Dịch: Hoa Gia Thất Đồng***
Trên ngọn Lạc Hà.
Ánh dương quang soi chiếu vạn trượng.
Ba tòa cung điện khác nhau treo lơ lửng giữa không trung.
Dưới chân Lạc Hà Sơn bấy giờ lại đang mưa như trút nước, mây đen dày đặc. Những ai dạo bước đến Lạc Hà Sơn đều không thể lên núi nữa, kể cả những tu sĩ vội vã đến tham gia Thăng Tiên Đại Hội lần này cũng không có cách gì để lên núi.
Sau khi một tiếng nói tựa sấm ấy truyền ra từ bên trong Thông Thiên Quán, cặp mắt của Lưu Vân liền lóe lên hai đường kiếm quang. Lúc mới đến Lạc Hà Sơn này, hắn đã biết bên trong Thông Thiên Quán bấy giờ, trừ một đồng tử ra, chẳng còn bóng người nào khác. Thế mà chính lúc này, rõ ràng trong Thông Thiên Quán lại vẫn còn người.
Luồng kiếm quang lóe ra từ trong ánh mắt hắn hóa thành hai thanh kiếm ngắn bay xuyên qua hư không, luồn qua cửa lớn của Thông Thiên Quán. Thế rồi, hai đường kiếm ấy tan biến trong im ắng.
Hai đường kiếm quang hình thành nên từ ánh mắt của Lưu Vân vốn có thể phá được mọi vật cản, thế mà lại tan biến đột ngột như thế, không một chút tăm hơi. Thứ duy nhất hắn có thể cảm nhận được từ bên trong Thông Thiên Quán là một mối nguy hiểm khôn lường đang trào dâng.
“Bên trong Thông Thiên Quán là kẻ nào?” Lưu Vân nghĩ thầm. Trong lòng cả kinh, nhưng ngoài miệng, hắn lại nói:
“Thương Lãng Kiếm Cung thế nào, cũng đâu đến lượt những kẻ cả mặt cũng không dám ló ra đến bình luận.” Hắn âm thầm cảnh giác.
Sư muội Thái Vân đứng bên cạnh hắn. Trong mắt nàng lúc này có ánh sáng muôn sắc tựa mây ráng – đó là
đôi mắt thái hồng (*) do nàng hái lấy tinh hoa của mặt trời để luyện thành. Thế nhưng, đôi mắt ấy của nàng lại chỉ có thể trông thấy một miền cát vàng mênh mông, tựa như tiếp liền với chân trời, vô cùng vô tận; phóng tầm mắt đi xa hơn nữa, lại chỉ thấy hoàng hôn rũ bóng.
Nơi đó, cuồng phong gào thét, lại dường như có nghìn vạn binh mã đang cưỡi trên sóng cát mà đến. Sát ý l*иg lộng đất trời, khiến tinh thần của Thái Vân bị chấn động mạnh.
Nàng buộc phải dùng pháp ngôn mật ngữ để truyền âm cho Lưu Vân: “Sư huynh, Thông Thiên Quán quá đỗi hung hiểm, không được phép sơ suất.” Có điều, lời nàng chỉ vừa dứt, cửa lớn của Thông Thiên Quán đã mở toang.
Nếu nhìn qua tục nhãn của người trần mắt thịt, Thông Thiên Quán bấy giờ hãy vẫn là Thông Thiên Quán; ngay đến đôi mắt thái hồng của Thái Vân và đôi mắt kiếm của Lưu Vân cũng chẳng thể nhìn thấu được nội tình bên trong ngôi đạo quán ấy.
Khoảnh khắc cửa Thông Thiên Quán mở ra, tu sĩ trên núi đều nhất loạt lùi về phía sau, ánh mắt người nào cũng lộ ra vẻ sửng sốt. Bởi lẽ, ngay khi cánh cửa ngôi đạo quán mở, bọn họ trông thấy một tiểu đồng tử bước ra; điều làm cho họ cảm thấy kinh hãi không phải là tiểu đồng tử ấy, mà là một trận cuồng phong nổi lên từ bên trong đạo quán, cùng lúc với sự xuất hiện của đồng tử.
