Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Cốt Đạo Cung

Quyển 1 - Chương 10: Phong trấn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Hoa Gia Thất Đồng

***

Kể từ khi tu luyện “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên”, Thanh Dương Tử đã hiểu rõ sự cổ quái của pháp môn này. Nếu năm đó không bị trục xuất khỏi sư môn, y nhất định sẽ nhân khoảng thời gian phải diện bích tư quá mà trảm phăng oán niệm khởi sinh do tu tập thứ pháp môn ấy. Thế nhưng khi đó, y lại bị trục xuất khỏi sư môn, sự việc đã khiến trong lòng y tồn đọng một sợi oán khí xua mãi không tan.

Trong hai mươi năm lưu lạc nhân gian, suốt mười năm đầu y trầm luân trong khổ hải, sợi oán khí ấy mỗi lúc một chui vào sâu hơn, gần như quấn chặt lấy tâm hồn y.

Cuối cùng, sợi oán khí ngưng kết thành oán chủng, rồi hiển hóa thành oán ma trong tâm Thận Yêu.

Kể từ khi oán ma ấy hiển hóa thành hình, nhị thập tứ thiên ma như nảy mầm bén rễ trong tâm khảm y, một khi thời cơ chín muồi sẽ lập tức đâm chồi trẩy lá.

Nhưng Thanh Dương Tử lại e sợ một điều, như dòng cuối cùng của “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên” có nói: “Kẻ nào trong tâm không sinh ma, chỉ e không thể lợi dụng.”

Lại nói, mấy ngày gần đây, y cũng đã kiểm chứng qua những điều mình lo nghĩ. Từ sau khi bị tế luyện cùng với oán ma linh châu, oán ma trong lòng cũng không còn ảnh hưởng gì đến y nữa. Oán khí vốn tích tụ sâu trong lòng y cũng đã không còn.

“Vậy thì ta phải đi xem xem Liệt Viêm Lão Tổ đó có thần thông gì.” Một lời này của y lạnh lẽo tựa sương giá.

Chính vào lúc đó, bên ngoài vang lên một giọng nói: “Chẳng hay vị đạo hữu nào đang ở nơi này? Tại hạ Nguyên Trì, người của Nguyên Quốc, rất mong được diện kiến.”

Sát khí trên mặt Thanh Dương Tử hãy còn chưa tan, ánh mắt y lại càng thêm phần lạnh lẽo. Y không lộ diện, mà nói vọng ra bên ngoài:

“Cút.”

Tiếng “cút” đó của y tựa như sét đánh bên tai Nguyên Trì, ầm ầm vang dậy.

Tiêu Dao Vương Tử vẫn nhớ, khi còn nhỏ, chỉ có mỗi phụ vương mới la mắng ông ta như thế. Dù người quát mắng chính là phụ vương của mình, nhưng kể từ dạo đó, ông ta vẫn cảm thấy vô cùng chán ghét chữ “cút” này.

Tuy nhiên, người trong phòng này không thể coi khinh được, bởi ông ta hoàn toàn không thể cảm nhận được động tĩnh gì từ bên trong gian phòng. Trong cảm nhận của Nguyên Trì, gian phòng này dường như đã thoát li khỏi thế giới.

Kiềm Thất bấy giờ vẫn còn đang quỳ trên mặt đất. Nguyên Trì không thể nào khiến cho Kiềm Thất đứng lên được. Ông ta muốn mạnh tay, song lại phát giác nếu mình cưỡng ép Kiềm Thất đứng dậy, rất có khả năng tên đệ tử này sẽ chết ngay tức khắc.

Tiếng “cút” đó của Thanh Dương Tử nghe cực kỳ lớn. Bất luận thế nào, Nguyên Trì cũng không thể cứ vậy mà rời đi, huống hồ tiếng “cút” mà Thanh Dương Tử buông ra khi một cước đá bay Kiềm Thất trước đó cũng đã thu hút rất nhiều người kéo đến.

Lúc này ở Thông Thiên Quán, người đứng đầy cả ra. Đám đông đều dõi mắt về phía gian thất nơi có Thanh Dương Tử bên trong. Ai nấy đều đang âm thầm sử dụng pháp thuật của mình, hòng nghe ngóng tình hình trong gian thất, song làm thế nào cũng không nhìn thấu được động tĩnh bên trong.

Nguyên Trì cũng là nhân vật lẫy lừng trên toàn Bạch Nguyên Châu, há có thể lặng lẽ rời đi trong khi còn chưa thấy mặt mũi đối phương thế nào?! Thế nên, ông ta cũng lạnh lùng nói:

“Thế thì còn phải xem đạo hữu đây có bản lĩnh gì?”

