– Ta biết các ngươi không tin, nhưng đó thật sự là một bộ xương trắng.
Tập Mai Hồng ủy khuất nói:
– Ngay cả ta suýt chút nữa cũng không phải đối thủ của bạch cốt tinh nó.
– Ta tin cô.
Vô Tình chậm rãi nói:
– Bởi vì chúng ta tới đỉnh Nghi Thần, chính là vì muốn điều tra những chuyện kỳ quái này. Hơn nữa tại nhà trọ Ỷ Mộng, chúng ta đã nghe được và gặp phải nhiều chuyện không thể giải thích. Chuyện trước mắt đã khiến chúng ta không thể không tin.
Tập Mai Hồng nghe vậy lại không giận nữa, đột nhiên trầm mặc, nhìn mồi lửa còn đang kêu loẹt sáng phát sáng kia.
– Nhưng nếu cô vui lòng để mọi người theo kịp cô một chút.
Vô Tình nói:
– Biết đâu chúng ta có thể trước tiên mở nắp lư hương, xem thử bên trong cất giấu thứ gì.
– Ta cũng tin cô.
Lần này là Nhϊếp Thanh nói.
Lý do của hắn rất đơn giản:
– Bởi vì ta là Quỷ Vương.
– Một Quỷ Vương chân chính, không lý do gì không tin trên đời có quỷ.
Hắn nói:
– Một Quỷ Vương thật sự, bản thân hắn chính là ác quỷ lớn nhất.
Đây là “Quỷ Vương luận” của Nhϊếp Thanh.
Tập Mai Hồng đột nhiên hỏi:
– Cái thứ vừa có thể làm ám khí, vừa có thể chiếu sáng này của ngươi, gọi là gì?
Vô Tình nghe được giọng điệu của nàng có vẻ bất an, bèn đáp:
– Điện Quang Hỏa Thạch.
Tập Mai Hồng hỏi:
– Là do ngươi phát minh ra?
– Người phát minh là Gia Cát tiên sinh.
Vô Tình nói:
– Ta chỉ cải tiến thêm.
Tập Mai Hồng lại hỏi:
– Ám khí giống như vậy, ngươi có mấy cái?
– Sáu cái.
Vô Tình nói:
– Bởi vì biết phải lên núi bắt quỷ, cho nên đặc biệt mang nhiều.
– Đương nhiên sáu cái rõ ràng không đủ dùng.
Vô Tình bổ sung:
– Còn có mười hai cái, phân biệt ở trên người Bạch Yêu Nhi và Trần A Tam.
Tập Mai Hồng dường như lúc này mới yên lòng:
– Nó sắp cháy hết rồi, phải không?
Lúc này chất đốt trên đá lửa đã sắp cháy hết.
Ba người Vô Tình, Nhϊếp Thanh, Tập Mai Hồng nhanh chóng đưa mắt, quan sát một chút tình hình trong miếu, đều không kìm được không rét mà run.
Trong miếu có rất nhiều tượng thần xếp thành hai hàng thẳng đứng, có một trăm mấy chục vị la hán, tôn giả thể tích lớn hơn người thường. Trước điện còn có bốn năm chục pho tượng thần phật được dân gian bách tính ngưỡng mộ, sùng kính, khuôn mặt sống động như thật, sắc mặt đều có vẻ hoảng hốt, sợ hãi, thân mang xiềng xích, hình cụ, chỉnh tề hướng về trung tâm điện thờ, quỳ lạy dập đầu.
Giữa không trung ở trung tâm đại điện có treo một tòa điện thờ, trong điện thờ phụng một vị thần linh, lắc lư đung đưa, to lớn vô cùng, nhưng khuôn mặt bọc một tấm vải đỏ lớn, khiến mọi người đều không thấy rõ.
Trước điện còn có hai hàng quan tài ngay ngắn.
Ngoài ra, phía sau bàn phán quan lớn bằng gỗ tử đàn bên dưới, có một cái bóng đang ngồi, mặc áo bào xám, nó không cử động, nhưng khí tức âm trầm đã ập đến người.
Mọi người nhìn thấy dĩ nhiên kinh hãi, nhưng không bất ngờ.
Bởi vì bọn họ đã nghe Tôn Ỷ Mộng và Trương Thiết Thiết nói, trong Mãnh Quỷ miếu thật sự có cảnh tượng như vậy.
Có lẽ vì cảnh tượng trước mắt quá kỳ dị, Vô Tình bỗng cảm giác được mùi hương êm dịu nhàn nhạt của Tập Mai Hồng, nàng đang lặng lẽ nhích về phía chàng.
Lúc này bọn họ đều có xung động giống nhau.
Lật tấm vải đỏ và áo bào xám ra, xem thử rốt cuộc là yêu vật phương nào? Hay là thần linh vùng nào? Có dọa người, có kinh hãi như lời kể của đám người Thiết Thiết, Ỷ Mộng hay không.
Ngay lúc này, ngọn lửa bừng lên, sau đó vụt tắt.
Trong miếu trở lại tối tăm.
Trong miếu có một đám thần linh nằm rạp sám hối, quỳ lạy cầu xin, còn có hai thứ “không biết là gì”, cùng với ba người.
Vô Tình, Nhϊếp Thanh, Tập Mai Hồng.
Lần này khi trước mắt tối đen, mọi người đều đề phòng và cảnh giác.
Ba người bọn họ nhanh chóng đi cùng với nhau.