Nơi nào bên trong đạo quán bị cuồng phong quét qua, nơi ấy đều hóa ra cát vàng. Từng hạt, từng hạt cát bốc lên, chỉ trong chớp mắt đã cuộn thành từng trận phần phật trong gió.
Thông Thiên Quán sụp đổ bên trong trận cuồng phong, nhập thành một thể với cát vàng. Cuối cùng, bọn họ chỉ còn thấy cuồng phong cuộn lấy cát vàng giăng mắc khắp trời đất, tiếp liền đến tận chân trời. Giữa cơn gió cát ấy, tiểu đồng tử quấn một mảnh vải trắng trên trán kia yếu ớt bước về phía trước. Cùng với mỗi bước đi của nó, cát vàng cũng liếʍ thêm về phía trước một bước. Cả Lạc Hà Sơn cùng với vùng hư không bao bọc nơi ấy đều biến thành cát cả.
“Đây là huyễn tướng!”
Tất cả những người có mặt ở đó đều không dám tin rằng, thực sự có một thế giới cát vàng cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt mình. Tuy tâm trí cho rằng đây là huyễn cảnh, song, mắt họ lại chẳng thể nào nhìn thấu được. Thứ sức mạnh đồng hóa vạn vật, che trời lấp đất ấy khiến trong tâm họ cũng mơ hồ hình thành nên một mảng cát vàng – cát vàng lan tràn, mênh mông.
Hai vị đệ tử của Pháp Hoa Mật Tông đưa mắt nhìn nhau, trên mặt họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Bọn họ buộc phải lùi về sau mấy bước.
Đúng lúc này, tiểu đồng tử kia đã dừng chân bên cạnh một nữ tử trước đó hãy còn ngồi ở phía trước Thông Thiên Quán – Phong Lăng. Tiểu đồng lớn giọng nói:
“Sư huynh bảo: Nếu các người đã là đệ tử của Thương Lãng Kiếm Cung, thế thì phải xem xem các người có thể chi trì được khoảng thời gian là ba nhịp thở trong huyễn cảnh ‘vạn vật quy hư’
(vạn vật trở về với hư không) này hay không. Nếu có thể chi trì được, vậy thì còn giữ được một cái mạng để mà sống; nhược bằng không thể, thì từ nay sẽ chỉ còn là hai bức tượng do cát vàng ngưng tụ thành mà thôi.”
Giọng nói của tiểu đồng tử nghe có vẻ ẩn chứa một sự khϊếp nhược, như thể người khác chỉ trừng mắt thôi cũng có thể dọa nó sợ đến phát khóc. Lời lẽ của thằng bé có phần ngập ngừng, nhưng sau khi nó lắp bắp nói xong câu, những tu sĩ nhân gian có mặt trên đỉnh núi bấy giờ đều cảm thấy như có sóng bạc cuộn dâng trong lòng.
Bọn họ đều cho rằng, với một kẻ có thể khiến Liệt Viêm Lão Tổ sống chết thế nào không rõ, lời nói của y há có thể lại vô căn cứ. Tuy nhiên, Liệt Viêm Lão Tổ dù sao cũng chỉ là tu sĩ nhân gian, còn Lưu Vân lại là đệ tử của tiên môn nơi thượng giới, trên người có thần thông vô thượng. Ấy thế mà kẻ trong đạo quán kia lại nói, nếu Lưu Vân và Thái Vân có thể cầm cự được trong ba nhịp thở, mới còn được mạng để sống.
Khẩu khí như thế lại mượn lời của tiểu đồng tử để truyền đạt, vậy mà vẫn có thể khiến bọn họ cảm nhận được sát ý đang bốc lên, khí tức hung hiểm cuồn cuộn trào dâng.
“Ha ha…” Lưu Vân ngẩng mặt lên trời cười lớn, lại nói: “Ba nhịp thở, y cho rằng mình là ai, chân nhân các phái chăng?”
Lời vừa dứt, hai ngón tay hắn bắt thành kiếm quyết điểm lên nền trời. Một đường kiếm quang lạnh lẽo xông thẳng lên không trung: Thanh kiếm trên lưng hắn đã hóa thành kiếm quang. Kiếm quang khuếch tán, một kiếm ấy hóa thành hàng trăm hàng nghìn thanh kiếm lơ lửng giữa nền trời ngay phía trên đầu Lưu Vân. Ngay sau đó, giữa vùng ánh sáng chói lòa, luồng kiếm quang xông thẳng lên nền trời, bốc cao những mười mấy trượng.
