Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Gái Cũ, Chảy Nước Miếng Rồi!?

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mà hiện tại tôi nằm trên giường, mặt không biểu cảm há to miệng để bạn trai cũ kiểm tra răng.

Còn y tá bên cạnh dịu dàng dùng giấy lau nước miếng cho tôi.

Tôi cảm thấy bây giờ mình đã “tâm lặng như nước” rồi.

Máy móc lạnh như băng chạm vào khoang miệng, còn có mùi thuốc tiêu độc quanh quẩn khắp bệnh viện, tôi không nhịn được run rẩy.

Không run còn đỡ, vừa run một cái liền bị Hà Dĩ giữ chặt.

Giọng Hà Dĩ nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu: “Em run cái gì?”

Tôi “A...a...a...” vài tiếng.

Y tá bên cạnh không nhịn được tiếng cười: “Có lẽ là sợ?”

Tôi: “...” Tôi không có, tôi không hề.

Đèn sáng chiếu lên gò má tôi, đôi mắt cũng sáng trưng, mà hình ảnh Hà Dĩ trong ánh sáng hoàn toàn hiện lên trong mắt tôi.

Mặt mày tinh xảo, nhưng rất lạnh nhạt.

Vừa rồi đôi mắt còn cong thành ánh trăng, lúc này trong đó chỉ có...

Răng của tôi.

Hà Dĩ cách tôi rất gần, trên người anh không hề có mùi nồng của thuốc tiêu độc, mà nhàn nhạt mùi … tuyết tùng.

Trong lúc tôi đang ngây ra nhìn áo của Hà Dĩ, anh nhẹ nhàng liếc tôi một cái, giọng điệu lười biếng: “Cô ấy làm gì biết sợ? Sợ mà còn tới đây?”

Dụng cụ máy móc chạm vào răng tôi, Hà Dĩ đứng thẳng người, chậm rãi nói: “Sâu 3 cái răng, bạn học Giải Du, em cũng khá đó.”

Mặc dù tôi đã sớm dự đoán được, nhưng khi nghe thấy kết quả này vẫn vô cùng bi thương mà ngậm miệng lại.

Nữ y tá an ủi tôi: “Không sao, trước đây còn có cô gái sâu 8 cái răng cơ.”

“Còn không đến ước chừng em cũng sắp phải 8 cái răng sâu rồi.” m thanh Hà Dĩ từ sau lớp khẩu trang truyền đến, hai tay anh đút trong túi áo, yên tĩnh nhìn tôi.

Tôi ngồi dậy, không so đo với anh: “Vậy bác sĩ Hà, em có phải trồng răng không?” Tôi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “bác sĩ” này.

Bác sĩ Hà Dĩ như cười như không nhìn tôi: “Bạn học Giải Du, em nói xem?”

Tôi nhịn xuống suy nghĩ muốn xông lên cho anh một trận.

“Đương nhiên phải trồng răng rồi, một chiếc có vẻ khá nghiêm trọng, hai cái còn lại vẫn ổn, chiều nay em có thời gian thì đến trồng một chút, hôm sau cuối tuần chỉ có trực ban thôi.” Nhận lấy phiếu khám từ tay y tá, Hà Dĩ cúi đầu viết gì lên đó, rồi lại đưa cho tôi, đôi mắt đằng sau lớp kính mỏng tĩnh lặng như mặt hồ, hiện lên hình bóng của tôi.

“Chiều nay không có thời gian.” Tôi nhận phiếu phám, thở dài một hơi “Vậy chỉ có thể để tuần sau đến một chuyến thôi.”

“Buổi chiều có việc gì?” Hà Dĩ thờ ơ hỏi một câu.

Tôi vô thức đáp: “Đi xem mắt.”

Hà Dĩ: “...”

Nữ y tá: “...”

Cô ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn Hà Dĩ mặt không biểu cảm đang đeo khẩu trang.

Tôi cuối cùng cũng phản ứng được mình vừa nói cái gì, ho nhẹ một tiếng: “Vậy tuần sau em lại tới.” Tôi lại quay đầu hướng về phía nữ y tá: “Cảm ơn em nhiều nha”

“Không có gì đâu.” Nữ y tá nở nụ cười nhẹ với tôi

Nâng tay lên xem đồng hồ, vẫn ổn, không quá muộn. Tôi lại nhìn về phía phiếu khám trong tay Hà Dĩ, cố ý nói một cách nhẹ nhõm: “Cũng cảm ơn bác sĩ Hà nhiều.”

Hà Dĩ nhàn nhạt nói: “Không cần cảm ơn, cô gái đi xem mắt”

Tôi vô cùng rộng lượng tha thứ cho sự chế nhạo của anh, nhưng lúc vừa muốn mở cửa ra ngoài, đột nhiên giống như nghĩ ra gì đó. Vì vậy tôi hơi quay đầu lại, sau vài phút đắn đo thì nói với Hà Dĩ một câu “Gặp được anh em rất vui”, sau đó không đợi Hà Dĩ đáp tôi liền quay người rời đi.

Nhưng nói thật, nếu như tôi biết sau 2 tiếng tôi lại gặp Hà Dĩ ở nhà ăn, tôi tuyệt đối sẽ không nói với anh câu đó.

“Trời tuyệt đường sống.”

2 tiếng sau nhìn Hà Dĩ ngồi bàn đối diện, nội tâm tôi gào thét 4 chữ này.
« Chương TrướcChương Tiếp »