Chương 1

“...” Tôi mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm chiếc áo blouse.

Nữ y tá bên cạnh cười nói: “Bác sĩ Hà, người quen của anh hả?”

Hà Dĩ đeo khẩu trang nhẹ ừ một tiếng, nhàn nhạt bổ sung: “Có điều đã là bạn gái cũ rồi.”

“Hai người cũng thật có duyên.” Nữ y tá lại cười nói một câu, dịu dàng giúp tôi lau nước miếng.

Hiện tại tôi đã không còn cảm thấy ngượng ngùng nữa, bình tĩnh nhìn đèn sáng phía trên, nỗ lực há to miệng.

Cảm giác ngượng ngập này, 20 phút trước tôi đã cảm nhận đủ rồi.

20 phút trước.

“Nghe nói nha sĩ ở bệnh viện mà cậu tới vô cùng đẹp trai.” Thanh âm của Tiêu Tiêu trong điện thoại đặc biệt kích động.

Tôi nhìn đơn khám bệnh trong tay, lại liếc mắt nhìn tên bác sĩ ghi trên đó, ngập ngừng lặp lại lần nữa: “Cậu là đang nói... bác sĩ Lý Cường Quốc?”

“Hả?”

“Nha sĩ kiểm tra cho mình tên Lý Cường Quốc.”

“...” Tiêu Tiêu trầm mặc trong chốc lát, “Nói không chừng...? Nói thật, cậu viết truyện ngôn tình nhưng từ đại học đến giờ một lần yêu đương cũng không có? Cũng không biết độc giả của cậu có biết hay không.”

Tôi một tay giữ điện thoại, một tay cầm phiếu khám, vừa muốn đi ấn thang máy thì bên cạnh đã duỗi ra một ngón tay ấn số tầng, là tầng 6.

Cũng là tầng mà tôi muốn lên.

Tôi không kìm được quay qua nhìn.

Thân hình cao gầy nhưng không hề đem lại cảm giác yếu ớt. Mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, có vẻ là bác sĩ ở đây.

Nhìn khuôn mặt đeo khẩu trang đó... mũi chắc chắn rất thẳng, đeo cặp kính mỏng, nhìn rất nho nhã lịch sự.

Có điều sao lại có chút cảm giác quen thuộc. Tôi chậm chạp thu lại ánh nhìn, nhưng bởi không gian khép kín trong thang máy nên âm thanh của Tiêu Tiêu trong điện thoại vang lên rõ mồn một...

“Giải Du! Sao cậu không nghe mình nói! Mình nói thật đó, cái tên cẩu độc thân ngàn năm cậu nhìn xem có nha sĩ đẹp trai nào thì mạnh dạn xông lên nhớ chưa, dùng mấy cái cách lúc cậu viết truyện ngôn tình đó. Mình xem trên mạng có rất nhiều bài viết về kiểu yêu đương như này, vừa có thể làm bạn trai, vừa có thể làm bác sĩ, một mũi tên trúng hai đích!”

“Dù sao cũng đừng dè dặt, biết chưa hả bé yêu? Mạnh mẽ lên!”

Từng câu từng chữ không ngừng vang lên trong thang máy chỉ có hai người.

Mà trong không gian nhỏ hẹp như vậy, tôi cảm nhận được một ánh nhìn dừng trên người mình.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là của bác sĩ mặc áo blouse bên cạnh.

Tôi vội bịt lấy điện thoại, thấp giọng nói: “Được được được, mình biết rồi, phải đến chỗ bác sĩ Lý Cường Quốc đó rồi, không nói chuyện với cậu nữa.”

“Nếu mà đẹp trai thì nhất định phải...”

Tôi kịp thời cắt đứt âm thanh vang vọng của Tiêu Tiêu.

“Tút....”

Vừa bỏ điện thoại xuống thì cửa thang máy cũng mở ra.

Tôi mắt nhìn thẳng, đầu cũng không quay lại bước ra ngoài.

Thế giới lớn như vậy, sẽ không gặp lại bác sĩ đó đâu. Mặc dù đến anh ấy trông như thế nào tôi cũng không biết.

Cảm ơn ông trời. Nội tâm thốt lên 4 từ này.

Tìm thấy phòng dựa theo số phòng ghi trên phiếu khám bệnh, tôi nhẹ nhàng gõ cửa.

Nữ y tá bên trong vừa mở cửa vừa đáp lại tôi: “Chào chị, chị là bệnh nhân Giải Du đúng không?”

Tôi đưa phiếu khám bệnh trên tay cho cô ấy: “Đúng ạ đúng ạ, xin chào, hôm nay tôi đến khám răng.”

“Được ạ, chỉ là bây giờ bác sĩ Lý có chút việc, có lẽ đến không kịp rồi.” Nữ y tá mời tôi ngồi xuống, cười nói “Có điều không sao hết, bác sĩ Lý đã gọi điện cho bác sĩ Hà cùng khoa rồi, rất nhanh sẽ đến thôi. Con người anh ấy rất tốt, y thuật cũng rất lợi hại, chị yên tâm nhé.”

Y tá còn đang nói thì cửa phòng bệnh nhẹ nhàng bị đẩy ra.

“Bác sĩ Hà” Nữ y tá đứng dậy.

“Ừ” Người đó nhẹ đáp một tiếng.

Tôi khẽ quay đầu qua, nhìn thấy thân ảnh vừa mới gặp trước đó.

Thân hình cao gầy, chiếc áo blouse được cài lại cẩn thận, đeo chiếc khẩu trang kín đáo, còn có cặp kính mỏng quen mắt đó.

Vô cùng nho nhã, vô cùng yên tĩnh.

Tôi: “...”

Y tá bước đến bên cạnh anh ấy, nhẹ giọng nói: “Vị này là bệnh nhân Giải Du cần anh kiểm tra.”

Người mặc blouse trắng nhẹ gật đầu, chậm rãi nói: “Em đi lấy dụng cụ đi.”

“Được.”

Y tá vừa đi khỏi, tôi trầm mặc đối mặt với vị bác sĩ mặc áo blouse này.

Sau 1 phút trầm mặc, tôi bày ra nụ cười, vô cùng chân thành lại khoa trương nói: “Xin chào bác sĩ Hà, mắt của anh thật cuốn hút, răng của anh nhất định cũng vậy.”

Vừa nói xong, tôi liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Câu này sao giống như mang một ý nghĩa khác? Nghe giống như tôi đang trêu chọc bác sĩ Hà vậy?

Liên tưởng tới lời Tiêu Tiêu nói trong điện thoại lúc ở thang máy, tôi cảm thấy từng giọt mồ hôi trên chán đang không ngừng rơi xuống.

Mà 1 giây sau đó, vị bác sĩ Hà này lại chậm rãi tháo khẩu trang trên mặt xuống.

Quả nhiên chiếc mũi rất cao.

Làn da rất trắng.

Đôi môi rất hồng.

Nhưng sao lại quen như vậy chứ?

Tôi chớp chớp mắt.

Một cái tên lóe lên trong đầu, Hà Dĩ.

Đối tượng yêu đương 3 năm đại học của tôi, tình đầu của tôi, cũng là bạn trai cũ đã chia tay 3 năm trước.

Mà bác sĩ Hà khí chất thanh lãnh này chỉ dùng đôi mắt cuốn hút đó liếc tôi một cái, kéo dài âm điệu lặp lại tên tôi: “Giải Du?”