Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bách Chu

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cửa vừa mở, Đậu Hà Lan đã phấn khởi lao ra.

"Các con về rồi, Đậu Đậu vừa nghe thấy tiếng liền chạy ra cửa." Mẹ Tang đi sau Đậu Hà lan ra đón, thấy Bách Chu xách túi lớn túi nhỏ trong tay liền nhanh chóng đỡ lấy, luôn miệng nói: "Lại mua nhiều đồ thế này, đã nói ở nhà có hết không thiếu gì rồi."

Đậu Hà Lan nhiệt tình bám vào Tang Ương không rời, ba người đi vào nhà, Tang Ương vừa vỗ về Đậu Hà Lan vừa nói: "Chúng con mua trong lúc đi du lịch, đều là mấy thứ nhỏ."

Mẹ Tang cất đồ, sau đó mang toàn bộ đồ ăn trong nhà bày ra trước mặt hai con, liên tục bảo hai con ăn.

Bách Chu đang ẩn đầu Đậu Hà Lan.

Đậu Hà Lan thè lưỡi, cứ khăng khăng dụi vào người các cô một cách thân thiết, như là mấy ngày không gặp, nhớ biết bao.

"Đậu Đậu nhớ các con lắm." Mẹ Tang nói, "Ngày nào cũng ra cửa chờ, chờ các con đến đón nó về."

Hai người đi du lịch, không thể đưa Đậu Hà Lan đi cùng, đành gửi nó đến nhà bố mẹ Tang Ương.

Bách Chu suýt đã tin, nếu không nhìn thấy mấy món đồ chơi bị gặm tơi tả dưới sàn phòng khách, cũng như Đậu Hà Lan rõ ràng béo ra không ít thịt.

"Bố đâu ạ? Lại ra ngoài?" Tang Ương nói chuyện với mẹ.

"Đến nhà Lão Chu, nói là mượn sách gì đó, tối sẽ về. Các con ở nhà ăn cơm rồi đi, mẹ nấu canh ba ba cho các con, bổ lắm, mẹ thấy Tiểu Chu gầy quá." Mẹ Tang nói vài câu liền bắt đầu nhiều lời, kéo tay Bách Chu nhìn đi nhìn lại, nhìn thế nào cũng thấy gầy.

Bách Chu vừa nghe vậy liền cau mày, nhỏ nhẹ phàn nàn với mẹ Tang: "Con không gầy, con béo lắm, Ương Ương mua một đống đồ cho con ăn, bụng bắt đầu phình ra rồi."

Cô vừa nói vừa bóp bụng mình qua áo, chứng minh cho mẹ Tang thấy mình không nói dối.

"Đâu ra." Mẹ Tang đưa tay bóp bóp, chỉ có thể bóp áo, càng không hài lòng, bắt đầu càm ràm gấp đôi, còn cất cao giọng, tăng thêm không ít khí thế.

Bách Chu bị nói chỉ biết gật đầu, thậm chí cuối cùng hơi xao động, đợi mẹ Tang đi chuẩn bị bữa tối mới len lén thì thầm hỏi Tang Ương: "Em gầy thật à?"

Tang Ương nhịn cười, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, ai bảo em không ăn uống tử tế."

Đi du lịch ở thành phố khác, bao nhiêu đồ ăn hấp dẫn cơn thèm, mấy hôm nay Bách Chu luôn thưởng thức các loại đồ ăn vặt, không ăn được mấy bữa chính.

Nghe Tang Ương nói vậy, Bách Chu càng do dự, bữa tối rất hào phóng, ăn thêm một bát cơm, làm mẹ Tang vui đến cười tươi rói.

Đến tối về nhà, Bách Chu thở ra một hơi thật dài, bắt đầu chơi cùng Đậu Hà Lan cũng đang phấn khởi không kém.

Tang Ương vào bếp cất đồ ăn mang về, sau đó xử lý đồ ăn đã hỏng trong tủ lạnh, thu dọn từ trong ra ngoài một lát, vừa xong thì thấy Bách Chu và Đậu Hà Lan bày bừa phòng khách với nhau, cô không thể không bất đắc dĩ gọi: "Tiểu Chu."

Người và chó cùng dừng lại, nhất trí nhìn về phía Tang Ương.

"Đi tắm đi." Tang Ương nở nụ cười.

Đậu Hà Lan "ẳng" một tiếng, Bách Chu vỗ đầu nó, ngoan ngoãn lên tầng trên.

