Trong phòng khách của khách sạn, vốn dĩ chỉ tính toán ở lại một đêm, cuối cùng lại ở lại tận ba ngày, thậm chí có lẽ sẽ không rơi đi trước khi anh biết được thân phận của tên nhóc ăn xong rồi chạy kia, có khả năng anh sẽ phải ở lại đây khá lâu!
Agnes có chút không kiên nhẫn đi vào trong phòng, lại không ngừng nhìn đồng hồ trên tường, thiết bị đầu cuối trên cổ tay, trí não trên sofa.
Sắp mười giờ rồi. “Cậu ấy còn chưa tới sao?”
Chẳng lẽ là ngủ đủ rồi?!
Agnes anh không tin! Anh không tin mình sẽ làm một Omega chán ghét chỉ sau ba ngày.
Tiểu thân vương trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi đi tới trước gương nhìn khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, rồi nhìn hai chân cao gầy của mình, khí chất tao nhã bẩm sinh.
Anh không tin với gương mặt luôn làm trong top 3 nam thần Alpha trên bảng xếp hạng, lại có thể để một tên nhóc chơi hai ngày đã chán, ngày thứ ba cũng không thèm đến!
Agnes có chút hoảng, lại có chút ảo não, sớm biết vậy anh đã không nên tin tưởng tên nhóc kia, ngày hôm qua nên bật đèn...
Agnes ném mình xuống ghế sofa, nhắm mắt lại và vẽ trong tim mình hình ảnh của cậu bé với đôi chân dài, thẳng, vòng eo mềm mại và... Giọng nói đặc biệt dễ nghe.
Miệng tên nhóc kia thật ngọt ngào, Agnes buông lỏng cổ áo, mỗi tối cậu đột nhiên xuất hiện trong phòng mình, sau đó liền nói đủ loại từ dễ nghe.
Gọi anh là Tuyết Sơn Tuyết Sơn, dường như đó là tên gọi thân mật thuộc về riêng mình.
Ngọt ngào, mềm mại tiến vào trong lòng anh, hai cái móng vuốt nhỏ không an phận nhiệt tình lại vội vàng tiến vào trong vạt áo sơ mi của anh, vừa sờ vừa nặn...
Agnes thường xuyên bị cậu cào đau, cũng không biết Omega nhỏ này rốt cuộc là ăn gì mà lớn lên, sức lực lớn như kẻ trộm.
Có thể đè anh lên giường, còn có thể... Tiểu thân vương cúi đầu sờ sờ sườn lưng còn có phía sau lưng, những vết xanh xanh tím kia, đều là kiệt tác của tên nhóc xấu xa kia.
Sức tay… Cũng không nhỏ, nhiều lần cào ngực anh đau.
Agnes nghĩ đến cái này, mặt già đỏ lên, cảm giác anh mới là Omega, hiện tại ngoan ngoãn đợi ở trong phòng không dám ra cửa, cứ chờ cái tên “Alpha” vô trách nhiệm kia tới cửa ngủ cùng anh.
“Hừ.” Anh rất tức giận, nhưng ngoại trừ ở đây sợi thì căn bản không có biện pháp nào khác.
Lại nhìn đồng hồ, chín giờ bốn mươi hai...
Một lần nữa, Agnes lại hoảng hốt, cảm giác lo lắng, bối rối và thậm chí sợ rằng người đó sẽ không đến khiến anh muốn lần đầu tiên trong đời thỏa hiệp.
Phải, thỏa hiệp.
Chỉ cần cậu nguyện ý thường xuyên tới tìm mình, chuyện thân phận này, có thể... Chậm rãi tìm hiểu.
Omega nhỏ của anh tựa như nửa đêm, Incubus bay xuống nhân gian, khiến anh đoán không ra thân phận, tiêu sái rời đi làm anh bắt không được.
Agnes lại đứng lên từ trên sô pha, trầm mặt mở cửa phòng: “Các người... đều lăn xuống lầu chờ cho ta!”
Giờ phút này thân vương trẻ tuổi vô cùng không nói đạo lý, giận chó đánh mèo thị vệ của mình, trong lòng cảm thấy chính là do bọn họ cứ muốn đứng trước cửa nên mới dọa đến Omega nhỏ tự xưng Bạch Bạch kia hôm nay muộn như vậy còn chưa tới.
Không dùng chút lý trí nào ngẫm lại, mấy ngày hôm trước Omega nhỏ của anh có thể dưới sự giám sát chặt chẽ, thần không biết quỷ không hay xuất hiện.
Sau khi đám người đi rồi, Agnes còn mở cửa lớn hô một câu: “Hiện tại không có ai, tôi đã tắt camera cùng camera giám sát và cả đèn rồi!"
Quả nhiên một giây sau, một bàn tay nhỏ bé nóng hổi từ phía sau sờ về phía hông anh...“Két” Cửa phòng đóng lại.