Dịch: Hoa Gia Thất Đồng***
Phong Lăng không hề sợ hãi, lớn tiếng nói: “Đổ máu? Đổ máu, gϊếŧ chóc gì chứ? Là đám người dưới chân núi sao? Ta há lại sợ bọn họ?!”
Thanh Dương Tử không nói gì thêm. Y định thần nhìn thanh lệnh kiếm trắng bằng gỗ. Chỉ thấy trong đôi mắt của y lóe lên hai đốm sáng tựa như ánh chớp, thanh lệnh kiếm bạch mộc liền vụt sáng, vằng vặc quang hoa. Những lá bùa tiếp nối nhau xuất hiện trong luồng quang hoa rực rỡ.
Bấy giờ, tiểu đồng đứng bên cạnh y là Hoàng Linh mới cất tiếng khuyên Phong Lăng: “Tỉ nên xuống núi thì hơn. Ở đây quả thực sắp có đại chiến đó, không phải với mấy người dưới chân núi đâu. Nếu là bọn họ thì sư huynh của ta hà tất phải để ý đến làm gì.”
“Vậy thì là ai?” Phong Lăng nhanh nhảu hỏi.
Hoàng Linh còn đang định trả lời thì Thanh Dương Tử đã nói: “Mỗi người đều có duyên pháp riêng. Lời nên dứt ở đây, còn phải coi phúc duyên của chính nàng ta thế nào.”
Chân mày của Phong Lăng lập tức nhíu lại, ánh mắt nàng hết nhìn Thanh Dương Tử lại ngó đến Hoàng Linh. Thanh Dương Tử chẳng buồn ngó đến nàng, còn đôi mắt của Hoàng Linh thì vẫn dán vào nàng, chỉ chớp chớp vài cái, dường như thằng bé vẫn đang chờ xem nàng sẽ làm thế nào.
Phong Lăng trợn tròn mắt, hình như nàng cũng đang đợi Hoàng Linh nói gì thêm. Song một lúc lâu sau, Hoàng Linh vẫn không thốt thêm lời nào. Thằng bé thu ánh mắt về, lại quay sang nhìn Thanh Dương Tử.
“Bản cô nương ghét nhất là hạng người này, rõ là có thể nói rõ ràng mà lại cố ý không nói cho rõ, cứ tự cho mình là cao thâm. Bản cô nương hôm nay quyết không đi đó.” Nói đến đây, nàng đột nhiên buông cương ngựa, lại đi về phía Kiềm Thất bấy giờ vẫn đang quỳ trên đất, vừa đi vừa nói: “Kẻ này năm đó ức hϊếp bản cô nương quá đáng, để bản cô nương tiễn gã đi chầu diêm vương trước.”
Lời vừa dứt, nàng ta đã bạt kiếm.
Chỉ nghe một tiếng “keng”, kiếm đã rời vỏ.
Phong Lăng thuận tay đâm một nhát, thanh lợi kiếm cắm thật gọn vào lưng Kiềm Thất rồi xuyên qua l*иg ngực, thế trơn tru như chẻ tre, không hề phát ra một thứ âm thanh hay tiếng động nào khác.
Con ngươi của Kiềm Thất trợn lên một cái, và nét mặt gã méo mó. Ánh mắt gã cho thấy gã không sao tin được chuyện vừa xảy đến với gã, không sao tin được rằng gã sẽ chết như thế này. Trong đôi mắt đó đồng thời tràn ngập sự căm phẫn.
Hoàng Linh há hốc miệng, kinh ngạc nhìn nữ tử xinh xắn vừa mới tuốt kiếm gϊếŧ người kia. Nó quay đầu nhìn sư huynh Thanh Dương Tử của mình, mới phát hiện Thanh Dương Tử hoàn toàn không để tâm đến chuyện vừa rồi.
Phong Lăng co chân đạp Kiềm Thất ngã lăn ra đất. Vẫn cầm kiếm trên tay, nàng quay đầu nhìn Thanh Dương Tử, lại thấy y hoàn toàn không để ý đến mình, bèn tiếp tục bước về phía Tiêu Dao Vương Nguyên Trì, vừa đi miệng vừa nói: “Kẻ này thì bắt phụ thân của bản cô nương phải vâng vâng dạ dạ trước mặt hắn, còn bày ra dáng vẻ cao quý như thể người khác không sao có thể với tới hắn... Hôm nay bản cô nương cũng cho ngươi đi đầu thai.”