Nhà thật sự là nơi có khả năng thể hiện sức sống đặc biệt, mới đi vài ngày, khi mở cửa ra vẫn còn có cảm giác quạnh quẽ, nhưng Bách Chu và Đậu Hà Lan vừa nhảy nhót chơi đùa một lát, chút quạnh quẽ ấy bị xua tan hết sạch chỉ trong tích tắc, một người một chó đã tạo nên cảnh sôi nổi vui ngất trời.

Tang Ương nhặt từng dây thừng đồ chơi dưới sàn lên, hỏng thì ném vào thùng rác, còn nguyên thì cất vào hộp giấy, sau đó đến phòng vẽ.

Trong lúc đi du lịch, Bách Chu có nhận một dự án lớn, mai sẽ bắt đầu làm, mà cô cũng sẽ quay lại làm việc vào ngày mai.

Tang Ương dọn dẹp phòng vẽ, xử lý màu đã hết, đổ đầy màu mới, rồi kiểm tra xem giấy có còn đủ không.

Khi dọn đến chiếc sô pha màu xanh lá cây thẫm, cô khựng lại, vậy mà có chút hoảng hốt.

Đã là ngày thứ mười một, không có gì khác thường xảy ra, cuộc sống hoàn toàn trở lại như trước đây.

Mẹ càm ràm than phiền Tiểu Chu gầy đi.

Đậu Hà Lan chạy qua chạy lại đùa nghịch.

Tiểu Chu không còn cau mày ủ rũ, sẽ vui vẻ cười, sẽ thấp giọng buồn rầu tự hỏi mình có bị béo, vừa ghét bỏ Đậu Hà Lan vừa sung sướиɠ chơi đùa với nó.

Những điều này khiến cô một lần nữa cảm thấy rằng, có khi nào tất cả những gì đã xảy ra ở thời không trước chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ, có khi nào đó chỉ là ảo ảnh do cô tưởng tượng ra.

Nhất là sau khi ra ngoài đi du lịch một chuyến, cảm giác tách rời này càng rõ rệt hơn.

Tang Ương ngồi xuống ghế sô pha màu xanh lá thẫm, nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn, chất vải mềm mại lướt qua lòng bàn tay, ngưa ngứa, Tang Ương nhớ đến Bách Chu ở thời không khác, từ căng thẳng không yên đến mỉm cười nhẹ nhõm, rồi cái ôm chặt của em dành cho cô trong đêm cuối cùng của cuộc đời.

Tang Ương từ từ nắm tay lại, lo lắng dần dần tràn ngập trong lòng.

Giống như bị hiểm nguy nhìn chằm chằm từ đâu đó trong bóng tối, không biết khi nào sẽ thình lình bị nuốt trọn.

Tang Ương đóng cửa phòng vẽ, Đậu Hà Lan nằm trong ổ của mình ngủ, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu liếc nhìn, thấy là cô, nó lại nằm về, cái đuôi thong thả vẫy hai cái, xem như một lời chào.

Tang Ương lên tầng, Bách Chu đã tắm rửa xong, cũng đã thay ga giường mới, em ngồi trên giường, xem một cuốn sách tranh mua trong chuyến du lịch, thấy Tang Ương đi lên liền ngẩng đầu giục: "Mau ngủ thôi nào."

Nụ cười của em không hề có một tia lo lắng, vô tư hồn nhiên, tựa như ngủ cùng Tang Ương chính là chuyện quan trọng nhất.

Tang Ương vốn định tâm sự về lo lắng của mình cùng em, lúc này lại vô thức kiềm chế. Chuyện không có manh mối, có thảo luận cũng không ra kết quả gì, chỉ khiến Tiểu Chu lo lắng theo.

Cô nhanh chóng đáp một tiếng "ừ", đi vào phòng tắm.

Đến khi cô ra ngoài, Bách Chu đã ủ ấm chăn, Tang Ương vừa nằm xuống, em cũng buông sách tranh, tắt đèn, ôm Tang Ương vào trong lòng, thoải mái thở dài, rồi mới nhẹ nhàng hỏi: "Còn năm ngày nữa đúng không?"

Nghe em hỏi không đầu không đuôi, trong lòng Tang Ương lại ngổn ngang trăm nỗi lo lắng, nhất thời không phản ứng kịp: "Cái gì?"

"Tuyết rơi."

