Vưu Bạch Ngọc, cụp mắt xuống: "Sao hôm nay chú về sớm thế?"
"Có thể hoãn công việc lại một chút." Lario nhìn đứa trẻ: "Đều 18 tuổi rồi đấy."
"Vâng!" Mười tám tuổi! Vưu Bạch Ngọc, có chút mừng rỡ khi đã tới thời điểm cậu trở thành người lớn, nếu không thì một vị thành niên sẽ không dễ dàng chống lại Vưu gia mà rời đi.
Vưu gia dù sao cũng là một gia tộc quý tộc, họ chưa hề làm gì tổn hại đáng kể đến Vưu Bạch Ngọc, thậm chí có đến Hiệp hội bảo vệ Omega cũng không có tác dụng.
"Cháu muốn kết hôn sớm? Hay tiếp tục hoàn thành việc học, hay theo đuổi sự nghiệp?” Lario dù cố gắng hoàn thiện bản thân, nhưng ngược lại sẽ không ép buộc người khác phải giống mình.
Anh thậm chí còn nghĩ rằng mỗi người đều có tham vọng của riêng mình và có thể đi theo bất cứ con đường nào mình muốn trong tương lai.
Huống chi, sức mạnh tinh thần của Vưu Bạch Ngọc, không hề yếu, cậu có thể kiểm soát được bản thân, chọn ra một Alpha có phẩm hạnh đoan chính, tích cực hướng về phía trước, có triển vọng và tiền đồ, nếu cậu ấy muốn kết hôn sớm cũng có thể.
Bất cứ ai có đầu óc đều sẽ trân trọng Vưu Bạch Ngọc,, dù sao cũng có diện mạo, tư cách đạo đức, còn có tinh thần tự lực, thậm chí cả việc nhà đều được lo liệu.
Mặc dù có rất nhiều Omega ở độ tuổi kết hôn ở Chủ Tinh, nhưng những người cấp S, còn khỏe mạnh như vậy thì thật không nhiều.
“Tạo ra sắt cần đến sức mạnh của chính mình ” Vưu Bạch Ngọc vô thức nghĩ đến Tuyết Sơn của mình, chóp tai ẩn trong mái tóc đều đỏ rực.
Cụp mắt xuống: "Bây giờ Vưu gia sẽ vì nể mặt nể mũi chú mà không làm phiền cháu, nhưng cháu cũng không có khả năng hoàn toàn thoát khỏi Vưu gia."
"Nói không chừng Vưu gia trong vài ngày nữa sẽ miễn cưỡng hai mẹ con đến xin lỗi cháu, muốn nhận cháu về." Vưu Bạch Ngọc, có chút nhụt chí, lại có chút không vui mà bĩu môi.
“Dù sao thì trong mắt người ngoài, nhà họ Vưu không làm gì sai. Từ nhỏ đến lớn, bố cháu cũng không cần cháu, bây giờ lại đi tìm đến bố cháu vì những rắc rối không đáng có cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Huống chi, mẹ cháu căn bản không đáng tin cậy, bà ấy sẽ không thay cháu ra mặt từ trong ra ngoài. " Vừa nói, cậu vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau này, nếu Vưu gia thật muốn gả cháu đi, chú có thể giúp cháu thoái thác một vài lần, nhưng chúng ta lại có quan hệ trực tiếp với ngũ đại gia tộc, từ chối một cách dễ dàng như vậy có thể khiến cháu và chú bị nói là không biết tốt xấu."
Lario cảm thấy dù có thế nào đi chăng nữa cũng không sao, những việc không biết tốt xấu mà anh đã làm không ít, từ nhỏ đến lớn đều cố chấp kiên định đi theo con đường mà mình tin tưởng, không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc.
Một Omega như anh ở Tinh Chủ có thể được nghe lời lẽ hay ho gì chứ? Trong tối lẫn ngoài sáng, cũng không biết đã bị bao nhiêu người nhạo báng anh không làm được gì nên hồn, châm chọc không biết tốt xấu.
Anh không để bụng, nhưng anh sợ nếu thật sự ngăn cản cuộc hôn nhân này, Vưu Bạch Ngọc mấy năm nữa sẽ hối hận. Suy cho cùng, kết hôn với một gia đình giàu có là ước mơ của hầu hết mọi Omega.
Bây giờ cậu không đồng ý, nhưng trong tương lai thì chưa chắc.
Vì vậy, Lario không phản đối lời nói của cậu bé mà chỉ chạm vào đầu cậu: "Chỉ cần cháu nghiêm túc với bất cứ lựa chọn nào của mình, chú sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cháu."
Trong lòng Vưu Bạch Ngọc dâng trào, một cảm giác mãn nguyện khó tả.
Không nói thêm một lời, cậu nhào vào lòng chú mình, dụi má vào ngực anh: “Chú quả nhiên là nhất.”
Cậu vốn là người rụt rè, sợ làm phiền người khác, cậu sống nội tâm lại xấu hổ khi làm phiền bất cứ ai, đặc biệt là sau khi nhờ mẹ giúp đỡ nhưng không có kết quả.
Cậu nghĩ, chính mẹ cậu còn cự tuyệt, ghét bỏ vì thấy cậu phiền phức, thì những người khác còn như thế nào nữa ?
Các anh kế của cậu cũng nói vậy, ngay cả mẹ cậu cũng nói điều tương tự về cậu.