Cái gọi là ba người “đi” cùng với nhau, thật ra là khi mồi lửa vừa tắt, Tập Mai Hồng và Nhϊếp Thanh đã nhanh chóng tụ tập ở hai bên Vô Tình.
Vô Tình ở chính giữa.
Mặc dù chàng tàn phế, nhưng trong ba người chàng vẫn là long đầu, là thủ lĩnh, cũng là trọng tâm.
Nhϊếp Thanh rất lãnh khốc, Tập Mai Hồng rất kiêu ngạo.
Nhưng bọn họ không ai xem thường Vô Tình, cũng không dám xem thường người có khiếm khuyết này.
Cũng không biết vì sợ hãi, hay là cần thêm can đảm, hoặc là vì ấm áp, Tập Mai Hồng lại lén vươn tay ra.
Nàng muốn cầm tay Vô Tình.
Nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay của nàng chạm vào ngón tay Vô Tình, Vô Tình lại rụt tay.
Ngón tay của Tập Mai Hồng vẫn khựng lại ở đó, giống như một bàn tay chết, ở trong bóng tối.
Ngay lúc này ánh lửa lại sáng lên.
Ánh lửa lần thứ hai.
Lần này lửa ở trong tay Vô Tình, chàng đốt mồi lửa lên.
Trong miếu một lần nữa có ánh lửa, ánh sáng.
– Hỏa khí trên người ngài cũng thật nhiều.
Đây là câu nói đầu tiên sau khi ánh lửa sáng lên, là Nhϊếp Thanh nói với Vô Tình, cũng không biết là nhạo báng, khen ngợi, trào phúng, đố kị hay là thán phục.
– Chất độc trên người ngươi mùi rất nồng.
Vô Tình hờ hững trả lời hắn một câu:
– Mùi của binh khí ám khí càng nặng.
Mặt của Nhϊếp Thanh lại xanh, mắt càng xanh lá.
Ánh mắt của hắn nhìn những tượng thần quỷ quái kia, giống như cương thi gặp phải người.
Ít nhất là cương thi ngửi được mùi vị người.
Nhưng sau khi ánh lửa cháy lên, cái nhìn đầu tiên của Vô Tình lại rơi vào trên tay Nhϊếp Thanh.
Trong tay hắn cầm một thứ.
Vô Tình còn chưa hỏi, Nhϊếp Thanh đã cảm giác được, bởi vì Tập Mai Hồng cũng nhìn chăm chú vào thứ này.
Hắn đành phải giải thích trước:
– Vừa rồi lúc còn chưa có ánh sáng, nơi này vang lên một tiếng “bộp”. Ta lập tức xông đến, bắt được thứ đồ chơi này, nhưng đao của Tập cô nương cũng đến.
Tập Mai Hồng gật đầu:
– Ta cũng nghe được tiếng động này. Ta vốn đánh vài hiệp với bạch cốt tinh kia, đột nhiên cả bộ xương trắng lại biến mất. Sau đó cửa bị đánh văng, có người xông vào. Ta nhất thời không biết là địch hay bạn, chỉ biết bộ xương trắng kia biến mất ngay trước mắt, cho nên vẫn luôn lưu ý động tĩnh, vừa có tiếng động lập tức hạ thủ, kết quả…
Nhϊếp Thanh cười khổ nói:
– Kết quả là cho ta một đao vào mặt.
Tập Mai Hồng bực tức nói:
– Quỷ trảo của ngươi cũng không tha người.
Vô Tình hòa giải:
– Tập cô nương không chỉ từng chém vào đầu ngươi.
Tập cô nương lại không bỏ qua cho người khác:
– Da đầu của ngươi cũng rất cứng.
May mắn ngọn lửa lay động, nếu không lần này Vô Tình đỏ mặt khó tránh khỏi bị người khác phát hiện.
Chàng hắng giọng nói:
– Cho nên thứ này là do kẻ địch cố ý phát ra.
Nhϊếp Thanh nói:
– Mục đích của hắn là muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau?
Tập Mai Hồng le lưỡi:
– May mắn ta thu tay lại nhanh, không thật sự chém xuống một đao, nếu không đầu quỷ của ngươi khó giữ được rồi.
Nhϊếp Thanh vốn định nói tiếp, nhưng dùng đôi mắt quỷ liếc liếc bộ ngực nhô lên của Tập Mai Hồng, lại chỉ cười cười nham hiểm, không nói ra khỏi miệng.
Tập Mai Hồng hiểu được ý của hắn, lập tức đỏ mặt.
Trong ánh lửa chiếu rọi, đao của nàng dường như càng trắng.
Vô Tình cũng cảm giác được, vội vàng nói:
– Đó giống như một khối đá.
Nhϊếp Thanh nặng nề nói:
– Đây không phải là khối đá bình thường.
Lúc này Tập Mai Hồng mới bớt giận, hiếu kỳ nhìn xuống, hứng thú quan sát cẩn thận, sau đó nghi hoặc hỏi:
– Xanh như vậy, lóng lánh như vậy, lại có nhiều màu, chẳng lẽ là thủy tinh?
Vô Tình nhìn Nhϊếp Thanh.
Sắc mặt Nhϊếp Thanh phát xanh.
Hai người cùng gật đầu.
– Thủy tinh.
Hai người đều nói.
Cả hai đều nhớ tới một người.
Không ai hi vọng gặp phải người này, nhất là ở chỗ này, vào lúc này.