Chương 41: Thác nước 1 (H)

Bùi Tu Vân cúi người, khẽ nói bên tai nàng vài câu.

Nàng ngẩng đầu ngượng ngùng đẩy cánh tay để chàng quay lưng lại.

Chàng quay người chống thẳng tay. Sau lưng truyền đến tiếng quần áo rơi xuống, tiếp đó là tiếng nước chảy trong trẻo.

“Tiên sinh, người có thể quay lại được rồi.” Tống Tích tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trong nước, hai tay bao quanh bầu tuyết trắng trước ngực. Mái tóc đen của nàng tán loạn trên nước như tấm lông vũ đen nhánh, dưới ánh nắng ấm áp lại ánh lên sắc lưu ly.

Bùi Tu Vân chậm rãi quay người lại, đôi mắt sáng ngời nhìn vào vẻ xấu hổ trong đôi mắt long lanh của nàng, ngón tay trắng nõn sạch sẽ chậm rãi đưa lên cởi bỏ đai lưng của mình. Đai lưng đỏ thẫm rơi xuống, cổ áo trượt qua bờ vai trắng như sứ. Cơ thể thanh cao thoát tục và làn da mịn của chàng hiện ra mồn một. Vai rộng eo hẹp, thần thái thanh cao ưu tú, đôi chân cao thẳng tắp tựa bạch ngọc điêu khắc mà thành.

Y phục đã cởi ra hết, giữa lúc mặt trời chói chang Tống Tích lại càng thấy rõ vật giữa hai chân chàng đang bừng bừng lên. Thịt căn thô dài hồng phấn cong lên như trăng non, phần đầu bóng loáng như ẩn như hiện. Bụng dưới chỉ vài sợi lông mềm mại thưa thớt chẳng thể che được vật to lớn màu hồng nhạt giữa hai chân.

Bùi Tu Vân bước xuống nước từ từ đi về phía nàng. Dòng nước trong veo tràn quanh ngực chàng, mái tóc đen trải tán loạn trên nước như tấm vải gấm đen bóng trơn mượt.

Chàng đi đến trước mặt Tống Tích rồi kéo nàng áp sát dưới bóng mờ của mình, nhìn nàng từ cao xuống. Tống Tích bị nhìn chằm chằm phát ngượng ngùng, nàng chầm chậm buông tay ra để lộ một khoảng trắng tuyết trước ngực.

Bùi Tu Vân khom người, đáp môi ngậm hạt anh đào đỏ trước ngực nàng. Vừa ngậm vừa khẽ cắn, đầu lưỡi mềm mại chà xát lên hạt châu ngọc. Bàn tay rộng cùng lúc nắm lấy bầu ngực còn lại, ngón tay thon dài khẽ vân vê qua lại, bầu vυ" trắng nõn nhấp nhô lên xuống trong những ngón tay chàng.

Tống Tích ngẩng đầu vén hai bên tóc mai của Bùi Tu Vân, ánh mắt vừa mơ màng lại tán loạn. Nàng nhấc chân lên cọ lòng bàn chân mình vào đôi chân đẹp như ngọc của Bùi Tu Vân, ngón chân hơi cuộn lại ma sát da thịt chàng.



Bùi Tu Vân há miệng ngậm non nửa bầu tuyết trắng, đầu lưỡi mềm mại quét qua hạt châu đỏ hồng, chà xát khiến nó sưng tấy cứng rắn. Sự ngứa ngáy trước ngực khiến nàng tiến thoái lưỡng nan, vừa muốn trốn tránh chàng lại vừa muốn đón nhận chàng.

Bùi Tu Vân tách hai chân thon dài của Tô Tích ra, đầu ngón tay gảy thịt mềm yêu kiều mềm mại rồi tìm đến viên hạch nhỏ ẩn giấu bên trong và từ từ vân vê. Mật dịch chảy ra và quyện lại vào nhau thành những tia nhỏ trôi dập dềnh trên mặt nước trong veo.

Tay nàng vuốt trên mặt nước khiến tầng tầng lớp lớp sóng xanh dập dờn, nàng trượt tay mình từ cổ xuống và ôm chặt vòng ngực chàng.

Bùi Tu Vân áp sâu mũi mình vào khe tuyết mềm mại, đầu lượt trơn ướt liếʍ láp khắp khe hẹp giữa hai hai ngọn đồi, tựa châm một mồi lửa nhỏ như ánh sao lên thảo nguyên cuối thu, chẳng qua bao lâu lửa đã lan khắp đồng cỏ.

Hai mép thịt mềm của nàng như vắt bột mì bao lấy ngón tay chàng. Bùi Tu Vân vân vê rất lâu rồi mới men theo khe hẹp giữa hai cánh hoa lần vào miệng huyệt. Ngón tay nhẹ nhàng tách hai bên thịt mềm rồi chầm chậm cọ xát cánh hoa.

Tống Tích cuộn tròn ngón chân đã trắng bệch, hơi thở nàng đứt quãng hỏi: “Tiên sinh chậm chạp như vậy vì cớ gì?”

Nghe vậy, ngón tay thon gầy bất chợt chọc vào huyệt ấm và nhẹ nhàng khuấy động. Dòng nước ấm tràn vào trong huyệt, mật dịch đang tuôn trào mãnh liệt lại bị ngón tay ép hết trở vào.

Rõ ràng bị một ngón tay của tiên sinh quấy nhiễu đến nỗi trời long đất lở nhưng nàng vẫn chưa thoả mãn, cổ họng bất mãn bật lên vài tiếng lầm bầm.

Bùi Tu Vân đứng dậy ôm nàng bằng một tay về phía trước. Tống Tích đối diện chàng, thấy cảnh sắc hai bên lùi về sau, cuối cùng lưng nàng dựa vào tảng đá lành lạnh khiến nàng không khỏi rùng mình.

Chàng kéo chân Tống Tích đặt lên tảng đá, gậy thịt to dài gạt mở miệng huyệt rồi đâm vào tận đáy.