Chương 5

Hai người gọi xong đồ ăn, Cam Lan ngồi đối diện cười hỏi: “Đúng rồi, nghe bác gái nói, Giải tiểu thư là nhà văn đúng không?”

Làm sao có thể nói cho anh ta biết là tôi thích viết thể loại vợ yêu của tổng tài bá đạo chứ?

Tôi haha cười gượng một tiếng: “Không có không có, không được tính là nhà văn, chỉ là viết linh tinh vài thứ thôi.”

Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.

Tôi vội đổi chủ đề: “Đúng rồi, anh cũng đừng gọi tôi Giải tiểu thư mãi, trực tiếp gọi Giải Du là được rồi.”

“Được, vậy tôi không khách sáo nữa. Giải tiểu... Giải Du em cũng gọi tôi là Cam Lan đi.” Cam Lan cười nói: “Tên em nghe rất quen, lẽ nào em tốt nghiệp đại học A?”

Đại học A?

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, em tốt nghiệp đại học A, có điều học nghiên cứu tại đại học S .”

“Chả trách sao nghe quen tai như vậy. Khoa chính quy của tôi cũng ở đại học A, chúng ta cũng coi như là bạn cùng trường đi?” Cam Lan dường như đang suy xét gì đó.

“Đương nhiên.” Tôi ngoài cười mà trong lòng không cười nổi.

Bạn cùng trường đại học A... Anh ta sẽ không biết tới Hà Dĩ chứ? Không, thông thường mà nói anh ta nên biết Hà Dĩ mới đúng.

“Lúc học khóa chính quy đã nghe nói đến bạn học Giải Du của khoa trung văn rồi.” Cam Lan uống ụm nước, tiếp tục nói.

Tôi: “...” Đừng như vậy.

“Bạn học Giải Du viết một bài luận văn rất tốt, cả khoa tin tức chúng tôi đều biết.” Cam Lan tiếp tục.

“Anh quá khen, quá khen rồi.”

May mà không phải biết đến tôi vì Hà Dĩ.

Tôi vô cùng khiêm tốn đáp lại 2 câu, mà trong lúc tôi vô ý ngẩng đầu, lại đối diện với ánh mắt của Hà Dĩ bàn đối diện.

Anh lạnh nhạt nhìn tôi, vô cùng thờ ơ.

“...?” Tôi trừng anh một cái.

Mà Hà Dĩ lúc này lại chậm chạp rũ mắt xuống.

Cô gái ngồi đối diện Hà Dĩ nhíu nhẹ mày, nhìn anh: “Hà Dĩ, có phải anh không đang nghe em nói không?”

Hà Dĩ uống chút trà, trên mặt treo nụ cười nhạt: “Toàn tiểu thư vừa nói gì vậy?”

“...” Toàn Vi nhất thời á khẩu, cô ta cũng không thể nói thẳng ra là ánh nhìn của anh không hề hướng về phía cô ta. Buông đôi đũa trong tay xuống, cô ta chỉ có thể hỏi lại: “Lẽ nào không phải ư?”

Hà Dĩ nhàn nhạt nói: “Toàn tiểu thư, tôi đồng ý ăn cơm với cô, chỉ là vì lịch sự mà thôi, lã nào cô không biết?”

Sắc mặt Toàn Vi xấu hơn, hồi lâu mới chậm chạp nói: “Chú nói anh vẫn còn nhớ bạn gái cũ, không lẽ là sự thật?”

Nghe thấy câu này, Hà Dĩ nhẹ nhàng ngước mắt lên.

“Hà Dĩ, trước đây anh không phải người như vậy.” Toàn Vi lạnh lùng nói, “Làm sao? Lẽ nào bạn gái cũ của anh thật sự có sức hấp dẫn như vậy?”

“Trước đây... Toàn tiểu thư, cô hiểu gì về tôi mà dám nói tôi của trước đây” Hà Dĩ chống cằm, ngón tay miết chiếc ly trước mặt, thanh âm lười biếng lại không hề giữ mặt mũi cho người khác.

Thấy bộ dạng anh như vậy, Toàn Vi khó chịu nhấn mạnh: “Hà Dĩ, chúng ta là thanh mai trúc mã!”

Hà Dĩ giễu cợt: “Làm hàng xóm mấy năm đó?” Anh ngừng một chút, thu tay lại, nửa dựa người lên sofa, có chút mệt mỏi rũ mắt, chậm rãi nói: “Được rồi, Toàn tiểu thư, bữa cơm này có ý nghĩa gì, trong lòng cả hai đều rõ. Công việc làm ăn giữa đôi bên không thể gỡ bỏ thì căn bản không tồn tại thứ gọi là tình cảm.”

Nói xong, ánh nhìn của anh lại không ý thức được rơi xuống người ngồi phía đối diện bên kia.

Mà lúc này, Giải Du giống như đứng lên nói xin lỗi, rồi đi về hướng nhà vệ sinh.

Ánh mắt Hà Dĩ dừng ở bàn đối diện đảo một vòng, tâm trạng chùng rồi than nhẹ một tiếng.

Anh đứng dậy, lạnh nhạt nói một câu với người trước mặt “Thất lễ rồi”, rồi đi tới chỗ trước quầy phục vụ.

Vì nhà hàng này Hà Dĩ cũng đã tới không ít lần nên người chỗ phục vụ đều quen biết anh, thấy anh tới, phục vụ cười hỏi: “Hà tiên sinh, anh cần gì sao?”

“Ừ...”

---

Nhận điện thoại của mẫu hậu đại nhân xong tôi mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Chỉ là hỏi ít vấn đề đã gặp mặt chưa. Tôi cất điện thoại, có chút đau đầu.

Đợi đến lúc quay về chỗ ngồi, tôi ngại ngùng nói xin lỗi với Cam Lan lần nữa: “Thật ngại quá.”

“Không sao.” Cam Lan cười như hiểu được, anh ta ra hiệu ăn trước đã: “Đồ vừa đưa lên, nếm thử nhân lúc còn nóng đi.”

Tôi gật gật đầu, vừa muốn đưa tay ra lấy ly sữa bò lạnh bên cạnh thì một nhóm người bưng thức ăn qua, rồi nghe thấy “Choang” một tiếng, ly sữa bò bên cạnh tay tôi bị đánh đổ.

Vỡ nát.