Lời vừa dứt, lại thấy từ trong cánh cửa đó có một cái chân bước ra. Có điều, cái chân đó một bước bước ra từ cánh cửa mà chẳng hề chạm đất, lại rất nhanh đã biến lớn lên. Cùng lúc, đám đông cũng phát hiện, hóa ra cái chân kia từ đầu gối trở lên không còn gì khác.

Cái chân lớn tựa chiếc chiếu, sáng choang óng ánh. Nó cuộn qua trong tâm trí những người đứng xem, thoắt cái đã biến mất.

Cái chân đó chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện trên đỉnh đầu Tiêu Dao Vương Nguyên Trì.

Những người ngoài cuộc cảm thấy nó như pháp như huyễn, còn Nguyên Trì lại thấy cái chân đó tựa như nền trời. Cái chân giáng xuống như thể trời sập, không có nơi nào để tránh. Chính trong khoảnh khắc đó, Nguyên Trì nhận ra mình đã gặp phải đối thủ lớn nhất trong đời.

Thứ pháp thuật mà Nguyên Trì tu luyện gọi là Già Thiên Thủ(“tay che trời”, hoặc “tay chống trời”). Chỉ thấy một chưởng của Nguyên Trì đẩy lên không, trong sát na, từ trên người ông ta có một lớp kim quang hắt ra. Đồng thời, một cái bàn tay khổng lồ vươn ra, đón lấy cái chân huyễn ảo. Kim quang chưởng pháp vươn thẳng lên bầu không, pháp ý xung mãn.

Già Thiên Thủ.

Chính vào tích tắc trông thấy thủ pháp ấy, các tu giả xung quanh đều bất giác nghĩ thầm, Già Thiên Thủ của vị Tiêu Dao Vương Nguyên Quốc kia quả nhiên danh bất hư truyền.

Tuy nhiên, ý nghĩ ấy vừa mới lóe lên trong thâm tâm các tu giả, thì kim chưởng của Nguyên Trì đã ngay lập tức tan biến. Chỉ cảm thấy thân thể mình như bị một ngọn núi khổng lồ chèn ép, Nguyên Trì phát hiện ra mình đã rơi vào tình cảnh không thể phản kháng được nữa, bị một cước ấy đá lăn xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt trên người dường như đều đã vỡ vụn.

Thiên hạ rộng lớn, Thanh Dương Tử dù tiêu tốn đến mười năm vẫn chưa thể đi hết thiên địa. Nguyên Trì cũng là một nhân vật lẫy lừng, thuộc vào hàng chân nhân hộ quốc ở Bạch Nguyên Châu này, nhưng đến lúc đối diện với Thanh Dương Tử, ngay cả một đòn phản công cũng chưa kịp xuất thủ, chuyện như thế đã khiến những kẻ còn lại phải kinh hãi không thôi. Bản lĩnh khủng khϊếp đến thế, e chỉ có bậc tu giả thượng giới mới có được. Kỳ thực, thứ công phu này, phàm gian không hẳn là không có, song trong tâm các tu sĩ nhân gian kia lại không cảm thấy có thứ công phu nào tương ứng như vậy.

Chính vào khoảnh khắc Nguyên Trì đổ nhào xuống đất, chùm tia sáng đó vẫn chưa tắt lụi, mà lại hóa ra một ngọn thạch sơn nhỏ màu vàng đất. Ngọn núi đá đè Nguyên Trì bẹp trên mặt đất, chỉ còn mỗi cái đầu ló ra ngoài.

Nhục thân của ông ta bị ngọn núi ấy kìm chặt, linh lực trong nội thể cũng ngay tức khắc bị phong ấn.

Sở dĩ Thanh Dương Tử chớp mắt đã có thể khống chế một tu giả nhân gian pháp lực không hề thấp như Nguyên Trì, chẳng phải vì pháp lực của y mạnh đối phương, mà là bởi khả năng thấu hiểu và vận dụng pháp ý của y cao minh hơn so với vị Tiêu Dao Vương Tử kia.

Pháp ý, linh lực cùng đại đạo yếu quyết tương bổ tương thành, thiếu một cũng không được. Có kẻ cho rằng tu hành chính là thấu tỏ và vận dụng đại đạo yếu quyết, có người lại nghĩ đó là sự cảm ngộ pháp ý, lại cũng có kẻ nói chỉ cần mải miết tu luyện linh lực đến chỗ thâm sâu, chuyên tu một pháp môn thôi cũng đủ để phá nghìn pháp môn khác.

Thanh Dương Tử không hề lộ diện, là bởi y không muốn kẻ khác biết được thân phận của mình. Thiên Diễn Đạo Phái hiện giờ đang như ngọn đèn chao trong gió, phía sau nhất định có kẻ đang âm thầm trù tính gì đó.