Tang Ương giật mình: "Đúng, còn năm ngày." Cô cười, trở mình, đối diện với Bách Chu, mượn ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, vuốt ve khuôn mặt của em, dịu dàng nói: "Hôm đó phải đi làm, không thể chơi tuyết với em, nhưng sẽ có trận tuyết thứ hai ngay sau đó, tuyết rơi dày hơn, đến lúc đấy chúng ta đưa Đậu Hà Lan ra ngoại ô chơi, được không?"

Bách Chu rất thích tuyết, trước đó hai cô đã bàn về kế hoạch cho ngày tuyết, nhưng lúc này nghe Tang Ương thu xếp, cô lại chẳng mấy vui mừng, mà cau mày: "Ngày nào em cũng sẽ đưa chị đi làm, buổi tối cũng sẽ đến đón chị."

Tang Ương thoáng ngẩn người, Bách Chu khẽ thở dài: "Nếu vẫn có thể trông chị thì tốt hơn."

Tang Ương hiểu, thì ra Tiểu Chu cũng giống mình, vẫn lo lắng về mối nguy hiểm chưa rõ, chỉ là cả hai đều không nói ra mà thôi.

Sau khi Bách Chu dứt lời, hai người lại rơi vào im lặng, vì nhìn nhau cũng vô dụng, giống như tai nạn giao thông thình lình xảy ra, giống như vụ hành hung trong bệnh viện không hề đề phòng, đều là chuyện ngoài dự đoán, ngay cả đề phòng cũng không biết phải đề phòng từ đâu.

Cuối cùng vẫn là Tang Ương nở nụ cười trước, xoa đầu em, nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."

Thật ra khi nghĩ đến những chuyện này trong phòng vẽ, cô đã cảm thấy thấp thoáng cô đơn, vì cô đã tự trải qua chuyện ấy, nhưng Bách Chu thì không, vì thế, có lẽ Bách Chu không thể hiểu được nỗi lo lắng thấp thỏm của cô.

Lúc này mới biết được, thì ra em cũng luôn luôn lo nghĩ chuyện ấy, cảm giác cô đơn kia hóa không chẳng còn lại gì.

Dẫu thế nào, hai cô lại trải qua một ngày an toàn.

Mấy ngày sau đó, Bách Chu luôn đưa đón Tang Ương đi làm. Buổi tối khi đón Tang Ương ở bãi đỗ xe bệnh viện, cô luôn hỏi chị liệu có chuyện gì khác thường, câu trả lời nhận được luôn là không.

Cô sẽ thở dài một hơi, sau đó đưa Tang Ương về nhà.

Tang Ương nhận ra, Bách Chu rất lo lắng, nhưng phần lớn thời gian em vẫn luôn sinh hoạt và làm việc bình thường, phòng vẽ luôn tràn ngập mùi thuốc màu, cọ vẽ nằm khắp nơi, ngày nào em cũng làm xong bữa tối rồi đón cô về nhà.

Bữa tối thường cực kì thịnh soạn, hiển nhiên là được dày công chuẩn bị.

Đôi khi em bận việc, quên giờ nấu cơm, sau khi đón Tang Ương về, Tang Ương còn có thể nhìn em ở trong bếp đeo tạp dề vừa loay hoay cho nguyên liệu nấu ăn vào nồi, vừa không quên áy náy nói với cô: "Em bận quá quên mất, chị ăn gì lót dạ trước, em làm xong ngay đây."

Sau bữa tối, hai người sẽ dắt Đậu Hà Lan ra ngoài đi dạo, đó là lúc Bách Chu phấn khởi nhất, em sẽ luôn mang đồ chơi theo, chơi cùng Đậu Hà Lan trên thảm cỏ, có khi lại ngồi bên đường cùng Tang Ương, nhìn mấy ngôi sao lưa thưa lác đác trên bầu trời.

Em thích sông, thích núi, yêu sao trời, yêu gió mát và trăng sáng tha thiết, thường mê mẩn khi nhìn lên bầu trời đêm. Tang Ương nhìn gò má chăm chú của em, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ diệu.

Cô cảm thấy mình đang đi trên một con đường tối tăm mù mịt, trên đường có rất nhiều hố bẫy, dưới bẫy là vực sâu không đáy. Bẫy có thể nằm ngay trước mặt cô, cũng có thể ở nơi rất xa, cô không biết khi nào sẽ rơi xuống bẫy đến tan xương nát thịt, đáng lẽ cô nên thấy sợ hãi, nhưng Bách Chu lại giống như một con đom đóm nho nhỏ.