Tiếng kiếm vυ"t lên lảnh lót, ngân nga mãi chẳng dứt.
Trong tiếng kiếm vυ"t, hàng nghìn hàng vạn thanh kiếm hợp thành một thanh kiếm khổng lồ. Trong sát na khi thanh kiếm đó kết tụ, Lưu Vân gầm lớn một tiếng, trên chín gầm trời chẳng biết từ đâu lại có tiếng sấm vang dậy.
Sát khí l*иg lộng, gió lạnh cắt da.
Những tu sĩ trên Lạc Hà Sơn đều cảm thấy như có lưỡi đao chém qua tâm mình, bất giác toàn thân ớn lạnh.
Đấy chính là bản lĩnh thần thông của tu sĩ kiếm đạo. Đấy cũng chính là cảnh giới nhập vi, khi uy thế pháp thuật đã chiếu rọi tâm cảnh. Ở nhân gian, chỉ những nhân vật thiên tài danh chấn thiên hạ đã trăm năm mới có thể đạt đến cảnh giới ấy. Điều này khiến các tu sĩ trên Lạc Hà Sơn càng thêm chú tâm đến những người đã được chọn vào Thương Lãng Kiếm Cung; đồng thời, họ cũng đã được tận mục sở thị sự cách biệt giữa tu sĩ nhân gian với tu sĩ nơi thượng giới.
Càng lúc, bọn họ càng có lòng tin nơi Lưu Vân, đều thầm nghĩ trong lòng:
“Thiên Diễn Đạo Phái đã ở ngay mép vực diệt vong, mà Thanh Dương Tử lại là kẻ bị trục xuất khỏi sư môn vào hai mươi năm trước. Cho dù hai mươi năm nay, y tu luyện được thứ thần thông kinh thiên động địa, thắng được Liệt Viêm Lão Tổ; nhưng Liệt Viêm Lão Tổ lại chỉ là tu sĩ nhân gian, còn Lưu Vân lại là tu sĩ nơi thượng giới. Giữa Lưu Vân với Thanh Dương Tử, ai thắng ai bại, hãy còn chưa biết.”
Một kiếm chém xuống, chém toạt hư không.
Trong sát na nhát kiếm chém xuống, khoảnh trời đất l*иg lộng cát vàng kia cũng dữ dội cuộn trào về phía Lưu Vân. Phần đất trên sườn núi nơi bọn họ đang đứng chỉ trong chớp mắt đã hóa ra cát. Giữa cơn gió cát phủ trời lấp đất ấy, ai nấy đều theo phản xạ, thi triển pháp thuật tự bảo vệ mình. Chỉ thấy ánh sáng lấp loáng lộng lẫy, chú quyết khi thăng khi giáng hỗn loạn.
Thế nhưng khi cát vàng cuộn qua đám đông, bọn họ đều cảm thấy đó chỉ là huyễn tướng, tựa như chiếc bóng trên mặt nước. Không một ai bị trận cát ấy làm tổn thương.
Đến lúc bọn họ quay đầu lại, đã thấy trước mắt xuất hiện một người do cát đắp thành. Kẻ đó diện mạo sống động như thật, tay phải cầm một thanh trường kiếm cũng đắp từ bùn đất, tay điểm chênh chếch lên nền trời: Nếu không phải kẻ mới một khắc trước còn ngạo khí xung thiên – Lưu Vân Chân Nhân, thì có thể là ai nữa? Cả người hắn lúc này đã thực sự trở thành một bức tượng cát.
Đứng bên cạnh hắn, Thái Vân vừa cả kinh vừa phẫn nộ, nhưng nàng lại không dám nhúc nhích; bởi chính trong sát na đó, nàng đã cảm nhận được, dường như trong trận bão cát kia còn có một thế giới khác: Chính thế giới đó đã cuốn đến, ngốn lấy Lưu Vân. Bị khoảnh thiên địa trào dâng cát vàng đó nuốt lấy, Lưu Vân đã biến thành một bức tượng cát chỉ trong nháy mắt.