Y muốn đi tìm Liệt Viêm Lão Tổ ngay lập tức, tuy nhiên hiện giờ, y vẫn còn một việc quan trọng hơn cần phải giải quyết: cứu Bất Chấp Chân Nhân tỉnh lại. Loại thương thế mà Bất Chấp Chân Nhân phải hứng chịu chính là nhục thân bị hỏa độc xâm nhập. Lão đạo sĩ bày ra trận pháp này là để dẫn hỏa độc trong cơ thể mình ra ngoài, nhưng bày xong trận này, lão chỉ có thể nằm đó đợi trời kêu đến tên mình mà thôi. Theo Thanh Dương Tử thấy, trận pháp này tuy hữu dụng, song lại không chắc có thể thành công. Đến cuối cùng, có lẽ Bất Chấp Chân Nhân vẫn có thể tỉnh lại, nhưng e rằng tu vi phải suy giảm trầm trọng, thậm chí có khả năng phải tiêu tán cả.

Muốn trục hết lượng hỏa độc này, chỉ cần một chung hàn lộ từ cửu thiên mà thôi.

“Cửu thiên hàn lộ”, nghe tên ấy thì biết, đó chính là linh lộ bên ngoài cửu thiên, khi đêm đến sẽ giáng xuống thành hàn lộ. Muốn có được một chung hàn lộ như thế ở chốn nhân gian này thì cực kỳ gian nan, bởi lẽ linh lộ từ nơi thiên ngoại giáng xuống còn chưa rơi đến nhân gian thì đã tan biến cả.

Thanh Dương Tử tự có cách để hứng lấy hàn lộ. Chỉ có điều, hỏa độc trên người Bất Chấp Chân Nhân có thể giải trừ, nhưng thần ý đã suy yếu của lão đạo sĩ lại như ngọn đèn dầu đã sắp cạn, lửa đèn hiu hắt. Đó mới chính là chuyện khiến Thanh Dương Tử lo lắng. Y không làm sao có thể giải thoát Bất Chấp Chân Nhân khỏi tình trạng suy kiệt này, bởi dầu cạn đèn mờ cũng chính là quy luật tự nhiên của trời đất.

Thọ mệnh của Bất Chấp Đạo Nhân đã đến chung cực rồi.

oooOoOoOooo

Không còn kẻ nào dám chiếm cứ những gian phòng bên trong Thông Thiên Quán nữa. Từng người một đều lần lượt rời đi.

Tất thảy bọn họ, dù lạ hay quen, đều nhỏ giọng bàn luận với nhau, nghe ngóng lẫn nhau xem có ai biết gì về lai lịch của Thanh Dương Tử.

Trong số đó, có người lên tiếng: “Pháp thuật mà người này dùng trông thì đơn giản, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy trong đó phảng phất sự huyền diệu, kỳ ảo. Bảo sao ngay cả Tiêu Dao Vương cũng nhất thời trúng phải chiêu.”

“Cái này đâu có giống với công phu hạ giới…”

“Huynh đài nói… có lẽ nào là người kia đã trở lại?”

“Chẳng lẽ lại đúng như thế, cái người đó từ sau khi được tuyển chọn làm đệ tử của Thiên Diễn Đạo Phái thì chưa từng quay trở về.”

Người đứng bên cạnh họ là một vị bạch y công tử độ chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, bấy giờ mới cười khẽ, nói: “Mấy người còn chưa biết sao? Cái tên đệ tử được dắt đi đó của Thông Thiên Quán, hai mươi năm về trước đã bị trục xuất khỏi Thiên Diễn Đạo Phái rồi.”

“Bị trục xuất khỏi Thiên Diễn Đạo Phái rồi? Thật sao?”

“Đương nhiên, tin tức này đến gần đây mới được truyền ra ngoài.” Gã bạch y công tử đó phẩy nhẹ cậy quạt xếp trong tay. Nếu nhìn kỹ vầng trán của người này mới biết gã thực ra cũng không còn trẻ nữa. Trán gã đã xuất hiện vết nhăn, tuy rất nhạt, nhưng đấy vẫn là những dấu hằn mà tuế nguyệt đã ghi khắc.

Trong số mấy người đang túm tụm lại đàm luận, có một người hỏi: “Không biết vị đạo hữu này nên xưng hô thế nào?”

“Ha ha, có thể gọi ta là Bố công tử.” (“Bố” ở đây có nghĩa là “vải”)

Bọn họ đâu biết, năm đó khi Thanh Dương Tử được chọn đem đi, vị Bố công tử này cũng có mặt ở đấy, có điều gã không được chọn trúng. Bốn mươi năm đã qua đi, gã vẫn thế, vẫn ở nơi này, vẫn cách mỗi mười năm lại tìm đến một lần. Nhưng lần nào cũng vậy, gã đều phải thất vọng quay về.