Rõ ràng nhỏ yếu như vậy, cũng bất lực trong bóng tối như nhau, nhưng vẫn cố gắng phát ra ánh sáng, sưởi ấm cô, chiếu sáng con đường trước mặt cô, không hề do dự đi theo cô, dẫu là vực sâu một đi không trở lại, em vẫn đi cùng cô mà chẳng hề oán giận một câu.

Một bàn tay ấm áp chạm vào má cô, Bách Chu đã không còn nhìn trời đêm từ khi nào chẳng hay, mà nhìn cô một cách chăm chú.

"Mặt chị lạnh quá." Em nhẹ giọng nói, tháo khăn quàng cổ của mình xuống quàng cho Tang Ương, "Lần sau em dắt Đậu Hà Lan đi một mình cũng được, chị không cần ra ngoài cùng em."

Vừa tháo khăn xuống, cổ Bách Chu liền trần trụi đón gió, Tang Ương vội trả lại cho em, Bách Chu dựng thẳng cổ áo, kéo khóa lên trên cùng, sau đó nắm tay Tang Ương, nhét vào trong túi áo mình, túi áo ấm ấp.

"Sắp có tuyết rồi, em đắp một người tuyết ngoài sân được không? Chị đi làm về có thể nhìn thấy." Bách Chu hỏi, giọng nói nhẹ nhàng tràn ngập chờ mong.

Tang Ương biết, em muốn dùng hết khả năng của mình để cho cô những ngày tháng hạnh phúc trong cuộc sống đầy áp lực này.

Cô gật đầu, cũng cười theo: "Được."

Có điều không cần đợi tới khi tuyết rơi, một cuộc tụ họp đã đến trước.

Vào đông, bệnh viện cực kì bận rộn, đâu đâu cũng có những bệnh nhân nhiễm cúm. Khương Uyển cảm thấy ngột ngạt trước bầu không khí này, ồn ào nói nếu không có hoạt động giải trí nào, cô ấy sẽ buồn bực đến chết.

Những người khác cũng nghĩ vậy, vì thế bắt nhịp với nhau, ngày hôm sau liền tổ chức liên hoan.

Thói quen liên hoan của họ đã có từ thời đại học, sau khi tốt nghiệp, phần lớn những người bạn trong lớp đều ở lại thành phố này, vì thế vẫn duy trì tần suất một hai lần một năm, tình cảm gắn bó không tồi.

Địa điểm vẫn là một nhà hàng ở gần học viện y, bao nhiêu năm qua, nhà hàng đã được tân trang vài lần, nhưng hương vị đồ ăn chưa bao giờ thay đổi, giá cả phải chăng lại ngon miệng.

Vì Khương Uyển muốn xem chó, Tang Ương đã liên lạc với chủ nhà hàng, chắc chắn rằng được đưa thú cưng vào, mới mặc quần áo dày cho Đậu Hà Lan, quàng khăn quanh cổ, cho nó ăn diện xinh xắn, đưa nó đi cùng.

Khi các cô đến, những người khác cũng đã có mặt gần như đông đủ.

Trong phòng có bật máy sưởi, tất cả mọi người đều cởi mũ tháo khăn quàng.

Đậu Hà Lan vừa vào đã được chào đón nhiệt tình, nó có chút hoang mang núp sau Tang Ương.

Bách Chu đi treo khăn quàng cổ của các cô, vừa quay lại liền thấy Khương Uyển khuỵu gối xuống sàn, vừa vỗ tay gọi Đậu Hà Lan qua vừa nói: "Sao giống Tiểu Chu nhà cậu thế, vừa ngại vừa sợ người lạ, sợ liền trốn sau cậu."

Những người khác đều phì cười, Bách Chu làm như không nghe thấy, ngồi xuống bên cạnh Tang Ương.

"Mang đồ ăn lên đi ạ." Một người bạn ra hiệu cho nhân viên phục vụ.

Khương Uyển xoa đầu Đậu Hà Lan mấy cái, tỏ vẻ xúc cảm rất thích, cô ấy cũng tính nuôi thú cưng, hỏi Bách Chu những việc cần lưu ý khi nuôi chó.

Bách Chu nói chi tiết với cô ấy về cách cho ăn, cách bồi dưỡng thói quen tốt, cách huấn luyện vài khẩu lệnh đơn giản. Xung quanh có mấy người bạn ít nhiều cũng muốn nuôi thú cưng, đều bị em thu hút quay lại lắng nghe.

