Đông qua xuân tới, chồi non nảy nở, sinh cơ bừng bừng, thương đội và khách vãng đi đi qua Khê Hà trấn nhiều hơn mọi khi gấp ba bốn lần, người đi lại nhiều, thương lái cũng theo dòng người bày bán những món ăn vặt, túi thơm, trang sức điêu khắc bằng gỗ, bạc,... Tiếng gọi hàng vang lên không dứt gợi lên sự hiếu kỳ cho khách nhân dừng lại xem xét.
Đứng ở trên lầu khách điếm nhìn xuống, một thiếu niên tuấn tú dựa vào cánh cửa sổ ngáp một tiếng, hưng thú thiếu thiếu đưa mắt dõi theo những vật sáng lấp lánh trong những kệ hàng. Trong lòng không ngừng chê bai, cái này màu sắc thật là xấu, cái kia cũng quá xấu, toàn là tàn thứ phẩm như vậy mà những lão bản kia khoa trương khen nó có thể sánh như bảo vật tiên gia hay dùng.
"Xì. Còn không bằng một món đồ chơi vứt đi của ta."
Trong lúc vô tình, đôi mắt đen của thiếu niên chợt dừng lại, bởi vì không phải người phàm, cậu có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng ở rất xa. Gần sạp thịt heo có một con chó đang ngồi thè cái lưỡi nằm ngủ, cảnh tượng bình thường này đương nhiên không có gì đặc biệt, nhưng ở trong góc tối có một tiểu đoàn hắc đầy lông đang núp ở đó nhìn chăm chú vào cái chén thức ăn đặt trước mặt con chó, nhìn thấy du͙© vọиɠ thèm khát mãnh liệt trong đôi mắt ti hí đó khiến thiếu niên tò mò nhìn kỹ xem trong chén thức ăn cho chó, cũng không có gì lạ nha, chỉ là những khúc xương dính ti tí thịt heo thôi mà.
"Gâu! Gâu! Gâu!"
Không ngờ con chó đó chỉ đang nhắm mắt, tiểu đoàn hắc miệng ngậm một cây xương hai tay cầm hai cây đang cắm cổ chạy. Gã đồ tể cao mặt giận dữ quát tháo, con chó đứng dậy liền thể hiện rõ cơ thể cao to gấp đôi tiểu đoàn hắc, miệng nó há to sủa vài tiếng, hàm răng sắc nhọn khiến khách đi đường đều phải sợ hãi né ra.
"Nguy hiểm!" Thiếu niên vội vàng tung mình nhảy ra cửa sổ, chân chạm mái hiên bật người lên nóc khách điếm, chỉ thấy vạt áo lam tung bay, rồi chỉ trong nháy mắt đã đi xa hơn dặm. Không ngờ tốc độ của cậu nhanh như vậy cũng không kịp, tiểu đoàn hắc đã bị con chó to cắn vài cái, cánh tay loang lổ chảy máu ròng ròng, nhưng cho dù đã đau đến nước mắt nước mũi chảy dài, không ngờ tiểu đoàn hắc vẫn cắn chặt nắm chặt mấy khúc xương không bỏ.
Thiếu niên vừa muốn cười lại thấy bất đắc dĩ, tay áo vung lên, con chó to lớn đã bị văng xa, bản năng động vật khiến con chó biết nguy hiểm, sợ hãi cong đuôi chạy, nào còn một chút oai phong dữ dằn như hồi nảy.
"Tiểu đoàn hắc. Lại đây." Thanh âm thiếu niên nhu hòa, làn da trắng dưới ánh mặt trời như đang phát sáng, tiểu đoàn hắc ngơ ngác nhìn cậu, cục xương bởi vì khớp hàm thả lỏng rớt xuống đất, thức ăn không có lập tức khiến tiểu đoàn hắc bừng tỉnh, vội vàng ngồi xuống nhặt lên muốn bỏ vào miệng ngậm.
"Bỏ đi. Nó đã bị bẩn, ăn vào sẽ đau bụng."
Nhìn dáng vẻ hộ ăn của tiểu đoàn hắc, thiếu niên cũng không ngại đưa tay nắm giữ bàn tay đen xì đầy lông ấy. Thành công khiến đôi mắt tiểu đoàn hắc lại chăm chú nhìn cậu.
"Không... Ăn... Đói." Môi trên bị sứt, lại ít giao lưu nên tiểu đoàn hắc nói chuyện rất khó hiểu, nhưng thiếu niên lại nghe ra ý tứ trong ba chữ của tiểu đoàn hắc.
"Bỏ đi, ta sẽ mua đồ ăn khác cho ngươi."
Nghe thiếu niên nói xong, ánh mắt tiểu đoàn hắc hiện rõ mờ mịt, từ trước tới giờ, chỉ có người giành thức ăn với mình, hoặc mình giành thức ăn với mấy con chó, tiểu đoàn hắc chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có người mua thức ăn cho mình. Nghĩ đến cái gì, tiểu đoàn hắc đột nhiên thả hai cục xương đang nắm trên tay ra, quỳ xuống lạy.
"Tiên...tiên..."
"Này, tiểu đoàn hắc ngươi sao lại quỳ lạy ta, còn tiên tiên là cái gì?" Thiếu niên bối rối ngồi khụy gối, không hiểu ra sao hỏi.
"Là... Tiên... Tiên ...bay...bay...cứu..."
Tiểu đoàn hắc loay hoay khua tay biểu đạt, máu tươi cũng theo động tác của tiểu đoàn hắc bay lung tung, vạt áo lam của thiếu niên lập tức xuất hiện những vết máu. Giống như cảm thấy mình đã làm một chuyện rất kinh khủng, tiểu đoàn hắc lập tức run rẩy, đôi mắt lập tức tràn ra nước mắt, cúi đầu lại muốn lạy thiếu niên.