Chương 1: Xuất hiện.

Mùa mưa, mưa phùn mù mịt, sắc xuân đượm vườn.

Tống Tích ngồi dưới mái hiên, hai tay ôm lấy đầu gối của mình. Nàng chán chường nhìn mưa rơi tí tách trên cành lựu mảnh mai, giọt mưa làm cong những khóm hoa son sắc, sau đó không quỹ đạo rơi xuống đất.

Một bóng người ăn mặc thanh tú xuất hiện. Dáng vẻ của chàng tinh khiết như ngọc, chậm rãi bước ra khỏi màn mưa bụi.

“Tiên… sinh…” Đáy mắt của Tống Tích lộ ra sự hoảng sợ.

Nàng vội đứng dậy, núp đằng sau cây cột mà lén lút ló đầu nhìn ra.

Ngón tay hằn rõ những khớp xương của chàng kẹp lấy vành nón tre, sau đó cởi chiếc nón đã ướt mưa xuống. Trên đầu của chàng là một búi tóc được cố định bằng trâm ngọc phỉ thuý, mái tóc đen dài bên má tuỳ ý phiêu đãng theo gió mưa.

“Bùi tiên sinh, sao ngài lại tới đây?” Dưới mái hiên, Tống Kiêu vội buông dây cỏ đang bện rồi chà xát hai tay, đi ra đón chàng.

Bùi Tu Vân đi tới, sau đó lấy từ trong áo choàng ra một tập giấy Tuyên Thành trắng bóc.

Ngón tay của Tống Tích gãi gãi lên cây cột. Nàng vừa bất an, vừa thấp thỏm nhìn chằm chằm theo Bùi Tu Vân. Bàn tay của chàng sạch sẽ mà trắng nõn, móng tay màu hồng nhạt được cắt tỉa gọn gàng. Tập giấy Tuyên Thành trong tay chàng bị gió thổi lất phất, lộ ra một góc chữ viết đẹp đẽ.

Tống Kiêu xấu hổ gãi đầu, “Là Tích Nhi nhà ta lại nghịch ngợm sao?”

Chàng khẽ lắc đầu, “Vì mấy hôm trước, cơ thể của ta mắc bệnh nhẹ, đã tạm hoãn dạy học. Hôm nay chấm xong bài của nàng nên ta thuận đường đưa tới thôi.”

“Nào có? Tiên sinh mắc bệnh thì cứ để Tích Nhi tới học đường [1] lấy là được, đỡ phiền tiên sinh phải đi một chuyến.” Tống Kiêu kính cẩn nhận lấy tập giấy Tuyên Thành. Sau đó, ông quay đầu, cao giọng hô một tiếng, “Tích Nhi, còn không ra chào hỏi tiên sinh!”

Nghe vậy, cả người Tống Tích cứng đờ. Nàng đi ra từ sau cây cột, dáng vẻ cực kỳ không tình nguyện.

“Tiên sinh…” Tống Tích ngập ngừng nói.

“Gần đây cơ thể của con khoẻ không?” Đồng tử đen láy của Bùi Tu Vân gợn sóng rõ ràng.

“Khoẻ… khoẻ ạ.” Tống Tích vội đáp, sắc mặt ngại ngùng.

Mấy ngày trước, nàng nhất thời quá thích bài thơ cổ 《Ngồi xem Ngưu Lang Chức Nữ》 [2] nên đã chạy lêи đỉиɦ núi để ngắm bầu trời cả một đêm. Không ngờ trời đêm mênh mông đen thui như mực, đã không trăng còn chẳng có sao, hại nàng hôm sau đã ngủ gật trong lớp. Mà Bùi tiên sinh, không những không thèm gọi nàng dậy mà chàng còn cố tình đè thấp giọng trong lúc giảng Tứ thư ngũ kinh [3] cho cả lớp. Mỗi khi nhớ lại chuyện này, Tống Tích chỉ hận không thể tát vào mặt mình.

“Con bé này khoẻ như trâu ấy mà, có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Tống Kiêu cao giọng nói.

“Cha!” Tống Tích lập tức quay phắt đầu lại.

Nàng cắn chặt môi, sắc mặt không vui nhìn Tống Kiêu.