Tang Ương rót hai cốc nước ấm, một cốc áp vào tay mình, cốc kia đặt vào tay em, nghe em nghiêm túc giải thích tỉ mỉ.

Giống như Khương Uyển nói, lần đầu tiên Tiểu Chu đến tham gia tụ họp cùng cô, em vừa ngại ngùng vừa sợ người lạ, cô vừa tránh ra một lát, Tiểu Chu sẽ tìm cô khắp nơi, làm Khương Uyển luôn được thể trêu chọc, nói em vừa không thấy chị đã sốt ruột.

Mà giờ đây em đã quen với tất cả mọi người, có thể hòa nhập hoàn toàn, giống như lúc này, bừng bừng hào hứng nói về chuyện mình quan tâm.

"Phiền ghê, phải tốn bao nhiêu công sức." Một bạn nam nghe mà lắc đầu nguầy nguậy.

Một người khác cũng đồng ý: "Sao có thời gian chăm chút kỹ lưỡng thế chứ, không bằng nuôi mèo cho xong, mèo thoải mái hơn nhiều."

"Không không không, chó vẫn đáng yêu hơn."

"Mèo đáng yêu hơn."

Nói qua nói lại, bỗng dưng thành cuộc tranh luận nuôi mèo hay nuôi chó.

Bách Chu nằm ngoài câu chuyện, có vẻ không phản ứng kịp, không phải đang nói về việc nuôi chó sao?

Tang Ương cười một tiếng rất khẽ, Bách Chu ngẩng đầu nhìn chị, Tang Ương đưa tay vuốt tóc cô.

Nhân viên phục vụ mang đồ ăn vào. Khương Uyển đang xem thực đơn, gọi nhân viên đến bên cạnh, đặt thêm vài món nữa, đều là những món Bách Chu thích. Tụ họp cùng nhau nhiều lần, ít nhiều cũng biết khẩu vị của đối phương, tất cả mọi người đều đặc biệt săn sóc Bách Chu hơn.

Chủ đề nuôi mèo nuôi chó trôi qua, mọi người lại tán gẫu về chuyện khác. Một bạn nữ như nhớ đến chuyện gì, mặt mày hớn hở gọi Bách Chu xuyên qua mấy người: "Quên nói, chị có một người bạn là fan của em, nhờ chị nhắn với em, triển lãm tranh rất tuyệt vời, cậu ấy đi một lần, sau đó còn đưa bạn bè đi hai lần nữa, nếu không phải triển lãm chỉ diễn ra trong ba ngày, cậu ấy vẫn có thể đi tiếp."

Nghe đến triển lãm tranh, hai mắt Bách Chu sáng lên, hỏi: "Thật ạ? Vậy chị cảm ơn chị ấy giúp em, nếu cần, em có thể ký tặng chị ấy."

Bầu không khí lập tức trở nên sôi nổi, mấy người bạn ồn ào, nói sau này không thể gọi là em họa sĩ, phải là cô họa sĩ. Mọi người đều có ý tốt, dù sao ai nấy đều nhìn thấy sự cố gắng của Bách Chu, giờ đây em thành công, tất cả đều mừng cho em.

"Chắc chắn cậu ấy muốn rồi, còn phàn nàn với chị, nói ngày đầu tiên em đến muộn quá, còn đi cùng một người đàn ông trung niên, cậu ấy không tìm được cơ hội nói chuyện với em, nhưng chụp được ảnh của em, cũng hớn hở lâu lắm." Bạn nữ kia vừa nói vừa lấy điện thoại, mở bức ảnh kia cho Bách Chu xem.

Bách Chu nghiêng người xem, nhận ra là ảnh chụp mình từ bên cạnh, còn chụp được Phương Thịnh đứng cùng cô, hẳn là sáng hôm đó lúc cô vừa đưa Phương Thịnh đến vẫn chưa tìm được người thu xếp công việc cho ông ấy.

Bách Chu thở dài một tiếng, trả lại điện thoại cho cô ấy, tỏ vẻ trầm lắng nói: "Ảnh không đẹp bằng người thật."

Những người khác cũng nháo nhào đòi xem, ảnh được truyền đi một vòng, trong lúc mọi người đang trò chuyện sôi nổi ngút trời, cửa phòng lại mở.

Tang Ương vô thức quay đầu, nhìn thấy Chu Nghiên vội vã đi vào.

Có người lập tức phát hiện ra cô ấy, ồn ào đòi phạt rượu: "Người đến muộn phạt ba ly!"

