kirihara nhanh chóng cúi đầu xuống, tiếp tục đọc quyển sách khổ nhỏ của
cậu ta. Trên bàn cậu ta có một cái túi đựng đồ lặt vặt, khâu bằng vải
vụn, bên trên thêu chữ “RK”.
Hôm ấy sau khi tan học, Yuichi vừa ra khỏi trường không bao xa, đột
nhiên bị ai đó tóm lấy vai phải. Ngoảnh đầu lại, nó thấy Teizo Toshiyuki đang đứng đó với ánh mắt chất chứa căm giận, sau lưng còn hai thằng
khác, vẻ mặt cũng hệt như thế.
“Theo tao.” Giọng Teizo thấp trầm rành rọt. Tiếng nói tuy không lớn,
nhưng uy lực ẩn chứa bên trong đủ khiến tim Yuichi thắt lại.
Yuichi bị đưa đến một con ngõ hẹp. Hai thằng kia kẹp nó vào giữa, còn Teizo đứng đối diện với nó. Teizo nắm cổ áo Yuichi. Yuichi không cao
lắm nên khi bị siết cổ nhấc lên, nó buộc lòng phải nhón gót kiễng chân.
“Akiyoshi!” Teizo hung hăng quát, “Có phải mày bán đứng tao không?”
Yuichi ra sức lắc đầu, sợ hãi đến nỗi cơ mặt co giật liên hồi.
“Láo toét!” Teizo trợn tròn hai mắt, nghiến răng kèn kẹt, gí sát mặt lại, “Ngoài mày ra còn ai khác nữa?”
Yuichi tiếp tục lắc đầu. “Tao chẳng nói gì cả, thật đấy.”
“Vẫn còn dối trá, thằng ngu!” Thằng con trai bên trái nói, “Muốn chết hả?!”
“Nói thật đi, nói!” Hai tay Teizo lắc người Yuichi.
Yuichi bị dúi vào tường. Cảm giác lạnh lẽo của bê tông thấm vào lưng nó.
“Thật đấy, tao không lừa mày đâu, tao chẳng nói gì cả.”
“Thật không?”
“Thật mà.” Yuichi ngửa người ra phía sau, gật gật đầu.
Teizo trừng mắt nhìn nó, một lúc sau thì buông tay ra. Thằng con trai bên phải cười gằn một tiếng. Yuichi ôm cổ họng, nuốt nước bọt. Không
sao rồi, nó thầm nghĩ. Thế nhưng, chỉ nháy mắt sau, gương mặt Teizo đã
lù lù hiện ra. Yuichi, tay chân sóng soài nằm lăn dưới đất ngay sau cú
va chạm. Dư chấn của cú va vẫn còn lưu lại trên mặt. Nhận thấy cơn đau,
Yuichi mới phát hiện mình bị đánh.
“Không phải mày thì còn ai vào đây nữa?” Cùng với tiếng gầm giận dữ
của Teizo, một vật gì đó bay vào miệng Yuichi. Đến khi ngã vật sang một
bên, nó mới biết đó là mũi giày. Miệng nó bị rách, vị máu lan ra. Nó
đang nghĩ. “Như liếʍ phải đồng mười yên vậy”, thì cơn đau dữ dội đã quặn lên. Yuichi che mặt, co người lại. Những cú đấm cái đá của bọn Teizo
trút xuống hai bên sườn nó như mưa.