Nói rồi, một kiếm vừa hạ, đầu của Tiêu Dao Vương đã bị trảm đứt lìa từ cổ trong chớp mắt. Cái đầu lăn long lóc trên đất. Động tác của nàng ta gọn gàng dứt khoát, không lằng nhằng lôi thôi, một niệm vừa khởi đã động thủ ngay lập tức.
Cũng chính vào lúc ấy, giữa nền trời đêm tối đen như mực bỗng xuất hiện một chấm sáng màu đỏ. Thứ ánh sáng đỏ ấy bay đến từ chân trời xa tít, xuyên qua màn đêm, rồi chiếu rọi xuống mặt đất. Ngôi Thông Thiên Quán vốn được bao phủ bởi một tầng ánh sáng thanh khiết long lanh, nay lập tức được trùm thêm một lớp hồng quang. Hồng quang tựa lửa, lửa hừng hực giữa hư vô.
Phong Lăng cả kinh, nàng ngẩng mặt nhìn bầu không, nói: “Đang đêm sao bỗng dưng lại có mặt trời, đó là thứ gì vậy?”
Nàng khẽ híp mi mắt, ngước trông thứ ánh sáng đỏ bần bật giữa nền trời kia. Khoảng hư vô phía trên Thông Thiên Quán bỗng nhiên như bị lửa thiêu đốt, chỉ trong chớp mắt đã hóa ra một cái đầu lửa, đầu lửa vồ thẳng về phía Thông Thiên Quán.
Phong Lăng đột nhiên trợn trừng mắt. Chính trong sát na cái đầu lửa hiển hóa giữa nền trời, cái đầu lửa đó cũng đã hiện ra ngay trước mắt nàng, và xuất hiện cả trong tâm nàng. Phong Lăng thất kinh, nhưng tay lại dứt khoát đâm một kiếm, cái đầu lửa trong chớp mắt đã tan biến.
Không rõ chuyện gì vừa xảy ra, Phong Lăng ngước trông bốn bề, nói: “Cái đầu vừa nãy, cái đầu bốc cháy ngay trước mặt ta đó, bị ta chém một kiếm tan biến rồi.” Nói đến đây, nàng nhìn về phía Thanh Dương Tử và Hoàng Linh, nói tiếp: “Các người thấy chứ?”
Hoàng Linh không lên tiếng. Đôi mắt trong trẻo trợn tròn nhìn nàng, thằng bé lắc đầu.
“Các người không thấy? Các đầu lớn đến vậy, lửa lớn đến vậy, mà lại chẳng thấy?! Tóc của ta bị đốt xém cả rồi…” Nói đến đấy thì nàng ta tự sờ tóc mình, thì hóa ra tóc vẫn còn nguyên vẹn. Cảm thấy chuyện này vô cùng cổ quái, nàng tiếp tục xem đi xem lại y phục của mình. Y phục trên người nàng chẳng có nơi nào bị lửa lém qua cả.
Vừa nãy chẳng hề có cái đầu lửa nào lao về phía Phong Lăng, mà thực ra là sát ý của Liệt Viêm Lão Tổ đã xuyên qua mắt của nàng ta để hiển hóa thành cái đầu lửa trong tâm nàng. Chỉ có điều, nàng ta tuy giật mình, nhưng lại chẳng hề sợ sệt. Một kiếm đâm tới, kiếm ấy tuy chỉ đâm trong hư vô, song trong lòng nàng bấy giờ cũng có một đường kiếm đâm ra như thế.
Nhát kiếm trong lòng nàng vậy mà lại có thể đánh tan sát ý của Liệt Viêm lão tổ. Việc này lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của Thanh Dương Tử.
Trước đó, khi nữ tử này đến đạo quán, y đã có một cảm giác kỳ lạ, cảm giác ấy rất mờ nhạt. Nhưng hiện giờ, đã không còn nhiều chuyện có thể khiến Thanh Dương Tử cảm thấy lạ nữa, cho dù là Liệt Viêm Lão Tổ sắp giáng xuống từ trên trời cao kia mà gϊếŧ y, huống hồ như Phong Lăng chỉ là một nữ tử nhân gian không thông chuyện tu hành mà thôi.
Lần đầu ngẩng mặt lên nhìn Phong Lăng, Thanh Dương Tử cảm thấy nàng ta cũng không thể coi là quá xinh đẹp: một đôi mày thanh tú và sống mũi thẳng tắp gọn gàng, nhưng miệng nàng lại không nhỏ nhắn duyên dáng như những nữ nhân khác, mà lại hơi rộng. Tính tình nàng cũng giống hệt như cái miệng này vậy, khảng khái, thẳng thắn, chẳng quan tâm mấy đến tiểu tiết.