“Tiên sinh, ngài xem, nói nó trâu bò nó còn không thích nghe!” Tống Kiêu cười.

“Khoẻ mạnh là chuyện tốt,” Bùi Tu Vân chợt cuộn chặt tay lại và che lên đôi môi tái nhợt, ho khan vài tiếng, “Khụ khụ!”

“Tiên sinh, ngài không sao chứ?” Tống Kiêu lo lắng hỏi.

“Không sao, bệnh cũ thôi.” Chàng xua tay, ống tay áo trống rỗng hoà vào màn mưa mờ ảo.

“Sức khoẻ của ngài chưa bình phục hẳn còn phải mang bài tập cho Tích Nhi nhà ta một chuyến, hay là ngài ở lại dùng bữa với nhà ta được không?” Bàn tay thô ráp của Tống Kiêu túm chặt ống tay áo của chàng.



Bùi Tu Vân nhíu mày, hơi rụt tay về một chút nhưng không cử động mạnh.

“Tiên sinh, ngài đừng khách sáo như vậy. Đối với nhà ta càng không cần phải khách sáo.” Tống Kiêu lôi kéo Bùi Tu Vân vào nhà.

Sắc mặt của chàng rất bất đắc dĩ, nhưng vì tay áo của mình vẫn còn trong tay người ta nên chàng cũng hết cách, đành phải nhận lời.

“Tích Nhi, con chăm sóc tiên sinh đấy.” Tống Tiêu nói xong thì quay người đi vào bếp.

Tống Tích đi tới bên cạnh Bùi Tu Vân.

Dáng người của thiếu niên cao gầy, nàng chỉ đứng tới cằm chàng.

Nàng giơ tay đặt lên dây cột áo choàng của Bùi Tu Vân, sau đó nghiêm túc cởi xuống.

Hơi thở của chàng thực nhẹ, phảng phất mùi hương của hoa Phong Lan, ấm áp phủ lên mu bàn tay của nàng.

“Tại sao lần trước lại ngủ gật trong lớp?” Giọng nói của chàng từ trên cao vọng xuống.

Động tác trên tay Tống Tích khựng lại, “Thật ra… con đã lên núi ngắm sao một đêm. Người xưa toàn là lừa đảo, làm gì có sao Ngưu Lang Chức Nữ chứ?”

Khoé miệng của Bùi Tu Vân hơi cong lên, “Người xưa không nói sai, là do đêm con lên núi gặp trời đầy mây thôi.”

“Èo…” Lông mày của Tống Tích hơi cau lại, “Chẳng lẽ con phải lên núi ngắm thêm đêm nữa?”

Khuôn mặt nhỏ xíu của nàng nhăn thành quả mơ khô, sắc mặt vô cùng rầu rĩ.

“Lần sau vi sư dẫn con đi.” Thiếu niên cởϊ áσ choàng dày nặng trên người xuống, lộ ra thân hình cao gầy.

“Không cần, con không lên núi nữa, con nghe người giảng là đủ lắm rồi.” Sau khi nhỏ giọng lèm bèm xong, bấy giờ Tống Tích mới nhận ra nói như vậy là không tôn trọng chàng.

Nàng vội che miệng, may là Bùi Tu Vân không để ý lắm. Chàng chỉ vén vạt áo qua rồi ngồi xuống chiếc ghế tre hơi ẩm.

Bên ngoài, mưa phùn tầm tã.

Trời đất phân giữa tầng sương mù dày đặc, những ngọn núi đằng xa vẽ nên hình cung mờ nhạt nơi chân trời thuỷ mặc.

Bùi Tu Vân ngồi rất thẳng lưng, tay chàng đặt trên đầu gối, mặt hướng ra khung cảnh bên ngoài. Tống Tích ngồi đối diện chàng, hai chân đung đưa trong không trung, tay thì nghịch vạt áo của mình. Nàng lén ngẩng đầu, trộm ngắm Bùi Tu Vân mấy lần.

Mà chàng lại bất động hệt như một khối thạch điêu khắc.

“Tiên sinh, người không chán ạ?” Tống Tích bĩu môi.

Bùi Tu Vân thu lại ánh mắt, khẽ lắc đầu.

