Nhưng khi quay đầu, đứng phía dưới bìa rừng nào chỉ mình Long thái tử, mà là nguyên dàn huynh trưởng của cậu a. Lần này tốt, mặt thiếu niên tức tốc chuyển từ đỏ bừng sang xanh mét.
Long thái tử bất đắc dĩ giơ lên một miếng ngọc bội đeo hông, gió thổi qua khiến ngọc bội lay nhẹ. Thiếu niên nhìn thấy ngọc bội liền theo bản năng sờ soạng bên không, nhìn xuống thắt lưng trống rỗng, ký ức tối hôm qua lập tức hiện lên.
"Ta thấy nó nằm trên giường của đệ."
"Cũng may là thất đệ làm rơi ngọc bội ở trên giường, nếu không chúng ta làm sao thấy được một màn... hắc hắc..."
Nói chuyện là Long Lục hoàng tử, vừa nói, Lục hoàng tử còn đưa tay vuốt vuốt cái mũi cao thẳng tắp của y, cười vô cùng thiếu đánh, nhưng lại vì dung mạo quá mức tuấn mỹ cao quý kéo lại lên trông càng hấp dẫn.
"Không phải sao."
Trừ Long thái tử chững chạc đứng im không nói, năm vị hoàng tử liền mặc sức cười cười nói nói, không phải bình thường tiểu Ma Vương quá biết giấu nhược điểm, bọn họ lại thường xuyên bị tiểu Ma Vương bắt được nhược điểm uy hϊếp một phen, phải lấy trân bảo trong tiểu trân khố ra để bịt miệng yên chuyện. Cho nên lúc này không khoe trương chế nhạo tiểu Mà Vương một phen cho hả cơn úc khí thì chờ đến khi nào.
Bàn tay thiếu niên siết chặt đến nỗi khớp xương chịu không nổi lên tiếng "răng rắc" kháng nghị, nhưng dư quang khoé mắt thiếu niên vẫn luôn chú ý đến tiểu Bạch, tiểu Bạch quay đầu nhìn xuống các huynh trưởng của cậu một lúc thì đột nhiên đưa hai bàn tay nhỏ lên xoa xoa mắt. Thiếu niên nào còn quan tâm đến tức giận, hai tay chế trụ hai bên vai tiểu Bạch, thấy tiểu cô nương xoa đến hai mắt đỏ bừng như con thỏ liền lo lắng hỏi.
"Bạch Bạch khó chịu sao?"
Tiếng nói của thiếu niên cũng thành công khiến chúng Long hoàng tử dừng nói chuyện, lỗ tai hếch lên hóng chuyện.
Tiểu Bạch xoa nhẹ hai mắt lần nữa rồi mỉm cười lắc đầu.
"Tiên... Tiên..., bên... dưới...nhiều... Tiên... Tiên...ca...ca...đẹp...đẹp...lắm...lắm..., Bạch... Bạch...nhìn...hoa...mắt..." Vừa nãi thanh nãi khí nói, tiểu Bạch còn khoa tay thể hiện, nhiều ngốc nghếch thành thực.
"Vẫn...là...Tiên... Tiên... tốt... nhìn..., không...hoa...mắt..."
Các huynh trưởng của ta nhiều đẹp nên tiểu Bạch nhìn hoa mắt, còn ta tốt nhìn nên không hoa mắt nghĩa là ta không đẹp lắm?!!!
Thiếu niên nghĩ đến điều này thì đương nhiên chúng Long hoàng tử đều nghĩ đến. Chúng Long hoàng tử đá mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt cười to.
Hảo cảm đầu tiên gặp mặt của chúng Long hoàng tử dành cho tiểu Bạch vùn vụt tăng lên.
"Bạch Bạch đúng không? Rất thành thật, các ca ca rất thích." Lục hoàng tử lúc này mới đưa mắt nhìn tiểu đoàn nho nhỏ ngồi bên cạnh Long Thất, gật đầu cười.
Long thái tử cũng nhìn tiểu Bạch cười, sau đó quay đầu nhìn thiếu niên.
"Không mau xuống dưới."
Long Thất ôm chặt tiểu Bạch, không tình nguyện nhảy xuống. Sau đó chúng Long hoàng tử được dịp ngồi lên chiếc giường lớn mềm mại của tiểu Ma Vương thiếu niên.
Nhị hoàng tử cầm một cái tháp được đúc vô cùng tinh xảo phía cuối giường lên, cảm thán:
"Không ngờ ở bên ta nâng niu ngươi như trứng sợ vỡ, ngậm sợ tan mà ngươi lại bị tiểu thất đối xử tệ bạc như vậy."
Chúng Long hoàng tử lập tức lại nhao nhao sờ soạng trân bảo từng là của mình, ai điếu một phen.
Long thái tử cũng chỉ liếc mắt rồi nhìn Long Thất, nói đến chính sự.