Mỗi khi nửa đêm, gã đều hồi tưởng lại người thiếu niên bằng tuổi mình năm đó. Gã nhớ khi ấy, gã đã đứng trước mặt thiếu niên mà thề thốt một cách chắc nịch rằng mình nhất định sẽ được chọn trúng. Kết quả, thiếu niên kia được Thiên Diễn Đạo Phái lẫy lừng tuyển chọn, còn mình lại bị loại bỏ. Mà không chỉ mỗi lần đó, về sau, gã trở về, nỗ lực tu luyện thêm mười năm nữa. Kết quả vẫn vậy, gã vẫn không được chọn. Liên tiếp ba lần như thế, đến lần này đã là lần thứ tư của gã.

Độ một tháng trước, khi biết người thiếu niên năm đó được Thiên Diễn Đạo Phái dẫn đi đã bị trục xuất khỏi sư môn, lòng gã bất chợt cảm thấy hứng chí thay. Thế nên, khi nghe những kẻ khác luận bàn về Thanh Dương Tử, gã chỉ hận không thể cho người trong khắp thiên hạ đều biết, rằng hai mươi năm trước Thanh Dương Tử đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi.

Những người đang đàm luận đó không hề quen biết Bố công tử, nhưng mấy lời đó của gã, họ cũng không cố giấu giếm làm gì. Thế nên những người đang ở phía trước Thông Thiên Quán đều nghe thấy cả. Có vài người chỉ trầm tư suy nghĩ, vài người khác liếc mắt nhìn quanh, lại cũng có người dường như đã biết việc này từ trước.

“Nếu như người trong đạo quán đúng là vị đạo hữu đã gia nhập Thiên Diễn Đạo Phái bốn mươi năm về trước, thì cũng chẳng hề chi. Có thể sống được đến ngày mốt hay không…” Bố công tử nói tiếp: “... còn chưa nói chắc được.”

Lời này của gã vừa dứt, mọi người đều hiểu rõ ý tứ trong câu nói của gã.

Thanh Dương Tử phong ấn Tiêu Dao Vương Nguyên Trì ở chốn này, chắc chắn sẽ chọc giận Liệt Viêm Lão Tổ.

Liệt Viêm Lão Tổ không phải là tu sĩ nhân gian thông thường. Sự khét tiếng của lão có được từ việc lão đã chém chết tu sĩ thượng giới.

Đem so với tu sĩ thượng giới, người tu hành trong nhân gian quả tình kém quá xa. Rất nhiều tu giả nhân gian đều kỳ vọng mình có thể tiến nhập thượng giới tu hành. Thế nhưng nhân gian rộng lớn vô biên, ẩn chứa biết bao nhiêu tu giả đến từ những nơi khác nhau.

Nghe đâu, Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ nhất đến từ vực sâu là nơi trú ngụ của những giống hung thần ác sát. Mỗi một đời Liệt Viêm Lão Tổ sau khi để lại truyền thừa đều sẽ trở lại nơi vực sâu đó.

Tiếng ác của Liệt Viêm Lão Tổ lẫy lừng, thực lực không hề kém cạnh tu sĩ thượng giới.

Còn Thiên Diễn Đạo Phái giờ đây đang gặp độ phong ba, pháp cơ đều đã bị đem đi, phân tán cả, linh lực từng lớp, từng lớp một đều tản mác. Sự việc này đương nhiên có ảnh hưởng đến đệ tử của Thiên Diễn Đạo Phái - họ nhất định sẽ mất đi khá nhiều pháp thuật, đồng thời linh lực trên người chắc chắn phải suy giảm trầm trọng.

Đám đông phía trước đạo quán trước đó còn kinh hãi, giờ đây mới định thần bình tĩnh lại. Bởi theo như họ thấy, nếu người vừa xuất hiện trong phòng của Bất Chấp Chân Nhân chính là Thanh Dương Tử mà xưa kia đã bị trục xuất khỏi sư môn, thế thì hiện tại y có được bản lĩnh chi?

Người đã bị trục xuất khỏi sư môn, có muốn vào lại môn phái khác cũng gần như không thể được. Nếu đã vậy, bản lĩnh của cái gã Thanh Dương Tử đó có lẽ cũng chẳng cao cường mấy. Y có thể chiến thắng Tiêu Dao Vương cũng là chuyện rất thường tình, vì dù sao đi chăng nữa, y cũng từng là đệ tử của Thiên Diễn Đạo Phái. Nếu hai mươi năm nay, trong lúc ở nhân gian, y vẫn nỗ lực tu hành, có khả năng y cũng luyện thành công phu tuyệt đỉnh.

Nếu người này thực sự là Thanh Dương Tử, vậy y quả là thiên tư trác tuyệt, nhưng thế thì cũng đáng tiếc lắm thay.
« Chương TrướcChương Tiếp »