“Đây là Đạo Chân Hư, từ huyễn ảo đi đến chân thực. Nhân gian từ bao giờ lại xuất hiện một nhân vật như thế này?” Thái Vân nghĩ đến đây, trong lòng cả kinh. Nàng gắng gượng trấn định tinh thần, cất tiếng: “Chẳng hay vị chân nhân nào đang ở trong đạo quán?”
Tiếp lời nàng, một giọng nói cất lên: “Bần đạo Thanh Dương Tử, Thái Vân tiên tử có lẽ đã quên rồi chăng?”
Liền sau đó, nơi cửa lớn của Thông Thiên Quán có một người xuất hiện, là một đạo nhân. Đạo nhân ấy mặc đạo bào tía, đội mũ sắc tía. Trước khi y xuất hiện, nơi cửa lớn của ngôi đạo quán không có một bóng người, cứ như thể y đã bước ra từ trong cõi hư vô.
Đạo nhân áo tía bước ra từ Thông Thiên Quán đó, vóc dáng cao ráo gọn gàng, gương mặt hơi gầy gò. Y đứng đấy, cả người hiện ra rõ rành rành; song đám đông lại có cảm giác như thể y là một vách núi bị mây mù bao phủ. Đạo nhân ấy, thần bí tựa một ngọn núi sừng sững, khiến người ta phải ngước mắt mà nhìn.
Vừa thoạt trông, Thái Vân đã nhận ra ngay đó là Thanh Dương Tử - y vẫn giống hệt như hai mươi năm về trước. Nàng gặp y ở Vạn Tượng Pháp Hội, đương khi ấy, Thanh Dương Tử rực rỡ vô song; thế nên, tuy chỉ mới gặp qua một lần, nàng lại vẫn còn nhớ rất rõ.
Một Thanh Dương Tử bị trục xuất khỏi Thiên Diễn Đạo Phái hai mươi năm về trước, giờ đây lại xuất hiện ở chốn này, hiển lộ bản lĩnh vô song. Nỗi áp lực đến từ Thanh Dương Tử khiến Thái Vân có cảm giác như thể mình đang đối diện với Chưởng môn và các vị trưởng lão.
“Là ngươi, Thanh Dương Tử...” Giọng nói của Thái Vân không lớn, dường như nàng có phần chẳng dám tin vào sự trở lại của Thanh Dương Tử.
Còn Mộc Dương và Dung Dương đều vui mừng khôn xiết, lớn tiếng gọi: “Sư huynh, rốt cuộc huynh cũng trở về rồi!”
Trước đó, khi nghe thấy giọng nói của Thanh Dương Tử truyền ra từ bên trong Thông Thiên Quán, hai người họ đều đã ngờ ngợ rằng đó có thể là Thanh Dương Tử. Tuy vậy, trong thâm tâm, họ đều không dám chắc chắn về khả năng đó. Chỉ đến khi Thanh Dương Tử xuất hiện ngay phía trước đạo quán, họ mới dám tin vào phán đoán của mình. Dung Dương trông thấy nụ cười hững hờ mà ấm áp của Thanh Dương Tử, trong lòng nàng bỗng dâng dậy một cảm giác chua xót.
Nàng cứ thế lẩm bẩm, nói đi nói lại mãi một câu: “Sư huynh vẫn còn sống, sư huynh vẫn còn sống...”
Cho đến nay, nàng vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng năm ấy, vị sư huynh tựa như viên minh châu sáng rực trong đêm của nàng bị tước đoạt hết pháp cơ, linh lực tan tác cả. Khoảnh khắc đó khiến người ta đau lòng xiết bao! Lúc ấy sư huynh bị đánh ngã từ trên mây cao xuống tận bùn lầy, từ tiên môn thượng giới rơi xuống phàm trần nhân gian. Các sư huynh sư đệ trong phái đều luận bàn xôn xao; nhưng họ không bàn nhau về chuyện khi nào thì Thanh Dương Tử sư huynh có thể khôi phục lại tu vi, mà là, liệu huynh ấy có thể sống nổi qua tai kiếp này hay không.
Mộc Dương thì không kiềm được nỗi kích động, bèn cất chân bước về phía trước. Sau khi buột miệng gọi “Thanh Dương sư huynh”, gã không nói nên lời nữa, cảm giác như có thứ gì đó nghẹn lại trong lòng.