Chu Nghiên tháo khăn quàng cổ, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hứa Tụng Ý, không nói nhiều, hào phóng cầm ly rượu uống.

Độ cồn không cao, nhưng cô ấy uống quá nhanh, khuôn mặt cũng nhanh chóng hơi ửng hồng.

Uống xong, cô ấy đặt ly lên bàn, đỡ trán than phiền: "Tăng ca thì thôi, nhưng phiền chết mất, tăng cả tuần rồi."

Mọi người vừa nghe thấy tăng ca đều tỏ vẻ thấu hiểu, cũng có người hóng chuyện hỏi: "Sao thế? Lại có vụ án?"

Chu Nghiên liếc nhìn người nọ: "Buổi sáng phát hiện một thi thể ở sông Hoàn Thành, đã trương phình thối rữa, lúc giải phẫu..."

Cô ấy còn chưa nói xong đã bị mọi người ngắt lời: "Được rồi được rồi, đừng nói nữa, nói nữa không ăn được mất."

Chu Nghiên cười nhún vai.

Bách Chu nắm tay Tang Ương giấu dưới bàn, từ khi người này đi vào, Tang Ương bắt đầu thấp thoáng mất hồn.

Cô nhớ Tang Ương đã kể với mình, ở thời không trước có một người bạn làm pháp y giúp chị giám định vật chất dính trên cái đinh là máu, còn nói với chị Phương Thịnh lái xe trong lúc mệt mỏi.

Giống như có một lớp màng vô hình ngăn cách hai cô với tiếng cười đùa của những người khác, lòng cả hai đều chùng xuống.

Tang Ương nắm lại tay Bách Chu, cười với em, ý nói mình không sao.

Khương Uyển ở bên kia hỏi: "Dạo này có vụ án nào thú vị không?"

Đồ ăn hầu như đã được bày đầy đủ lên bàn, nóng hôi hổi, hệ thống sưởi trong phòng cũng vừa đủ, nếu không nhìn thấy bóng cây lay động ngoài cửa sổ, sẽ gần như không cảm thấy dấu vết của mùa đông.

Mọi người còn gọi không ít rượu, người tửu lượng thấp thì uống rượu ngọt độ cồn thấp, người tửu lượng cao thì gì cũng chơi, rượu ngọt được đặt trên dụng cụ hâm nóng, uống một ly xong cả người đều ấm áp.

Chu Nghiên ngẫm nghĩ: "Dạo này nhiều vụ án lắm, thú vị à..." Cô ấy trầm tư một lát, vỗ tay, "Có một."

Tất cả mọi người đều nhìn cô ấy.

Những vụ án có thật vốn đã dễ dàng khơi gợi sự hứng thú của mọi người, chưa kể còn có một tiền đề thú vị.

"Mấy hôm trước có một đứa trẻ bị bắt cóc lừa bán được tìm thấy, gọi chị gái đến nhận thân, trong cục công an có rất nhiều người, chị gái nhìn qua liền nhận ra em gái." Chu Nghiên trình bày một câu trước.

Khương Uyển bừng bừng hào hứng hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó, chỉ vậy thôi, rất thú vị."

Mọi người la ó: "Này có gì mà thú vị, người nhà nhận ra nhau không phải rất bình thường à?"



Chu Nghiên ung dung nói: "Nếu đứa trẻ bị bắt cóc lúc mới ba tuổi, lúc tìm được đã hai mươi ba tuổi thì sao."

Những người vừa la ó im bặt, tưởng tượng về sự khác biệt giữa ba tuổi và hai mươi ba tuổi, mới nhận ra quả thật rất thú vị.

"Vậy mà cũng có thể nhận ra, thật thần kỳ." Có người cảm thán.

"Chị em vốn đã không giống người bình thường." Hứa Tụng Ý hờ hững nói, "Máu mủ gắn kết, dù không gặp nhau hai mươi năm, cũng chẳng có gì kỳ lạ khi nhìn thoáng qua đã nhận ra nhau trong đám đông."

Có người lập tức tiếp lời: "À, đúng, gần nhà mình cũng có chuyện như thế..."

Đề tài lại chuyển sang sự kỳ diệu của máu mủ giữa những người trong gia đình. Bách Chu và Tang Ương không hiểu biết về vấn đề này, nhưng nghe mọi người cứ nói có sách mách có chứng, cũng cảm thấy có vẻ rất thú vị.

