Chương 6

“Xin lỗi xin lỗi, thật ngại quá....”

Người phục vụ đi qua làm vỡ ly sữa bò của tôi.

“Không sao” Tôi lắc lắc đầu.

Người phục vụ áy náy nói: “Giải tiểu thư thật xin lỗi, tôi sẽ mang đến một ly sữa khác cho cô ngay”

“Chỉ có điều...” Nói đến đâu, người phục vụ có chút khó xử nói, “Máy làm đá của nhà hàng có chút vấn đề, chỉ có thể làm trước một ly sữa bò nóng, cô xem được không?”

Nóng hay lạnh cũng không có gì khác nhau, tôi gật đầu: “Được”

“Được ạ, cảm ơn cô” Phục vụ vừa nói xong liền lấy xuống một ly sữa bò nóng hầm hập từ trên cái khay của anh ta.

Tôi: “...???” Ly sữa bò nóng này biến từ đâu ra vậy?

Tôi trầm mặc nhìn ly sữa trước mặt.

Cam Lan ở đối diện không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao.” Mong là tôi nghĩ nhiều. Tôi nâng ly sữa bò lên uống một ngụm, nóng hổi, rất thoải mái.

Tên Cam Lan này cũng coi như hài hước, nói chuyện với anh ta khá thú vị, giọng điệu đó của anh ta giống như cũng làm việc ở ngành văn học, chỉ là tôi cũng không tiện hỏi cụ thể.

Mấu chốt là... trong lúc nói chuyện, tôi luôn có thể cảm nhận được ánh nhìn như có như không của Hà Dĩ từ phía đối diện.

Lúc chúng tôi đã ăn được kha khá rồi Hà Dĩ ngồi bàn đối diện dường như đã ăn xong, anh nói gì đó với cô gái trước mặt rồi đứng dậy rời đi.

Tôi nhìn bóng của hai người rời đi cùng lúc, nhất thời không biết sao có chút thất vọng, Cam Lan ngồi đối diện chú ý tới, cũng nhìn về phía sau theo ánh mắt tôi.

Anh ta nhìn thân ảnh 2 người rời đi cười nói: “Hai người đó nói không chừng cũng đi xem mắt giống chúng ta?”

Tôi thu hồi ánh nhìn, hiếu kỳ hỏi: “Sao anh biết?”

“Đoán thôi, nhìn có vẻ không thân mật lắm.” Cam Lan quay đầu lại, gắp đồ ăn cho tôi: “Rất giống chúng ta, nên có vẻ không phải là người yêu. Có điều... nhìn hai người đó khá hợp đôi.”

Nghe thấy vậy, tôi cười: “...Thực sự vậy”

Hai người lại vừa nói chuyện vừa ăn, rồi quyết định kết thúc màn xem mắt không giống “xem mắt” này.

Bữa ăn này cũng coi như vui vẻ, tôi và Cam Lan trao đổi phương thức liên lạc, ra đến cửa, anh ta đề nghị đưa tôi về.

Tôi cười cười từ chối: “Không cần đâu, chỗ này cách nhà tôi rất gần. Vừa lúc tôi cũng muốn đi bộ cho tiêu cơm.”

Thấy tôi từ chối, Cam Lan cũng không kiên trì nữa, anh ta gật gật đầu cười: “Vậy em đi đường chú ý an toàn.” Nói xong liền lắc lắc điện thoại “Về đến nhà thì nói với tôi một tiếng”

“Được, hôm nay cảm ơn anh nhiều”. Tôi vẫy vẫy tay với anh ta, “Tạm biệt”

“Tạm biệt”

Một người ôn hòa lại thú vị

Có điều...

Chỉ có thể làm bạn

Tôi cười nhẹ, chậm chạp bước về phía tiểu khu.

Mà tại chỗ góc rẽ của nhà hàng, bước chân tôi dừng lại.

Nguyên nhân chính là...

Tại đầu ngõ rẽ, có một người đang đứng dựa vào tường.

Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt anh, nửa sáng nửa tối, dường như có chút mệt mỏi, sống mũi cao và đôi mắt rủ xuống.

Từ phần hầu kết, hướng xuống dưới là hàng cúc áo, chiếc áo trắng sạch sẽ gọn gàng, vạt áo nhẹ nhàng lay động trong gió. Mà trên cánh tay anh tùy ý vắt một chiếc áo len dạ màu đen.

Trong màu sắc trắng đen phân biệt rõ ràng đó, một đốm lửa nhỏ như ánh lên chút ấm áp nóng bỏng trên khuôn mặt trầm lặng của anh.

Anh thờ ơ nghịch chiếc bật lửa.

Cánh môi hồng bởi vì ánh sáng, vốn dĩ đã lộ rõ vẻ lạnh nhạt, nhưng lúc này lại giống như bôi lên chu sa nóng cháy, vô cùng bắt mắt.

Trong âm thanh lách cách của tiếng bật lửa, anh quay nhẹ đầu qua.

Trong ánh sáng le lói phát ra từ ngọn lửa nhỏ, tôi có thể nhìn thấy đôi mắt của Hà Dĩ.

Như một nét mực, nhuộm đỏ cả mặt hồ.