Vưu Bạch Ngọc nhận được địa chỉ và giấy phép cư trú, cậu rất vui mừng. Nhưng cậu không đi theo địa chỉ ngay mà ngồi trên ghế dài ở công viên, tìm hiểu kiến thức sinh lý Omega lúc mặt trời lặn.
Cậu cũng chặn hết liên lạc của cha ruột và các trưởng lão trong tộc. Mẹ ruột cậu không gọi điện cho cậu mà chỉ chuyển thêm tiền, bảo sau này cậu làm gì thì làm cho khôn ngoan, đừng để cho bà xấu mặt nữa.
Vưu Bạch Ngọc tức giận, cậu trả lại hết tiền rồi nói: "Không cần!"
Mẹ gì mà tệ thế, ghét chết đi được!
Chỉ biết sinh chứ không biết dạy, giờ cậu còn không biết rõ tình trạng sinh lý của mình, tất cả là do mẹ! Hừ.
Rõ ràng hôm qua cậu đã "xong" rồi, sao hôm nay lại vẫn nóng bừng lên như hôm qua, cả người đều toát ra mùi pheromone thoang thoảng?
Trên trán Vưu Bạch Ngọc đã bắt đầu toát mồ hôi, cậu lo lắng không ngừng tìm kiếm dấu hiệu phát tình kỳ của Omega sau khi trưởng thành.
Thực ra, thời đại này đối xử với Omega khá tốt, chỉ có một chút thành kiến. Trong quân đội cũng có Omega, trong hoàng tộc cũng có Omega, nên nói chung vẫn khá bình đẳng, chỉ là hơi hơi một chút thôi.
"Nhìn chung, từ mười sáu đến mười tám tuổi, Omega cần tiêm thuốc ức chế trong ba năm, Alpha là từ mười lăm đến mười bảy tuổi."
"Thông thường, khi mười tám tuổi sẽ có dấu hiệu lần đầu tiên, lúc đó cần tiêm thuốc ức chế ngay lập tức. Nếu không tiêm ngay mà kết hợp với Omega khác, thì sẽ kéo dài trong ba ngày."
Vưu Bạch Ngọc chớp mắt, không thể tin được nhìn hai chữ được tô đậm: "Ba ngày?"
Aaa, đúng là sáng nay trả thù mẹ con ba người kia chưa đủ!
"Trường hợp đặc biệt này chỉ xảy ra một lần, sau này sẽ không còn trường hợp đặc biệt như vậy nữa."
Bạch Ngọc vô cảm ngồi một mình trên ghế dài trong công viên, xung quanh đã tối mịt, đèn đường cũng đã sáng lên. Cậu vô cảm cất điện thoại, do dự một giây.
Tiếp theo, chồng sóc nhỏ xuất hiện trên ghế dài, đứng dậy tức giận vung vẩy móng vuốt, kêu "ki ki ki ki" loạn xạ.
Aaa! Anh đây đang tức giận!
Chồn sóc nhỏ quay đầu chạy về khách sạn năm sao hôm qua, không đi tìm Tuyết Sơn của cậu thì còn biết tìm ai?
Aaa!
Đúng là tức quá mà!
Chồn sóc nhỏ vừa tức giận vừa chạy hụt hơi đến mức có thể để lại vệt.
Hôm nay cũng là trước lạ sau quen, chồn sóc nhỏ quen đường quen lối chui vào từ khe cửa, nhẹ nhàng đáp xuống.
Cậu không kiên nhẫn lắc lắc cái đuôi trắng, đi đến phòng ngủ, giơ tay lên: "Cạch!" tắt đèn.
Agnes, người đang nói chuyện điện thoại giật nảy mình, anh không cảm thấy nguy hiểm, mà là ngửi thấy mùi hạt dẻ nướng thoang thoảng, lập tức tức giận cúp điện thoại: "Anh, có chuyện gì thì mai nói, cúp máy đây."
Anh quay lại, trong bóng tối, anh hướng về phía Omega nhỏ lớn giọng: "Cậu nhóc, cậu to gan lắm!"
Bạch Bạch không cho anh cơ hội nói chuyện, lập tức lao lên: "Agnes, giúp người ta đi mà."
Omega nhỏ này nói chuyện mềm mại, cơ thể cũng mềm mại, mang theo mùi hạt dẻ nướng, đầu lông xù xù không ngừng cọ qua má và cổ anh.
Điều này làm cho Agnes đang ôm một bụng tức giận lập tức hạ hỏa: "Tôi bật đèn trước đã."
Lời còn chưa dứt anh đã bị người kia đè xuống giường. Hay thật, sức lực omega nhỏ này vẫn mạnh như lần nào.
Cảm nhận được hai chiếc móng vuốt nhỏ bé lần trước chỉ sờ loạn hôm nay lại trực tiếp giật lấy áo sơ mi của anh rồi xé rách, lập tức khiến anh chàng Alpha này đỏ mặt, nắm lấy bàn tay đang quậy phá: "Đừng lộn xộn, để tôi."
"Ừm ừm!" Omega nhỏ đang ngồi trên người anh ngoan ngoãn gật đầu loạn xạ, cái miệng nhỏ còn ngọt ngào nịnh nọt: "Anh tốt nhất, Bạch Bạch thích anh nhất."
Agnes lật người đè cậu nhóc này xuống giường, nắm cằm cậu hỏi lại: "Tôi tốt nhất? Hả? Biết tôi là ai không? Cậu đúng là nhóc Omega gan to bằng trời."
"Biết nha." Trong phòng tối, mọi thứ đều trở nên đặc biệt nhạy cảm, lại tràn đầy mùi vị ngọt ngào dính dấp: "Anh là Tuyết Sơn của tôi."
"Tuyết Sơn mà tôi thích nhất."
"Đồ nhóc ranh." Agnes nghĩ nghĩ, rồi hôn lên hạt thông nhỏ dưới thân.
Vào giờ khắc này, anh đã nghĩ ra nhẫn cưới của họ sẽ trông như thế nào rồi.