Thanh Dương Tử từng là niềm kiêu hãnh của Thiên Diễn Đạo Phái, cũng là niềm tự hào trong hệ phái của Mộc Dương và Dung Dương. Thanh Dương Tử bị trục xuất khỏi sư môn rồi, tất cả vinh quang ấy đều tan biến.
Thanh Dương Tử đứng đấy, sừng sững tựa như một ngọn núi tự tại, cao vυ"t tận mây xanh. Y chỉ đứng lặng yên như thế, mà đã khiến người khác phải sinh lòng khϊếp hãi.
“Hai mươi năm không gặp, Thanh Dương đạo huynh sao lại đường đột xuống tay độc ác như thế. Đạo huynh không sợ sẽ vời lấy họa diệt môn cho Thiên Diễn Đạo Phái sao?!” Thái Vân khẽ híp đôi mắt thái hồng, lạnh lùng nói. Đôi phượng nhãn của nàng bấy giờ lóe lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Từ đầu đến giờ đều là Lưu Vân cất tiếng nói, nên chẳng ai hay rằng, giữa hai người bọn họ, Thái Vân mới là nhân vật chủ chốt. Trên người nàng bấy giờ có một món bảo vật của Thương Lãng Kiếm Cung, gọi là bình Tứ Hải. Bình ấy nếu trút xuống, ba đào bốn bể cuộn dâng.
Nụ cười ấm áp trên môi Thanh Dương Tử khi y nhìn Mộc Dương và Dung Dương, đã vụt tắt lúc y đưa mắt về phía Thái Vân tiên tử. Y từ tốn nói: “Thương Lãng Kiếm Cung từ lâu đã muốn diệt Thiên Diễn Đạo Phái đúng chăng? Trên người các ngươi có pháp ý của Thiên Diễn Đạo Phái, há có thể giấu được ta?”
Y nói lời ấy, càng về sau càng nhẹ giọng, nhưng sát ý lại mỗi lúc một thêm nồng nặc. Lời nói tựa như lách ra ngoài qua kẽ răng, hóa thành một mũi dao sắc nhọn.
Thái Vân tiên tử đưa mắt nhìn về phía hai vị đệ tử của Pháp Hoa Mật Tông, thì phát giác trên mặt bọn họ đều lộ ra sự thận trọng, cảnh giác. Ấy là bởi Thanh Dương Tử đã nói “các ngươi”, mà Pháp Hoa Mật Tông cũng đã thu nhận một vị trưởng lão của Thiên Diễn Đạo Phái; pháp ý mà vị trưởng lão kia mang theo cũng đã dung hòa vào trong pháp cơ của Pháp Hoa Mật Tông.
“Pháp ý trong thiên hạ, tùy duyên mà có được, lại tùy duyên mà diệt. Từ khi Thiên Diễn Chân Nhân sáng lập Thiên Diễn Đạo Phái đến nay đã bảy trăm hai mươi năm, nay cũng đã đến lúc Thiên Diễn Đạo Phái các người phải hoại diệt. Hai mươi năm trước, phong thái của ngươi khi ở Vạn Tượng Pháp Hội, bọn ta đều nhớ rất rõ, nhưng phong thái ấy cũng không đủ để khiến đệ tử của Thương Lãng Kiếm Cung phải khϊếp sợ.”
Lời vừa dứt, trong lòng bàn tay của Thái Vân đã xuất hiện một cái bình nhỏ. Trên bình có một bức họa mô tả cảnh tượng biển xanh khuynh đảo bầu trời, miệng bình và đáy bình đều to như nhau, cổ bình thon dài lại tinh tế. Cả cái bình tỏa ra pháp ý mãnh liệt, người ngoài nếu định thần nhìn sẽ thấy như trước mặt là vạn trượng biển xanh, ba đào cuồn cuộn.
Hiện tại Thất Đồng có điều chỉnh đôi chỗ cho bản dịch của các chương trước.
- --------------------------------
Chú thích của người dịch:
(*) “Thái hồng”: cầu vồng. Nguyên văn cụm này khi dịch ra tiếng Việt là “cặp mắt bảy màu”, nghe khó chịu quá nên Thất Đồng mượn dùng hai chữ “thái hồng” để thay thế.