Chương 3

"Tìm được không?"

"Ở đây không thấy."

"Tiếp tục xuống dưới tìm xem."

Trong đêm mưa rả rích, bóng người thấp thoáng đi theo men bờ sông, trời mưa to khiến dòng nước chảy xiết mạnh. Sau một đêm đội mưa to gió lớn tìm kiếm dọc theo bờ sông, đến gần rạng sáng, mới có người phát hiện thi thể đã lạnh băng của Lư Đại, thôn dân chưa kịp thở ra thì xa xa nghe tiếng người gào to.

"Bên kia cũng có người!"

"Là Quế Quế!"

"Đã chết!"

"Đại tẩu!" Lư Nhị và Lư Tam trong thời gian tìm kiếm suốt một đêm cũng có chuẩn bị tâm lý Đại ca có lẽ dữ nhiều lành ít, nhưng hai người không ngờ đại tẩu mất tích cả đêm cũng đã đi theo đại ca.

Thế là chẳng mấy chốc thôn dân xúm lại khiêng hai người đặt chung một chỗ, thôn dân nhìn hai huynh đệ nhà họ Lư ôm chặt Lư Đại khóc rống đều không cầm lòng được, hai phu thê rõ ràng ngày hôm qua còn sống mạnh khỏe, không ngờ chỉ trong một đêm đã đột ngột ra đi, ai nấy đều trầm mặc.

"Làm sao bây giờ trưởng thôn?"

Thôn trưởng Lư Chính đã ngoài năm mươi, bởi vì để tiện đi lại ven bờ sông nên ông xắn cao hai ống quần, chân chần dính đầy bùn đất. Chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, thôn trưởng thở dài.



"Lão Ngưu phiền ông đánh xe tới đây, Trương Nhị Hổ cùng A Hùng, A Cẩu cũng cùng ta đi theo làm nhân chứng để báo án."

Lư Nhị, Lư Tam đang gào khóc lập tức hoảng hốt. Pháp luật Đại Tần bọn họ không hiểu rõ, nhưng gϊếŧ người đền mạng thì bọn họ vẫn biết. Lư Ngũ đẩy đại ca xuống sông đó chính là gϊếŧ người, báo án quan phủ sẽ phái binh gia đi bắt người về xét xử chém đầu. Huynh đệ ruột thịt, cho dù tâm lạnh với ngũ đệ bao nhiêu, nhưng bọn họ cũng không hy vọng người sẽ bị xử chém a. Nhưng tình hình bây giờ, không phải là Lư gia bọn họ muốn giấu là được, vì vậy, hai huynh đệ Lư gia đưa mắt nhìn nhau, động động môi lại không thể nói lên lời.

Thi thể hai phu thê Lư Đại được đưa lên trấn trên báo án, người trong trấn được phen tham gia náo nhiệt, ai cũng tò mò nguyên nhân vì sao Lư Ngũ lại đẩy đại ca của mình xuống sông. Trong trấn coi náo nhiệt, người trong thôn thì coi đó là một điềm báo xui xẻo, không biết là ai tung tin, nói Lư gia chính là bị yêu tà quấy phá, nếu không đang yên đang lành tại sao Lư Ngũ lại đẩy Lư Đại xuống sông? Còn không phải là bị yêu tà thao túng. Lại nói yêu tà này còn khắc chết nương nó, nếu không sao một phụ nhân yếu đuối không biết lội nước lại dám chạy ra bờ sông chứ. Dần dà, mọi người trong thôn xảy ra việc gì xui xẻo đều theo tâm lý trút giận lôi yêu tà Lư gia ra nói, cứ như vậy, ban đầu có người vẫn bình tĩnh nói đỡ một hai câu, lâu ngày như bị ác ý mê hoặc, mọi người đều ăn ý bài xích Lư gia, muốn Lư lão xử lý yêu tà. Giống như tin chắc nếu yêu tà không còn ở trong thôn thì mọi việc đều sẽ tốt đẹp.

Nghèo đói, đàm tiếu, bài xích, nhi tử nàng dâu không còn khiến nhị lão lâm trọng bệnh, ba huynh đệ sức đầu mẻ trán cũng không thể kiếm được nhiều tiền lo thuốc men, lại phải chiếu cố một đứa nhỏ, mà đứa nhỏ này lại là nguyên nhân khiến Lư gia lâm vào khốn cảnh, không phải con mình, lại còn quái dị xấu xí, ba huynh đệ từ lúc bắt đầu còn chịu đựng mệt mỏi thức đêm thay phiên nhau đút một chút nước cơm, sau vài tháng, mặc kệ ban đêm Nữu Quái khóc lóc thảm thương thế nào thì đến sáng ba huynh đệ mới chậm chạp cho Nữu Quái ăn. Lâu dài bị đói, cơ thể mập mạp của Nữu Quái dần ốm lại, càng thêm xấu xí, càng chọc người phiền mắt.

"Thôn trưởng đã nói như vậy, nhị ca, chúng ta nên đưa nó đi đâu? Nó còn nhỏ như vậy..."

"Nhưng nếu không bỏ nó thì ba huynh đệ ta đều không thể nuôi một "yêu tà". Chúng ta còn chưa lấy được tức phụ, ai sẽ chăm. Đệ sao?"

"Đệ..."

"Trấn trên nhiều người dư dả, chắc sẽ có người phát thiện tâm nuôi nó."

Để xoa dịu một chút áy náy còn sót lại trong lòng Lư Nhị quyết định mất thêm mấy canh giờ đi xa vào trấn, ruốc cuộc, thôn dân ở đây bắt dĩ đều đưa đứa bé vào rừng bỏ. Rừng hoang dã thú nhiều, cho dù may mắn không bị dã thú ăn thịt thì cũng bị đói chết, vài tháng sau ngay cả bộ xương cũng không còn.

Đi vào nhà bếp cầm một cái rổ nhỏ, lại lót vài miếng vải bên trong, Lư Nhị đặt Nữu Quái vào, đứa bé bị đói quen, biết khóc lóc cũng không có thể no bụng nên rất ngoan, có thức cũng chỉ nằm mυ"ŧ ngón tay, bị đặt vào không gian chật hẹp cũng chỉ vung tay vung chân rồi tiếp tục mυ"ŧ ngón tay. Không hề hay biết nó sắp bị thân nhân còn lại bỏ rơi, từ đây triệt để thành một cô nhi.

Trời lại sắp tối.