Chu Nghiên hờ hững lắng nghe, ban đầu cô ấy chỉ uống ba ly rượu rồi không ăn gì, rồi thêm vài ly nữa, Hứa Tụng Ý ngồi bên cạnh gắp ít đồ ăn vào trong bát cô ấy.

"Thôi khỏi, ăn không vào." Cô ấy lắc đầu, ý bảo Hứa Tụng Ý đừng gắp thêm đồ ăn cho mình, rồi nhìn thấy Bách Chu ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Tang Ương, trợn tròn mắt nghe mọi người kể những giai thoại về máu mủ càng lúc càng thái quá.

"Em bé kia." Chu Nghiên thấy em cũng rất thú vị, gọi một tiếng.

Cô ấy ít đến các buổi liên hoan, không quen Bách Chu mấy.

Bách Chu nghe thấy có người gọi mình liền nhìn lại, bắt gặp chị pháp y kia, vô thức phòng vệ, nhích lại gần Tang Ương.

Pháp y bật cười, không chỉ cô ấy, những người khác chú ý đến cảnh này cũng cười lớn.

"Vừa nãy còn nói Đậu Hà Lan giống em vừa ngại vừa sợ người lạ, bây giờ em lại trốn sau lưng chị em đi." Khương Uyển không hài lòng cười nói.

Bách Chu không muốn trốn sau Tang Ương, cô muốn phản bác, Tang Ương thay cô giảng hòa: "Em ấy chỉ hơi mệt thôi."

Chị vừa nói vậy, Bách Chu cũng thật sự cảm thấy buồn ngủ mê man, cô đã uống hai ly rượu ngọt, lại uống rượu gạo vừa mới được mang lên, rượu gạo ngọt, rất dễ uống, cô uống một hơi rất nhiều.

Rồi cứ thế dựa vào vai Tang Ương.

"Thật ra lúc hai người mới yêu nhau, rất nhiều người đều thấy không lạc quan." Một người bạn chợt nói.

Bách Chu lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng dậy, nhìn người kia bằng ánh mắt có phần hung dữ. Tang Ương nhanh chóng xoa gáy em để em đừng căng thẳng. Bách Chu lại dựa về vai chị.

Người bạn kia cười lắc đầu.

Nhưng nhờ người bạn này mở lời như vậy, Khương Uyển cũng thở dài: "Khi ấy mình cũng từng khuyên Ương Ương, Bách Chu mới bao tuổi, nhìn đã thấy không đáng tin cậy, đừng để yêu bạn gái cuối cùng lại thành nuôi trẻ con."

Bách Chu vừa mới được an ủi lại ngồi thẳng dậy ngay lập tức, trừng mắt nhìn Khương Uyển như hổ rình mồi, Khương Uyển khiến em trông cảnh giác như thế cũng hết cách: "Rồi rồi, là chị nhìn nhầm được chưa?"

Lúc này Bách Chu mới vừa lòng, lại ngả người vào Tang Ương.

Tang Ương múc canh bằng một tay, đặt bát trước mặt em, vỗ vỗ em bảo em ăn. Bách Chu ngồi ngay ngắn, bưng bát lên, từ từ húp hết, sau đó ghé vào tai Tang Ương thì thầm: "Em buồn ngủ quá, lần sau không uống rượu gạo kia nữa."

"Một lát nữa mình về nhà ngủ luôn." Tang Ương cũng thầm thì an ủi em.

Bách Chu gật đầu, cảm thấy ý kiến này rất hay.

Hai người thì thầm xong, người bạn vừa mới nói rất nhiều người không thấy lạc quan kia lại lên tiếng: "Nhưng bây giờ ấy, tất cả mọi người đều rất hâm mộ hai cậu."

Khi họ thấy không lạc quan, Bách Chu còn có thể hung dữ trừng lại, nhưng khi họ nói hâm mộ, Bách Chu lại không biết nên nói gì.

Cô luôn biết bạn bè và bạn học của Tang Ương, ai nấy đều cho rằng hai cô không hợp nhau, nhưng cô cũng không thấy có vấn đề gì, dù sao cô chỉ thích Tang Ương, không phải họ, cô không cần chứng minh gì với người khác, cô chỉ cần Tang Ương thích mình, cũng thích tình yêu của mình là đủ.

Có một bạn nữ nghe vậy ngạc nhiên nói: "Bây giờ cậu mới hâm mộ à? Mình hâm mộ hai cậu ấy từ lâu lắm rồi, công bằng mà nói, mình chưa bao giờ gặp đôi nào hợp nhau và yêu nhau như hai cậu ấy."

