Lario biết trách nhiệm trên vai mình quan trọng như thế nào, đế quốc, quân hoàng và học viện khoa học cũng nguyện ý tin tưởng anh ấy có thể.
Nhưng sau khi Lario đẩy cửa ra, ném áo khoác và chìa khóa xuống, anh ấy ngồi trên ghế sofa xoa xoa mi tâm.
Trên bàn trà còn rải rác các loại lông vũ, tựa hồ là lông gà rừng hoặc là chim cỡ trung gì đó.
Một vài chiếc lông đẹp được buộc vào một sợi dây đàn hồi, và đầu kia của sợi dây được buộc vào một thanh gỗ nhỏ.
“Đây là cái gì?” Đồ chơi hiện tại của trẻ con?
Lario vẫy vẫy cây gậy gỗ nhỏ, mấy sợi lông chim kia cũng nhảy tới nhảy lui theo sợi dây thừng.
Lario nghĩ đến đứa trẻ ngoan ngoãn trong nhà lại chơi loại đồ chơi này, liền có chút buồn cười.
Có chút, giống như gậy chọc mèo vậy. “Là tên nhóc kia muốn nuôi thú cưng sao?”
Đặt cây gậy xuống, Lario nhịn không được đi lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cửa phòng cũng không hoàn toàn bị đóng lại, vừa gõ, nó liền nhẹ nhàng mở ra.
Lario có chút ngượng ngùng đi vào nghĩ nói lời xin lỗi, “Bạch Ngọc, chú không cố ý mở cửa, hả??”
Hả?
Lario nhìn thấy nhóc con kia, trong lòng lộp bộp.
Ai có thể nói cho anh ấy biết, đêm qua mới nhìn thấy con chuột nhỏ, tại sao bây giờ nó lại xuất hiện ở cháu trai của anh ấy vậy!
Quả nhiên, điều mình lo lắng nhất vẫn xảy ra sao?
Có thể ném con chuột nhỏ này ra ngoài không?
Không, rõ ràng là không thể.
Lario lập tức liên tưởng đến món đồ chơi nhỏ mà cháu trai tự mình làm dưới lầu, hiển nhiên là để chơi với con chuột nhỏ này.
Cậu có vẻ rất thích những thứ nhìn qua trắng nõn, lông xù như vậy, con chuột ngủ lộ bụng, một chút cũng không biết xấu hổ, đắp một cái bụng nhỏ.
Đứa bé kia cũng nguyện ý tự mình làm đồ chơi cho thú cưng nhỏ của nó, đây là thích cỡ nào đây?
Nếu như anh ấy nhất định phải dứt khoát ném thú cưng mà cháu trai nhỏ thích ra ngoài, vậy chẳng phải là…!
Cho dù Lario chưa từng nuôi con cũng biết, phàm là anh ấy mở miệng, đừng nói làm thật, tên nhóc kia chắc chắn sẽ khóc.
Anh ấy còn nhớ rõ khoảng thời gian trước trợ lý của mình dùng vẻ mặt thảm thương nói không nuôi mèo con với cháu gái mình, cháu gái vừa biết đi của cậu ta đã khóc mức đến cơm tối cũng ăn không vô.
Vưu Bạch Ngọc vừa trải qua biến cố lớn, bị gia tộc bị người thân tổn thương như vậy, hiện tại thật vất vả lắm mới cố lấy dũng khí để cho mình nhận nuôi, nhưng nếu như vì anh ấy không cho phép cậu nuôi con chuột nhỏ nhìn qua không có một chút cảnh giác này.
Đứa bé kia có thể một đêm mưa, lẻ loi hiu quạnh, nước mắt lưng tròng, còn không nói một lời ôm con chuột nhỏ rời nhà trốn đi hay không?
Không, không tính là bỏ nhà đi, mà là không còn nhà.
Nói không chừng, cậu sẽ không có chỗ đi, tùy tiện tìm một cái gầm cầu ở lại.
Lario nhìn xuống và thấy mình đang đi đến bên giường, con chuột nhỏ vẫn còn đang ngủ, thậm chí còn rêи ɾỉ gãi cái bụng màu hồng của nó bằng móng vuốt nhỏ của mình.
Không phải lỗi của Bạch Ngọc, đúng, không phải lỗi của bé con nhà anh ấy.
Đều là lỗi của quản lý!
Đúng, chính là lỗi của quản lý!
Nếu như ngay từ đầu quản lý đã quản lý tốt tiểu khu, không để cho con chuột nhỏ này xuất hiện ở trước mặt cháu trai của anh ấy, thì cháu trai của anh ấy có thể nuôi một con chuột nhỏ làm thú cưng?!
Bạch Ngọc cần, mình có thể cho cậu nuôi một con mèo mà!
Trợ lý của anh ấy không cho cháu gái nhỏ của mình nuôi, nhưng anh ấy có thể cho Vưu Bạch Ngọc nuôi!