“Này…mấy người có nghe thấy gì không?” Yoochun run run thanh âm phối hợp với không khí quỷ dị, làm cho mấy người đang run sợ lại tăng thêm phần đáng sợ.
“Cái gì…thanh âm gì cơ…” Jaejoong theo bản năng lao vào trong lòng Yunho, lại phát hiện Yunho cũng đang run lẩy bẩy.
“Yoochun hyung…tuy rằng em biết, nhưng mà… em còn tưởng…em muốn hỏi lại, nhà hyung ở tầng mấy thế…” Changmin không thể tin được nhìn Yoochun đã co rúm thành một đống.
“Nếu hyung nhớ không lầm thì…hình như là tầng 27…” Junsu cố gắng tìm tòi lại trong nhí nhỏ bé của mình run run nói, nhớ đi nhớ lại vẫn là tầng 27.
“Vậy…thanh âm vừa rồi…có phải truyền tới từ cửa sổ bên kia không?” Kibum một bên hướng người Changmin dựa vào, một bên run run chỉ vào cửa sổ bên kia.
“Hyung…hyung cũng nghe thấy, là từ bên kia đó.” Jaejoong ôm chặt thắt lưng Yunho, không dám nhìn cửa sổ bên kia nữa, trực tiếp vùi đầu vào sâu trong lòng Yunho. Thật quá đáng sợ mà!
“Jae…Jaejoong…không sợ, có…có anh…ở đây.” Trời biết Yunho lúc này có bao nhiêu sợ hãi những thứ không tồn tại linh tinh gì đó, nhưng là vì Jaejoong hết thảy đều không…không còn…gì đáng sợ… nhưng mà chuyện quỷ dị như vậy rốt cuộc là cái gì chứ, Yunho cũng chỉ dám ngồi im an ủi Jaejoong, trong lòng cầu mong đằng sau đừng có cái thứ gì bay lơ lửng không chân tiến ra công kích.
“Mọi người bình tĩnh đã, có lẽ chỉ là gió thổi mà thôi.” Changmin nói xong nhưng bản thân cậu cũng không tin, nếu tin thanh âm kia chỉ là gió thổi thì thà tin heo mẹ có thể leo cây còn hơn.
“Cốc cốc cốc.” Thanh âm kỳ quái lại lần nữa truyền tới lỗ tai sáu người, không khí quỷ dị vẫn còn tiếp diễn.
“Changmin, em giỏi thì tự đi xem đi.” Yoochun ôm chặt Junsu ngồi rúm vào một góc trên sô pha.
“Vì sao lại là em, đây là nhà của anh mà.” Changmin tỏ vẻ… Park Yoochun, anh chỉ giỏi khi dễ con nít, dù sao đây cũng là nhà của anh a, xuất hiện cái gì cũng là nhà của anh.
“Yun ah, thật đáng sợ.”
“Không sợ, không có việc gì, Park Yoochun, mày nhanh chạy tới xem là cái gì ngay.” Yunho nhìn bảo bối trong lòng bị dọa tới trắng bệch khuôn mặt, nhất thời tức sùi bọt mép, tức giận đỏ mặt quát lớn, Park Yoochun ngươi mau nạp mạng đi!
“Chunnie, anh mau đi xem đi.” Junsu hai mắt đẫm lệ lưng tròng khiến Yoochun muốn tự sát.
“Đ…được…” trong lòng Yoochun thì lại nghĩ: Mình thực hối hận, hối hận đã mời cái đám bất lương đến nhà ăn cơm ghê gớm, chuyện tốt vĩnh viễn không đến phiên mình, còn những chuyện tệ hại thì lúc nào cũng đạp mình ra chịu trận đầu tiên.
Yoochun từng bước tường bước rón rén tiến lại gần nơi phát ra tiếng động, tim đã muốn đập banh l*иg ngực, mắt muốn lồi ra luôn rồi, hai tay run run khẽ vén cái rèm.
5 tên còn lại tròn mắt nhìn theo từng động tác của Yoochun, thậm chí nhìn rõ từng cái run rẩy của hắn.
“Xôn xao ~!” Yoochun nhắm tịt mắt kéo mạnh cái rèm ra, nhưng vẫn không dám mở mắt nhìn tới, còn cả đám trong phòng cũng tròn mắt nhìn cái vật thể lạ đến ngây ngốc.
“Ặc…không phải chứ.” Kibum không thể tin được nhìn Changmin.
“Chắc thế.” Changmin lau mồ hôi lạnh đầy đầu, vô lực nhìn Kibum: làm người ta sợ hết hồn, tào lao ghê.
“Đáng yêu quá.” Jaejoong giãy khỏi cái ôm ấm áp của Yunho, chạy tới hướng cửa sổ, trong quá trình chạy còn đẩy Yoochun còn đang cứng ngắc người ngã chổng vó.
“A?” Gian nan từ trên sàn nhà đứng dậy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy… Jaejoong đang ôm một con cún con trắn muốt như cục bôngm cả hai đang ngồi chơi đùa ngoài ban công.
“Giải thích coi.” Chủ hộ Jung Yunho sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng.
“Tao quên mất, đây là quà tao tặng Junsu, lần trước Junsu thấy mày mua tặng cho Jaejoong một chú cún liền rất thích nên tao cũng mua một con, vốn tính để mai cho Junsu một cái kinh hỉ, được rồi, hiện chỉ có kinh không có hỉ” Yoochun bất đắc dĩ ngồi bệt dưới đất, thầm nghĩ: đúng là làm bậy không thể sống.
“[⊙o⊙ ] Oa thật đáng yêu.” Junsu nghe con cún là để tặng mình, thì cậu mới dám mở to mắt nhìn một cái vật thể đã gây ra tiếng động ‘cốc cốc cốc’ kia.
Sau một trò khôi hài, bọn Jaejoong lại an vị lái xe về nhà, để lại Junsu vẫn còn ôm chặt con cún không chịu buông, cùng Yoochun vẫn còn chìm trong kinh hách quá độ chưa tiêu tan.
“Chunnie, Xiaky thật đáng yêu.” Junsu ôm cục bông trắng tròn chạy tới chạy lui.
“Xiaky?”
“Đúng vậy, là tên em đặt cho nó.”
“Ha ha, em thích là tốt rồi.” Yoochun phát hiện, chỉ cần Junsu thích, hết thảy đều đáng giá.
“cốc cốc cốc…”
“Junsu…xiaky đâu?” Yoochun không tin được nhìn sang Junsu…
“Em đang ôm a…”
“A a a a a a………”
Hết chương 22