Hứa Tụng Ý ngồi đối diện nhìn lại.

Những người bạn bên kia vẫn đang bàn tán về sự kỳ diệu của quan hệ máu mủ nghe thấy tình hình bên này cũng bắt đầu tham gia.

"Bảy năm, mình còn thay bạn trai ba lần rồi, vậy mà hai người vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu chán nhau, tình cảm vẫn tốt lắm."

"Năm ngoái mình thất tình, còn xin Ương Ương cho lời khuyên phải làm thế nào để duy trì cảm xúc mới mẻ suốt nhiều năm."

Đề tài lập tức chuyển sang sự hâm mộ đối với hai người, tất cả mọi người đều thật lòng cảm thấy khó tin, cảm thấy khao khát.

Bách Chu càng luống cuống, cô lại gần Tang Ương, có cảm giác đang được bạn bè vây quanh chúc phúc, cô rất vui mừng, chuếnh choáng nắm lấy tay Tang Ương.

Tang Ương cũng giống em, thấy em thật sự ngượng ngùng, đành phải bắt chuyện đề tài mới.

Cho đến khi cuộc liên hoan kết thúc, bát đĩa ngổn ngang trên bàn.

Có người đi thanh toán, có người gọi lái xe hộ, đều tự đội mũ quàng khăn, chuẩn bị rời đi.

Mặt Bách Chu đỏ bừng vì máy sưởi trong phòng và cảm giác say ngà ngà, cô dắt Đậu Hà Lan, cúi đầu để Tang Ương quàng khăn cho mình. Tang Ương thắt nút xinh xắn cho cô, sau đó xoa mặt cô, nhận lấy dây dắt, để Bách Chu dựa vào vai mình.

"Lần sau phải chú ý, không được uống nhiều thế này." Tang Ương dặn dò, nhưng giọng điệu cũng không mạnh mẽ, chỉ như một lời đề nghị, nếu Bách Chu không muốn nghe theo cũng chẳng hề chi.

Bách Chu dựa nửa người vào chị, ngoan ngoãn nói, vâng.

Mọi người cùng nhau ra khỏi phòng, khi đến sảnh bỗng nghe thấy một tiếng hét giận dữ: "Không có mắt à?"

Người đi qua không khỏi dừng bước nhìn sang bên kia.

Chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ đẩy mạnh một cậu trai có vẻ giống sinh viên, bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ, người phụ nữ mang bụng bầu, đặt một tay sau lưng người người đàn ông kéo về, nói: "Quên đi quên đi, em không sao."

Cậu sinh viên cũng xin lỗi, người đàn ông kia vẫn nắm cổ áo cậu ta không bỏ qua, vừa nói vừa chửi bới còn đẩy cậu ta mấy cái, mới cẩn thận ôm vợ đi khỏi.

Chỉ là một sự việc nho nhỏ.

Nhưng Tang Ương lại đứng sững tại chỗ.

Bách Chu đứng cạnh chị, cho đến khi những người kia đã hoàn toàn đi khuất mới hỏi: "Sao thế? Chị quen họ à?"

Đôi mắt Tang Ương giống như có vì sao rơi xuống, cô nhìn sang Bách Chu, lẩm bẩm: "Là hắn..."

"Ai cơ?" Bách Chu buột miệng hỏi, vừa dứt lời, cô chợt nhận ra đó là ai, rồi nhìn Tang Ương, khó khăn nói, "Là người..."

Người hành hung ở bệnh viện?

Bách Chu không nói ra, nhưng Tang Ương vẫn biết cô định nói gì, khẳng định suy đoán của cô: "Là hắn."

Là kẻ đã gϊếŧ chết Bách Chu ở thời không trước.

Họ đã đi ra khỏi cửa, trên cửa kính bám một lớp hơi nước mờ rất dày, không thể nhìn thấy bóng dáng của họ. Bách Chu thu ánh mắt về, "à" một tiếng nhàn nhạt", rồi nói: "Hắn xúc động như thế, dữ như thế, đúng là rất dễ gây xung đột với người khác."

Chào tạm biệt các bạn, hai người lên xe của mình.

Gặp phải hung thủ, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hai cô.

Sau nhiều ngày không có gì bất thường, lại bắt gặp người có liên quan, đầu tiên là Chu Nghiên, rồi đến kẻ hành hung ở bệnh viện.

Giống như một điềm báo chẳng lành.

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi còn sống.

Lại một chương dài khác.
« Chương TrướcChương Tiếp »