Đây quả thực là đang bắt nạt một Alpha thanh niên ngây thơ như anh!
Lừa dối cả thể xác lẫn tinh thần.
Loại chuyện vô lý này, anh chỉ thấy trong chuyên mục giải trí và phần truyện tình cảm, nhưng không ngờ rằng một ngày nào đó nó sẽ xảy ra với anh, thân vương Agnes.
Omega nhỏ bé này lớn mật thật.
Ngay khi Agnes đang tức tối, thiết bị đầu cuối tin nhắn của anh đột nhiên phát ra âm thanh "Leng kengg~", một hộp thoại hiện lên: "Tuyết Sơn, Tuyết Sơn~ Nhớ tôi chưa ~”
Bạch Bạch: "Pi pi pi ~ Bạch Bạch thật nhớ Tuyết Sơn nha ~"
Agnes lập tức chạy lại bàn cầm máy nhắn tin lên, có chút đắc ý mà nhướng mày.
Anh biết ngay, làm sao mà một chàng Omega trẻ tuổi có thể từ chối được mị lực của một thân vương quý tộc như anh?
Nhìn này, lại yêu lại nhớ anh ~
Khẳng định là đã thích anh đến độ khó có thể tự kiềm chế ~
Nghiên cứu của Lario bước vào giai đoạn khó khăn, thay vì ngồi lo lắng trong phòng thí nghiệm, lần này anh ấy quyết định thả lỏng một chút, về nhà nuôi con.
Đối với Lario mà nói, đây là một cuộc sống hoàn toàn mới, chưa từng trải qua trước đây.
Hơn nữa đứa trẻ này cư xử ngoan ngoãn, còn rất thú vị, tất nhiên điều này có thể liên quan đến việc đứa trẻ không thông minh lắm.
Đứa bé anh ấy nuôi thật đáng yêu nhưng hơi ngốc nghếch ~
Tiếng “Phanh” vang lên, Lario bất lực nhìn Tiểu Bạch Ngọc đi theo sau mông mình, mắt cậu còn bận nhìn đông nhìn tây, đầu đập vào cửa.
Uỷ khuất kêu một tiếng, cậu xoa xoa trán: "Xì ~ Đau quá."
"Hừm." Lario có điềm chút áy náy, bởi vì anh ấy chỉ trơ mắt nhìn cậu bị đυ.ng phải. Anh ấy đi phía trước còn tưởng rằng Vưu Bạch Ngọc không ngốc nghếch đến mức va phải cửa, dù sao chướng ngại vật phía trước lớn như vậy.
Lario trẻ tuổi suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là đưa tay ra, nắm lấy tay cậu, anh ấy vừa buồn cười vừa ngập tràn dung túng sờ sờ cái trán cậu: “Bây giờ đi nào.”
Vưu Bạch Ngọc cúi đầu nhìn bàn tay mình bị bắt lấy, lại ngẩng đầu nhìn chú mình, đột nhiên "Khắc khắc khắc" cười ngây ngô.
"Được rồi được rồi ~" Giống như người lớn dắt theo một đứa trẻ, Vưu Bạch Ngọc thích lắm ~
Lario nhìn Vưu Bạch Ngọc tươi cười, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Vì trong khoảng thời gian này anh ấy rảnh rỗi, cũng đã quyết định nuôi đứa cháu này nên anh ấy sẽ làm từng việc một, nếu mẹ ruột không chịu làm thì anh ấy sẽ làm.
Mà điều đầu tiên chính là buổi chiều hôm qua Lario suy nghĩ và ghi chép lại khi ngồi trên ghế sofa nhìn đứa nhóc làm đồ thủ công bằng lông vũ mà anh không biết tìm được ở đâu.
1. Đưa cậu nhóc đi khám sức khỏe; 2. Cảnh cáo Vưu gia; 3. Mang con chuột kia đến bệnh viện thú y .
Khi Lario viết những dòng này còn lén liếc nhìn đứa trẻ đang khoanh chân xếp bằng trên tấm thảm trước ghế sofa, nghiêm túc lạ thường đem từng chiếc lông vũ buộc lại bằng dây thừng, lương tâm anh cảm thấy hơi áy náy, đành gạch bỏ, một lần nữa viết: 3. Đem con chồn nhỏ đó đi kiểm tra sức khoẻ và tiêm ba mũi.
Ồ, đứa trẻ thích nó như vậy, anh cũng muốn yêu ai yêu cả đường đi lối về, huống chi bạch chồn sóc nhỏ kia cũng rất đáng yêu, còn ở trên đường vẫy vẫy tay với anh ~
Khi đó anh thậm chí còn không quen biết con chồn nhỏ này, không hổ là do chính cháu anh nuôi dưỡng, rất thông hiểu tính người.
Tâm trạng của giáo sư Lario, tức khắc tốt lên không ít.
4,......
Viết đến đây anh có chút rối rắm, anh có cần liên lạc với mẹ ruột của Vưu Bạch Ngọc, tức là chị họ của anh không?