“Nhưng con thì chán muốn chết.” Tống Tích nhảy xuống ghế dựa, chạy hai bước lớn tới cạnh Bùi Tu Vân.

“Sao thế?” Chàng hơi ngửa mình ra sau nhưng vẫn không tránh được nanh vuốt nhỏ của Tống Tích.



“Tiên sinh, con thấy sen trong hồ Đông đã nở rồi. Người cho con đi hái sen đi mà.” Nàng túm cổ tay của Bùi Tu Vân rồi kéo ra ngoài.

Bùi Tu Vân lảo đảo một cái mới đứng vững được.

“Đừng kéo.” Chàng nghiêm mặt nói.

Tống Tích rầu rĩ rút tay về. Nàng bước ra cửa, cầm lấy một cây dù giấy treo dưới hiên rồi căng ra trong màn mưa.

“Tiên sinh, người tới đây nhanh lên!” Nàng lại muốn túm cổ tay của Bùi Tu Vân, may là chàng nhanh tay lẹ mắt, vội giấu tay mình dưới lớp áo dày rộng, không để nàng túm được.

Thế là Tống Tích dứt khoát đi bên cạnh chàng, hai tay giơ cao cây dù.

Cây dù của Tống Tích đung đưa theo gió, thoạt nhìn cứ như nó có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.

“Tiên sinh, người cao quá!” Mặc dù Tống Tích đã giơ cây dù cao hết mức, nhưng cây trâm ngọc phỉ thuý của chàng vẫn đυ.ng phải cán dù, vang lên tiếng động thanh thuý.

“Ừm.” Bùi Tu Vân nâng tay cầm dù, Tống Tích cũng buông tay ra.

Giữa mưa và gió, cây dù trong tay chàng vững chãi cực kỳ.

Bóng người cao gầy đi vào màn mưa, lại thấy người đằng sau vẫn chưa đuổi kịp, chàng liền dừng bước, quay người vẫy tay với nàng.

“Tới đây ạ.” Tống Tích vén váy lên rồi nhảy qua vũng nước, khiến vài giọt nước hắt lên vạt áo khô ráo của chàng.

Tống Tích ôm lấy cánh tay của Bùi Tu Vân, cười nói: “Con biết tiên sinh tốt với con nhất mà.”

“Tốt chỗ nào?” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói rất lạnh lùng, dường như còn mang theo một chút tức giận.

“Ài, thì từ sau khi con ngủ gật ở lớp đó, con sợ bị người phạt muốn chết. Nhưng người không phạt con, khiến con tưởng rằng đây là giây phút bình an ngắn ngủi trước cơn bão tố nữa đó! Không ngờ… tiên sinh không những không phạt con thật mà còn đích thân đưa bài tập cho con, che dù giúp con nữa chứ.” Tống Tích hoàn toàn không nhận ra thái độ của chàng thay đổi nên líu ríu không ngừng.

“Con nói không sai.”

“Dạ?” Nụ cười trên mặt Tống Tích cứng lại.

“Thấy con cợt nhả như vậy, không hề có chút gì hối lỗi, ta vốn không muốn phạt nhưng vẫn cần phạt con một chút!” Bùi Tu Vân nghiêng đầu liếc nàng một cái, chỉ thấy sắc mặt của nàng tái mét, sắp khóc tới nơi.

“Con xin lỗi mà…” Tống Tích lí nhí.

“Đã làm sai thì đừng có ba hoa chích choè. Hơn nữa, vi sư không hề đối xử tốt với con.” Dừng lại một chút, Bùi Tu Vân nói tiếp: “Trước đây không phạt con là vì không muốn phí thời gian, che dù giúp con là vì để con che sẽ làm ướt ống tay áo của ta.”

Tống Tích nghe mà chẳng hiểu.

Rõ ràng tiên sinh đối xử với nàng rất tốt, tại sao một hai phải nói là không tốt nhỉ?

“Con nhớ kỹ, ta không hề đối xử tốt với con.” Bùi Tu Vân lại nghiêm nghị nói một lần nữa.

“Dạ.” Tống Tích thuận miệng đáp.

Dù sao, thứ nàng rành nhất chính là nghe tai này lọt tai kia.