Con chuột nhỏ còn đặc biệt dài ôm gối lật mặt, ngủ ngon lành.
“A.” Nhất định là nó đã dùng bộ dạng vừa vô tội lại đáng yêu, còn ngây thơ này làm cho Bạch Ngọc chưa trải sự đời mềm lòng, cho phép nó vào nhà.
Nhất định là ngày đó, mình vừa cho phép Vưu Bạch Ngọc ở tạm nơi này.
Mà cái nhà này đã thật lâu không có người ở, cho nên mới có chuột vào ở!
Vưu Bạch Ngọc vừa trải qua biến cố, cho dù nhìn có vẻ kiên cường hơn nữa, nhưng trong lòng Lario, đứa bé kia vẫn là đứa bé nhát gan, yếu đuối, rầu rĩ.
Lario ngồi bên giường, vừa dùng trí tưởng tượng phong phú của mình bổ sung toàn bộ câu chuyện, vừa không nhịn được mà đưa tay gãi gãi bụng chú chuột nhỏ.
Cuối cùng nhịn một chút: “Nể mặt Bạch Ngọc, mày có thể ở lại nơi này, nhưng mày cần phải trải quan bài kiểm tra sức khoẻ toàn diện, không được bắt nạt Bạch Ngọc, cuối cùng là không được ngủ cùng Bạch Ngọc!”
Đúng, cũng giống như rất nhiều phụ huynh, bọn họ có thể cho phép con nuôi thú cưng, nhưng sẽ không cho phép con cái và thú cưng ngủ chung một giường!
Chẳng qua, Lario cũng đột nhiên muốn hiểu tại sao đêm qua con chuột nhỏ kia lại đứng ở bên đường cái vẫy móng vuốt nhỏ với anh ấy.
Tình cảm là bởi vì nhóc con nhà anh ấy nuôi, tạm được, miễn cưỡng xem như hiểu nhân tính.
Lario lại mặt không đổi sắc sờ sờ da lông tên nhóc kia, sạch sẽ, nhẵn nhụi mềm mại mượt mà, còn bóng loáng.
Ừ, tạm được, miễn cưỡng coi như một con chuột nhỏ xinh đẹp.
Mà Bạch Bạch cảm nhận được động tĩnh cùng âm thanh , chồn trắng nhỏ ngủ đến mơ mơ màng màng cuối cùng cũng xoa mắt rầm rì tỉnh lại.
Ki ki. “Mấy giờ rồi?”
Con chồn nhỏ trở mình và ngáp một cái lớn, đôi mắt đen nhánh tròn đầy hơi nước.
Kéo căng thân thể, quơ quơ móng vuốt nhỏ, “Ô ô” một tiếng, dùng sức kéo căng thân thể, thoải mái duỗi lưng một cái, sau đó.
“Ki?” Lúc chồn trắng nhỏ duỗi lưng thì đυ.ng phải người bên cạnh, nhất thời sợ tới mức cậu trực tiếp bay lên!
Lario không nhẹ không nặng hừ một tiếng: “Lát nữa ta sẽ nói với Bạch Ngọc, trong nhà có thể nuôi thú cưng, nhưng sau này mày không được ngủ cùng thằng bé nữa!”
Chú chồn trắng khẩn trương không ngừng xoa xoa tay, “Ki ki ki???”
Chú, sao chú về rồi?
Còn, còn có chú vừa mới nói cái gì?
Cho phép nuôi thú cưng? Hả???
Chú chồn trắng cúi đầu khϊếp sợ nhìn thân thể lông xù của mình, cảm thấy lời của chú nói rất có đạo lý!
Bộ lông trắng nõn đặt mông ngồi ở phòng tắm, có chút bất an liếʍ liếʍ miệng, một giây trước còn chưa tỉnh ngủ, một giây sau chú chồn trắng nhỏ nhỏ đã cất cánh nuốt nước miếng, khẩn trương liếʍ liếʍ miệng, lại gần cọ cọ, vừa lấy lòng lại trông mong ngửa đầu nhìn chú: “Ki~” nhỏ giọng, siêu ngoan.
Lario thấy con chuột nhỏ này tỉnh, mặt không chút thay đổi xoay người đi ra khỏi phòng: “Bạch Ngọc? Chúng ta nói chuyện cháu nuôi chuột làm thú cưng.”
Quả cầu lông nho nhỏ trắng trẻo, đầu đầy dấu hỏi: “Ki Ki?” Cái, cái gì? Chuột? Ở đâu có chuột cơ???
Bạch Bạch thích nhất là bắt chuột!
Có ở đây không, trong nhà tuyệt đối sẽ không có chuột!
Con chồn trắng vừa đứng lên, dùng móng vuốt vỗ ngực nhỏ, muốn biểu hiện thật tốt.
Nhưng ngay sau đó, lại bị chú bắt lấy cơ thể dài nhỏ: “Bạch Ngọc? Bạch Ngọc? Cháu không thể nhìn con chuột nhỏ lớn lên ngoan ngoãn, lớn lên đáng yêu mà nuôi như vậy được.” Còn quơ quơ con chuột trên tay.
“Ki Ki Ki?” Con chồn nhỏ tức giận đến xù lông!
Vung móng vuốt nhỏ phẫn nộ “chít chít chít!” kêu không ngừng.
Thật quá đáng, cậu đâu phải chuột? Cậu là một con chồn sóc.
Chú! Chú mở to mắt ra mà xem, cậu là chồn sóc, không phải chuột!
“Ki Ki Ki!” Chú đã là nhà khoa học rồi, sao có thể nhận lầm chuột và chồn trắng hả?
“Ki Ki Ki!” Chú, chú thật làm Bạch Bạch thất vọng.
“Ki Ki Ki!” Đừng tưởng rằng Bạch Bạch vừa mới ngủ dậy nên không biết, hiện tại chú hung hăng, nhưng vừa rồi chú thừa dịp Bạch Bạch ngủ, vụиɠ ŧяộʍ tuốt cái bụng trắng nõn của Bạch Bạch!