Từ người nàng tỏa ra một thứ hào khí, tựa như nàng chẳng biết sợ hãi bao giờ. Đó là thứ phần lớn đàn ông không có được.
Thanh Dương Tử lại quan sát thanh kiếm trong tay nàng. Thanh kiếm ấy ảm đạm vô quang, không đẹp đẽ chi, cũng không để lại ấn tượng mấy trong mắt người nhìn, chỉ như đúc từ thứ sắt phàm của nhân gian. Thế nhưng, Thanh Dương Tử đã tinh tế nhận ra: thanh kiếm đó ẩn chứa sát ý.
Đó là một thanh kiếm có lai lịch.
Thanh Dương Tử nhìn Phong Lăng, Phong Lăng cũng nhướng mày nhìn Thanh Dương Tử. Lúc này, y cất lời: “Cô nương có biết, một người trong số hai người cô vừa gϊếŧ đó, có một vị huynh trưởng tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ?”
“Ai?
“Liệt Viêm Lão Tổ.”
Phong Lăng thất kinh, liền đáp ngay: “A… Lão già đó… Phen này toi rồi, phen này ta chết chắc thôi…”
“Cô sợ rồi sao?” Thanh Dương Tử lạnh lùng nói.
Phong Lăng thôi ngay không nói nữa. Nàng ta gãi gãi đầu hệt như Hoàng Linh vừa làm khi nãy, miệng lẩm bẩm: “Lão ta là Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ tư, nghe đâu còn lợi hại hơn ba đời trước nữa, vỏn vẹn chưa đến ba mươi năm mà lão đã là kẻ đệ nhất thiên hạ rồi, lợi hại quá trời lợi hại…”
“Ồ! Vậy sao? Cái đầu bốc cháy cô thấy lúc nãy chính là sát ý của lão hóa ra đó.” Thanh Dương Tử điềm đạm nói.
“Á…” Phong Lăng lại lần nữa thất kinh: “Lão…”
“Lão ta ở trên bầu trời kia.” Thanh Dương Tử tiếp lời nàng.
“Lão, làm sao, a, ta biết rồi…” Phong Lăng đột nhiên tựa như hiểu ra chuyện gì đó.
Thanh Dương Tử hỏi: “Cô biết chuyện gì?”
“Lão ta đến đây gϊếŧ ngươi?”
“Không, lão đến để ứng kiếp.” Thanh Dương Tử điềm nhiên trả lời.
Phong Lăng không nói nữa. Nàng ta quan sát Thanh Dương Tử, trong lòng nghĩ thầm: “Người này thoạt trông đã giống cao nhân, lời nói ra lại càng cao hơn nữa. Y thế mà lại dám nói Liệt Viêm Lão Tổ đến để ứng kiếp.”
Thanh Dương Tử tiếp tục lạnh lùng nói: “Liệt Viêm Lão Tổ đó có một thứ thần thông gọi là ‘Trích thủ thôn thiên chi thuật’
(*), có thể trong vòng vạn lý nuốt lấy kẻ địch. Cái đầu của lão từ sớm đã đến Thông Thiên Quán này, nhưng trông thấy đệ đệ ruột của mình bị bần đạo áp chế ở đây mà lão lại chẳng dám xuống. Cho nên có thể thấy lão không cảm thấy có thể nắm chắc phần thắng so với bần đạo.”
Nghe Thanh Dương Tử nói như thế, Phong Lăng lại ngước mặt nhìn trời lần nữa. Nàng mơ hồ trông thấy một đốm lửa chập chờn ở xa xa, thầm nghĩ: “Lẽ nào lời y nói là thật.”
“Nhưng cô nương vừa đến đã gϊếŧ liền hai người, đã phá hỏng đại sự của bần đạo rồi.” Thanh Dương Tử nói.
“Phá hỏng đại sự gì của ngươi?! Ngươi trấn áp bọn họ ở đây, chẳng phải ngay từ đầu đã muốn gϊếŧ họ rồi sao, gϊếŧ sớm với gϊếŧ muộn có gì khác biệt?” Phong Lăng nhanh miệng đáp.
“Đương nhiên không giống nhau.”
Thanh Dương Tử chắp tay đứng đấy, không có vẻ chi khẩn cấp. Trông y như thế, không ai nghĩ y sắp phải đại chiến với kẻ khác.
