Chương 24

Nhưng mà đối mặt với chú của mình, cậu thực sự không có cách gì cả!

Lario sờ đầu cậu, nhìn đồng hồ: "Cháu muốn gọi đồ ăn mang về, hay đi ăn ngoài?" Anh ấy lại nháy mắt với cậu: "Chú trả tiền."

Vưu Bạch Ngọc suy nghĩ một lúc: "Cháu vẫn là không nên ra ngoài, nhà họ Vưu nhất định sẽ tìm cách liên lạc với cháu trong thời gian này."

"Ừm." Có đạo lý.

Lario dè dặt gật đầu, nếu bị nhìn thấy dắt đứa nhỏ đi ăn mà bị người nhà Vưu phát hiện thông báo về, lúc đó họ lại kéo đến cướp đứa trẻ đi thì thật phiền phức.

Không cần thêm rắc rối cho một ngày tốt đẹp thế này, Lario cũng muốn trải nghiệm niềm vui nuôi con trong một ngày thư giãn hiếm hoi.

"Được rồi, chú sẽ gọi cơm hộp vậy." Lario đứng dậy, lấy máy tính điện tử của mình và mở ứng dụng đặt đồ ăn: "Muốn ăn gì tự chọn đi."

Với bộ dáng hào sảng đó, Vưu Bạch Ngọc nghĩ, chú của cậu trông đẹp trai hơn khi thanh toán hóa đơn thế này!

Sau đó, Lario nhìn thấy đứa nhỏ không chút lưu tình gọi tất cả cơm chiên và mì xào, tổng cộng có bảy mươi tám mươi phần ăn các loại gà quay, luộc, cay, nướng, còn có cả hơn trăm con thỏ. .

Lario một bên đặt một ít đồ, một bên thấy Vưu Bạch Ngọc đang nhìn anh đầy mong đợi: "Ở nhà không có đồ ăn à?"

"Không có!" Vưu Bạch Ngọc kéo chú mình đi tới tủ đựng thức ăn và tủ lạnh, mở ra thì phát hiện trong tủ trống rỗng, thậm chí một cọng hành cũng không. "Chú ơi, nhà họ Vưu đã chặn thẻ của cháu, cháu cũng trả lại toàn bộ tiền của mẹ cháu." Thế là ngay cả tiền ăn cũng không có ~

Lario cảm thấy đứa trẻ này thực khác biệt, không hề ngượng ngùng vì không có tiền, ngược lại còn khá tự hào.

Cũng đúng, Lario mỉm cười sau đó trả tiền.

Bất luận là nhà họ Vưu hay mẹ ruột của cậu, có lẽ đối với cậu, việc từ bỏ, không còn kỳ vọng vào mối thân tình hay việc những người đó cắt bỏ tiền của cậu, ngược lại là chuyện tốt.

“Được rồi, chú nuôi cháu.” Lario cũng nghĩ rằng chuyện đó không có gì to tát.

Chỉ là một đứa trẻ nhỏ, ăn uống cũng chỉ ăn chừng đó thôi, anh ấy đường đường là nhà khoa học đứng đầu Viện Hàn lâm Khoa học số 1, sao có thể không nuôi nổi một đứa trẻ?

Lario nhìn hàng trăm con gà và con thỏ được chuyển đến, Vưu Bạch Ngọc vội vàng nhét chúng vào tủ bảo quản thực phẩm.

Chỉ với mấy món ăn này, cậu đặc biệt vui vẻ, ý cười, sự hạnh phúc không thể kìm nén trên gương mặt. Suốt khoảng thời gian đó, càng lúc cậu càng vui vẻ.

Lario dựa vào khung cửa bếp nhìn Vưu Bạch Ngọc bận rộn, đôi mắt xanh như băng vốn mang theo nụ cười ôn hòa dần dần trầm xuống.

“Cháu ở nhà họ Vưu, không thể muốn ăn cái gì thì ăn cái đó à? ” Lario nhìn như thuận miệng hỏi.

Bạch Ngọc không chút nghi ngờ lập tức dùng sức gật đầu: "Đúng! Mẹ kế cháu vẫn luôn nói cháu béo!"

"Nói Omega mập sẽ không Alpha nào thích, còn thường xuyên trong bữa tiệc châm chọc cháu, nói mua cho cháu chiếc áo cỡ S nào cũng mặc không vừa.” Vưu Bạch Ngọc nói về chuyện này liền tức giận: "Người khác cũng cười nhạo cháu. Nhưng cháu biết rằng bộ lễ phục size S đó là bà ấy cố tình sửa lại cho nó nhỏ hơn! Nên mặc trên người cháu mới chật như vậy.”

"Còn có rất nhiều lần trong lúc ăn cơm ở nhà, bà ấy cùng ba cháu cứ liên tục bảo cháu mập, nói cái gì mà là do muốn tốt cho cháu, bảo cháu ăn ít đi, như vậy mới có Alpha thích, nhưng cháu không vui.”

Vưu Bạch Ngọc cầm lấy con gà nướng, hung hăng xé miếng đùi cắn một miếng: "Ba của cháu cũng hùa vào mắng cháu, nói cháu không biết tốt xấu, mập như heo.”

"Hừm!" Quả là điều đáng trách!

Lario cau mày nhìn anh chàng nhỏ bé có cổ tay gầy đến mức có thể bẻ gãy, nếu Vưu Bạch Ngọc được coi là béo, thì trên thế giới này không có người gầy.

Cậu chỉ có một chút mỡ trên má từ khi trẻ con, khắp người cũng chỉ có một chút thịt trên mặt.