Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Gái Cũ, Chảy Nước Miếng Rồi!?

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuộc gặp mặt này tất nhiên là do mẫu hậu đại nhân của tôi sắp xếp rồi.

Theo như bà nói, mặc dù tôi chưa đến tuổi cần xem mắt nhưng đây là cuộc hẹn không thể từ chối.

Bởi đối tượng gặp mặt là do bạn thân của bà giới thiệu.

Tôi nghe đến đây thì cũng không cần hỏi xem là bác gái nào, đoán thôi cũng biết là mẹ của Tiêu Tiêu.

Mẫu hậu đại nhân vô cùng săn sóc an ủi tôi: “Không sao, con cứ xem như một buổi hẹn bình thường. Nghe nói cậu ấy lớn lên khá đẹp, tính cách tốt, cũng xấp xỉ tuổi con”.

“Mẹ nói tốt như vậy, tại sao anh ấy vẫn chưa có người yêu.” Tôi phũ phàng đáp lại.

Sau đó mẫu hậu đại nhân của tôi trực tiếp ngắt điện thoại.

Tôi nhẹ than, cất điện thoại đi rồi đẩy cửa quán bước vào.

Vị trí cạnh cửa sổ...

Quả nhiên có một người đang ngồi.

Từ góc độ của tôi bày giờ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, ăn mặc cũng coi như nhàn nhã, tư thế ngồi đoan chính.

Mong rằng giống với miêu tả của mẫu hậu đại nhân. Tôi cầu nguyện.

Nhưng vừa bước tới, lại bị một bóng lưng khác hấp dẫn ánh nhìn.

Bóng lưng thẳng tắp, chiếc áo sơ mi được là cẩn thận.

Có chút quen mắt. Tôi liếc nhìn, sao lại cảm thấy giống như đã thấy ở đâu.

Tôi chậm chạp bước tới vị trí bên cạnh cửa sổ, mà bóng hình đó cũng đúng lúc quay đầu lại.

Đôi mắt hoàn toàn lộ rõ sau khi tháo kính, còn có ngũ quan thanh tú.

Ánh nhìn ném tới, lông mi rung rung, rồi khóe miệng anh nhẹ nhàng câu lên.

Đây còn không phải là ... tên “cẩu tặc” Hà Dĩ sao?

Tôi dụi dụi mắt.

Mà Hà Dĩ lại nhàn nhã đối mắt với tôi, thong thả đánh giá tôi một chút rồi lại nhìn về chỗ tôi ngồi.

Tôi nói không phải chứ, sao có thể trùng hợp như vậy? Rõ ràng đã 3 năm không gặp rồi, sáng nay mới gặp lại, ai nghĩ tới lại có thể gặp mặt ở đây nữa?

Tôi không thể không hoài nghi tên “cẩu tặc” này có phải theo dõi tôi hay không?

Chỉ là suy nghĩ này rất nhanh liền bị tôi dập tắt. Bởi ngồi đối diện Hà Dĩ là một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng.

Ồ... tôi chậm chạp thu lại ánh nhìn.

“Xin chào, xin hỏi em có phải là Giải Du tiểu thư không?”

Chính lúc này, người đàn ông vốn dĩ đang ngồi cạnh cửa sổ quay đầu lại phát hiện ra tôi, vội vàng đứng dậy nói.

Tôi gật đầu với anh ta, cười nói: “Chào anh, em là Giải Du.”

“Chào em, tôi là Cam Lan”. Người đàn ông cũng nở nụ cười, đưa tay ra.

Anh ta lớn lên thật sự khá đẹp, không giống với vẻ đẹp thanh tú của Hà Dĩ, người tên Cam Lan này chính là kiểu cường tráng khỏe mạnh, nhưng khuôn mặt anh ta rất dịu dàng ôn hòa, lại mang đến cho người khác cảm giác thoải mái dễ chịu

Có điều, sao tôi phải so sánh anh ta với Hà Dĩ? Tôi ném cái suy nghĩ này ra sau đầu, bắt tay anh ta: “Chào anh chào anh, thật ngại quá em đến muộn.”

Cam Lan nhìn tôi bắt tay anh ta, ngây ra một chút, rồi lại cười nói: “Không sao, tôi cũng vừa tới, mời ngồi.”

Đây là nhà hàng mà có những món chính tôi rất thích, vì vậy cũng coi như tôi chọn, tôi đưa thực đơn cho Cam Lan, cười nhẹ: “Nhà hàng này em rất thích, cũng đã tới nhiều lần, anh xem có món nào thích ăn không.”

“Tôi cũng vừa trở lại Nam Thành, cảm ơn lời gợi ý của em.” Cam Lan mỉm cười nhìn tôi.

Mà lúc Cam Lan cúi đầu xem thực đơn, tôi ngước mắt lên thì vừa lúc đối mắt với Hà Dĩ ngồi bàn đối diện.

Anh chống cằm, lười biếng nhìn về phía tôi. Giống như trước đây, Hà Dĩ vẫn yêu thích khuy măng sét tinh tế. Khuy măng sét hình hoa hồng đó lấp lánh phát sáng trên cổ tay anh.

Anh nhìn tôi hay nhìn người ngồi đối diện anh?

Tôi cúi thấp đầu, rồi lại ngẩng lên.

Hà Dĩ vẫn đang nhìn về chỗ tôi.

Tôi: “...?”

Dường như cô gái ngồi đối diện Hà Dĩ nói gì đó, Hà Dĩ vừa nhìn tôi vừa thờ ơ đáp lại vài tiếng.

“Giải tiểu thư, em xem xem em muốn ăn gì?” Cam Lan ngồi đối diện kéo lại mạch suy nghĩ của tôi.

Vội vàng thu hồi ánh nhìn, cười nói với anh ta: “Được.”

Tâm tình thật phức tạp.

Cảm giác giống như... yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
« Chương TrướcChương Tiếp »