Chỉ nghe y nói tiếp:
“Bần đạo không gϊếŧ lão Nguyên Trì kia, là bởi bần đạo không muốn trong lòng Liệt Viêm Lão Tổ dấy lên lửa hận thù, nỗi hận tràn ngập trong lòng tất ý thịnh, ý thịnh tất pháp lực của lão sẽ cường đại. Cô nương dám gϊếŧ đệ đệ ruột thịt trước mắt lão, sát ý trong lòng lão đã dâng đến chỗ cực thịnh, đồng thời khiến thần thông của lão càng thêm lớn mạnh. Ngọn lửa ban nãy là do sát ý tuôn trào từ trong lòng lão gây nên.”
Phong Lăng hết nhìn Thanh Dương Tử lại nhìn thiên không, nhất thời không biết phải nói gì. Nàng không quen cảm giác bị kẻ khác khuất phục, nên lại lớn giọng nói: “Sợ gì chứ, Liệt Viêm Lão Tổ cũng chỉ là Liệt Viêm Lão Tổ thôi, lão ta có biến thành đạo tổ đâu?!”
“Bần đạo đương nhiên là không sợ. Nhưng vốn dĩ bần đạo có được bảy phần thắng thì nay chỉ còn năm phần thôi…” Thanh Dương Tử đáp.
Phong Lăng đáp ngay: “Nếu đã như thế, chẳng bằng chạy trốn. Ngươi đã có được năm phần thắng thì chắc là có thể trốn thoát mà.”
“Giữa Liệt Viêm Lão Tổ vối bần đạo còn có mối thù gϊếŧ sư. Bần đạo trấn yểm Nguyên Trì ở đây, là vì muốn dẫn dụ Liệt Viêm Lão Tổ đến để gϊếŧ lão, làm sao bần đạo có thể trốn đi được? Cho dù hiện giờ chỉ còn được năm phần thắng, bần đạo cũng phải gϊếŧ lão.” Thanh Dương Tử vừa nói dứt lời, ánh mắt của Phong Lăng lập tức thay đổi. Chỉ nghe nàng ta nói: “Ta cứ ngỡ kẻ tu hành đều lạnh nhạt không có tình người, chẳng ngờ ngươi lại còn tình nghĩa thế này…”
Trước đó, trong mắt Phong Lăng, Thanh Dương Tử quả là kẻ cao thâm khó lường, song lại chẳng phải loại người mà nàng kính phục. Phong Lăng chỉ kính phục những ai hào khí nghĩa hiệp, mà Thanh Dương Tử, cho dù là lúc nói năng hay khi biểu cảm, y đều điềm đạm bình tĩnh tựa như một đầm nước phẳng lặng. Đối với nàng mà nói, kiểu người như thế không có chút sức hấp dẫn nào. Nàng chỉ ưa những cơn sóng cả mạnh mẽ dâng trào, thích cuộn ngược dòng giữa những đợt ba đào mãnh liệt.
Lúc này, Thanh Dương Tử lại quay lưng đi. Y ngước nhìn thiên không, lại thở dài nói: “Bần đạo muốn gϊếŧ Liệt Viêm Lão Tổ ở đây, nhưng vẫn còn một kẻ nữa không thể gϊếŧ được.”
“Vẫn còn một người?”
“Ừa, kẻ này chính là đệ tử của Liệt Viêm Lão Tổ, Bàng Việt. Chính gã bức tử sư muội của bần đạo.” Không chờ Phong Lăng mở miệng, Thanh Dương Tử đột ngột nhìn thẳng vào hai mắt nàng, nói: “Cô nương gϊếŧ liền hai người ở chỗ của bần đạo, đã báo được oán thù trong lòng, vậy có chịu giúp bần đạo đi gϊếŧ một người không?”
“Ai chứ?”
“Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ năm.”
“Ngươi muốn ta đi gϊếŧ Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ năm?” Phong Lăng trợn tròn mắt hỏi.
“Phải, lẽ nào cô nương sợ rồi.” Thanh Dương Tử nói, rồi lại tiếp tục thở dài: “Cũng phải, gã là Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ năm, tuy hiện vẫn chưa có được danh xưng chính thức, nhưng ai nghe qua mà chẳng sợ hãi. Trước đó ta còn thấy cô nương bất luận là gϊếŧ người hay là ăn nói đều hào khí vô song thế…”
“Ai bảo bản cô nương sợ chứ, chỉ là…” Phong Lăng ngập ngừng, lại quay nhìn chỗ khác, lôi thôi một hồi mới nói: “Chỉ là ta không biết pháp thuật, làm sao có thể đánh lại gã.”
Thanh Dương Tử chắp tay đứng đấy, từ trên người y toát ra một phong thái ngạo nghễ, thong dong. Y đáp ngay lập tức: “Nếu quả thực lòng cô nương không cảm thấy sợ hãi, bần đạo sẽ có cách khiến cô nương thông linh đắc pháp.”