Chương 10

"Lão... lão..."

"Suỵt, ngoan, lão lão vẫn chưa kể xong." Lão lão cười cười vỗ nhẹ đầu nhỏ của tiểu Bạch, nhưng ánh mắt đυ.c ngầu lại tĩnh mịch.

Tiểu Bạch muốn hỏi lão lão có lạnh hay không chỉ có thể nhịn xuống, trực giác của tiểu cô nương nhắc nhở bản thân vào lúc này càng phải ngoan ngoãn nghe lời lão lão nói, nếu không sẽ có chuyện gì đáng sợ lắm sẽ xảy ra.

"Ta đi rất xa rất xa, tiền trong người không còn, ta liền đi ăn mày, ngủ dưới chân cầu hoặc miếu hoang, chỉ cần có thể ngủ là không chỗ nào ta không từng nằm qua. Trước khi nhặt được Hắc Hắc ngươi, lão lão từng thấy rất nhiều hài tử bị phụ mẫu bỏ rơi, gia gia nãi nãi bỏ rơi, thúc thẩm bỏ rơi. Nhưng lão lão không bao giờ nhặt về nuôi. Hắc Hắc có biết tại sao không?" Hỏi như vậy, nhưng lão lão cũng không chờ hay mong chờ vào câu trả lời của tiểu Bạch, lão tiếp tục kể.

"Lão lão không bao giờ nhặt những đứa trẻ đó về nuôi là vì mặc dù chúng bị bỏ rơi, nhưng nếu ta nuôi dưỡng chúng khôn lớn, chúng vẫn sẽ giống như tên nghiệt chủng kia, chỉ cần người nhà của bọn chúng khóc lóc kể lể chúng sẽ không ngần ngại tin tưởng người đã vứt bỏ chúng, từng mặc kệ sinh tử của chúng."

"Chỉ có Hắc Hắc ngươi..." Lão lão quay đầu, đưa bàn tay khô gầy vuốt ve từ đầu rồi trượt xuống cánh tay nhỏ đầy lông của tiểu Bạch.

"Một hài tử xấu xí quái dị như vậy, chắc chắn sẽ không một người nào sẽ thích a. Cho dù lớn lên, Hắc Hắc ngươi vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh lão lão, không một ai cần ngươi, muốn tranh giành ngươi với ta. Quả như ta nghĩ, mỗi khi ngươi ra ngoài kiếm ăn đều sẽ bị người ta xua đuổi đánh đập, mỗi khi Hắc Hắc ngươi ôm thương tích khắp người trở về ta rất vui mừng và lo lắng. Vui mừng là vì ngươi không được ai chấp nhận, lại lo lắng là vì ta sợ ngươi sẽ chết ở góc xó nào đó. Đến lúc đó, ta làm sao có thể gặp được cái thứ hai ngươi."



"Không ngờ a... Người tính không bằng trời tính. Ông trời quả nhiên luôn đối nghịch với ta." Bàn tay khô gầy siết chặt lại, tiểu Bạch lập tức cảm giác được đau đớn, vẻ mặt của lão lão lúc này thật lạnh lẽo, khiến trái tim của tiểu Bạch không tự chủ đập thật nhanh, cơ thể lại cứng đờ.

"Từ lúc tên tiểu tử đó bước vào ta liền biết. Quả nhiên, Hắc Hắc giống thê tử của ta, trời sinh biết mê hoặc nam nhân. Thật khiến lão lão cảm thấy chán ghét." Ánh mắt đυ.c ngầu tĩnh mịch dần dần trở nên hằn đỏ, thê tử gian díu với nam nhân bên ngoài chính là cái dằm trong tim lão, cho dù đã gϊếŧ chết bọn họ, nhưng vết thương đó vẫn luôn đi theo lão, không động thì thôi, một khi xé mở, mùi hôi thối sẽ xâm chiếm toàn bộ trái tim.

"Lão... lão...đừng..." Lão lão cầm thanh chuỷ thủ, đôi mắt đỏ bừng tơ máu nhìn chằm chằm khiến tiểu Bạch không kìm nén được "oà" khóc.

"Tiểu Bạch à, một tiểu công tử phong lưu tuấn tú như vậy lại vì sao không ngại dáng vẻ xấu xí này của ngươi chứ? Trở lại đón ngươi sao? Tên tiểu tử đó chỉ là nhất thời hứng thú, làm sao có thể quay lại mang Hắc Hắc của ta đi chứ." Lão lão nhíu mày, tự lầu bầu.

"Lão lão thật sự rất hài lòng Hắc Hắc a..."

"Nhưng mà, chỉ cần có một khả năng tên tiểu tử đó thật sự sẽ quay trở lại. Ta thà rằng tự bản thân thu lại sinh mệnh của ngươi. Không phải tiểu tử đó muốn ngươi sao? Lão lão sẽ nguyên lành đưa Hắc Hắc ngươi cho tên tiểu tử đó." Dứt lời, miếu hoang đang văng vẳng tiếng khóc của tiểu Bạch chợt yên tĩnh, mí mắt tiểu cô nương còn đang treo nước mắt ngơ ngác nhìn thanh chuỷ thủ cắm ngay vào bụng mình, máu tươi thấm ướt vạt áo, mất máu khiến tứ chi của tiểu Bạch từ từ lạnh lẽo, đầu óc mơ hồ, lại vì cơn đau chạy nên đại não khiến tiểu Bạch không thể không thanh tỉnh co gắp ôm bụng ngã xuống. Lúc này, âm thanh của lão lão xa dần, tiểu cô nương giật giật cơ thể vì quá đau.

Giá như có Tiên Tiên ở đây... đau đau sẽ không còn... Bạch Bạch lạnh quá... Tiên Tiên... Hai hàng nước mắt lăn dài, tiểu Bạch đưa hai bàn tay dính đầy máu ôm Tiêu Ốc, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền.