Chương 6

Trương Tân Trúc nhìn tôi mỉm cười "Cô không vội được đâu. Giờ đang còn sớm, tôi cần cô giúp tôi một việc. Tôi có một lớp học khác vào sáng nay và đang cần trợ giảng. Cô đi theo tôi."

Tôi nghe xong có chút bối rối: "Không phải anh nói có thể giúp tôi giải quyết chuyện này à, tại sao giờ tôi lại phải lên lớp?"

Trương Tân Trúc nhìn tôi và hơi ngước lên bầu trời:

"Buổi sáng dương khí thịnh, cái thứ trong tay cô sẽ không có cơ hội ló đầu ra ngoài đâu. Nhưng sau khi mặt trời lặn, âm thịnh dương suy thì mới giải quyết được. Cô không cảm thấy là buổi tối tay mình sẽ đau hơn so với ban ngày à?""

Quả thực là như vậy, cứ đêm đến thì tay tôi lại đau buốt đến mức không ngủ nổi.

Nhưng mà tôi đã nghỉ nửa ngày ở trường mẫu giáo rồii…

Mà tôi cũng hơi thắc mắc, nếu Trương Tân Trúc là đạo sĩ thì tại sao còn phải đi dạy mấy môn này nữa nhỉ?

"Đi theo tôi."

Trương Tân Trúc cầm một cái túi từ trong tiệm tạp hóa, và còn kéo theo cả một chiếc loa lớn.

Anh ta liếc nhìn tay tôi và ra hiệu cho tôi đến một chỗ râm mát trong công viên. Ở đây đã có rất nhiều các cô dì lớn tuổi mặc áo tập màu trắng, họ đang hồ hởi trò chuyện chờ vào giờ tập.

Trương Tân Trúc lấy ra một ghế gấp từ trong túi, đưa cho tôi rồi bảo "Hôm nay cô cứ ngồi ở chỗ này, chờ một lát nữa thì mở nhạc rồi làm theo lời tôi nói."

Anh ta nói xong thì cười nhẹ, rồi lấy một chiếc quạt đỏ đã chuẩn bị sẵn và bắt đầu dạy các dì bộ môn quạt múa.

Theo lời anh ta, tôi phải ngồi hô từng nhịp để các dì dễ thực hiện.

Trương Tân Trúc dáng người cao ráo, thăng như dáng cây tùng, thế mà sức lực lại rất dẻo dai. Anh ta đã biểu diễn mấy lần mà vẫn nở nụ cười tươi trên miệng, cố gắng cổ vũ các dì luyện tập.

Khi trời dần chuyển về trưa thì tiết học cũng kết thúc, các dì xúm lại chỗ chúng tôi trò chuyện và ngỏ ý mời về dùng bữa trưa. Họ nhìn thấy tôi và Trương Tân Trúc đứng cạnh nhau, bèn cười cười và nhìn nhau đầy ẩn ý.

Trương Tân Trúc vừa lau mồ hôi vừa nói:

"Dùng bữa thì thôi ạ, cháu có chuyện muốn nhờ các dì. Mọi người thử nhìn qua xem cái bình cổ này có vấn đề gì không."

Sau đó nháy mắt với tôi:

"Niệm Nhi, cô lấy hình cô vừa vẽ ra đây!"

Tôi giật mình, vội lấy cuốn sổ ra và đưa cho bọn họ.

Mọi người đang tươi cười vì xưng hô "Niệm Nhi" thân mật vừa nãy, nhưng vừa thấy tấm hình cái bình cổ được chạm khắc toàn rắn thì tái mặt. Họ lập tức xua tay sợ hãi, nhiều người còn không dám nhìn tiếp, như thế nhìn thấy ma q.uỷ vừa xuất hiện.

Một người phụ nữ khác đưa mắt nhìn chiếc bình, bàn tay cầm bình trà run lên bần bật, khiến cho nước trà trong đó cũng bị tràn ra bên ngoài.

Dì ấy giữ lấy cái nắp và cố gắng đậy bình trà lại, nhưng tay run lên khiến cho trà băn đầy ra áo.

"Dì à?" Tôi đặt cuốn sổ xuống, đưa tay ra giúp dì đậy nắp bình nước. Nhưng ngay khi tôi

vừa chạm vào thì thấy tay dì ấy lạnh ngắt, dì giật mình rụt tay lại rồi ngước lên nhìn tôi.

"Cô là người nhà họ Từ?"

Tôi sững sờ một lúc, vừa rồi Trương Tân Trúc có gọi tôi mấy lần, nhưng anh ta không gọi "cô Từ" mà toàn gọi thẳng tên là "Niệm Nhi".

Người phụ nữ này biết họ của tôi, cũng có nghĩa là biết về nguồn gốc của cái bình cổ!

Tôi định hỏi thêm vài câu, nhưng dì chau mày suy nghĩ "Từ Niệm Nhi, Từ Niệm Nhi,..."

Dì ấy bỗng chốc nhớ ra điều gì đó, liền hốt hoàng "Mẹ cô mang thai rồi à? Thời gian tới đừng có về nhà, tránh xa mẹ cô ra, tuyệt đối đừng có chạm mặt bà ta nữa."

Nói xong những lời đó, dì như linh cảm thấy điều chẳng lành, liền cầm theo chiếc bình giữ nhiệt rồi vội vã rời khỏi công viên. Ngay cả túi xách và chiếc quạt to màu đỏ cũng để quên trên ghế.

Rõ ràng là dì ấy biết được điều gì đó liên quan đến cái bình cổ.

Tôi cố gắng gọi dì lại và định đuổi theo, nhưng Trương Tân Trúc đã kéo tôi lại và lắc đầu:

"Đừng vội."

Tôi hơi bối rối trước thái độ của Trương Tân Trúc, nhưng nghĩ đến ngoài anh ta ra thì chẳng có ai có thể giúp mình, nên tôi dần dần bình tĩnh trở lại. Những người khác cũng tỏ vẻ sợ hãi, bèn vội vàng rời đi.

Tôi lên tiếng hỏi Trương Tân Trúc "Chúng ta sẽ đến nhà dì ấy chứ?""

Anh ấy chỉ lắc đầu "Người phụ nữ vừa rồi mang họ Đinh, trước khi nghỉ hưu thì từng làm việc ở văn phòng kế hoạch hóa gia đình của thị trấn. Có lẽ trước đây dì ấy đã gặp chuyện gì đó kinh khủng liên quan đến cái bình cổ nên mới sợ hãi như vậy. Nếu bây giờ mà đến luôn thì sợ sẽ không hỏi được gì, đợi thêm một vài hôm nữa đã."

Anh liếc nhìn tôi rồi nói "Trước tiên chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, sau đó cô hỏi xem

có ai ở nhà không, rồi đưa tôi về đó để xem qua cái bình."

Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc của mình, rồi gọi điện cho mẹ định hỏi xem có thấy mấy cuốn sách của tôi trong phòng hay không.

Thực ra tôi không chắc bà đang đi chơi hay ở nhà, vì giờ đang mang bầu nên ba mẹ tôi rất cần thận, chỉ sợ ba trông chừng mẹ cả ngày không cho ra ngoài thì hỏng hết việc.