Phạm Huyền Cơ nở nụ cười đầy bi thương, mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, sau đó dần dần mất đi ánh sáng, bịch ngã xuống đất.
"Tông chủ!"
Khuôn mặt của Lỗ Nhạc và một đám trưởng lão, đệ tử xám như tro tàn.
Bọn họ biết, Liệt Dương Tông hoàn toàn xong đời rồi.
"Bắc Vương đại nhân, xin hãy nể tình tình cảm trong quá khứ, tha cho Liệt Dương Tông ta một con đường sống!"
Lỗ Nhạc lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ rạp xuống trước mặt Sở Ninh, dập đầu như giã tỏi.
"Vương chúng ta đã cho các ngươi cơ hội, đáng tiếc các ngươi u mê không tỉnh ngộ!"
Nhân Đồ cười lạnh, nỗi sợ hãi vô biên bao phủ tất cả mọi người.
Bắc Vương Đại Hạ mạnh đến mức không phải người, ai có thể ngăn cản?
“Từ đây xóa tên Liệt Dương Tông".
"Tất cả trưởng lão và đệ tử, cùng với quận trưởng tại đây, toàn bộ biến thành chiến nô, áp đi biên cảnh!"
Sở Ninh thu hồi Bắc Vương đao, tuyên bố như thần linh.
Đất phong của hắn không chứa chấp bề tôi dưới trướng mang dị tâm.
Bắc Vương vừa nói dứt lời, Bắc Vương quân ầm ầm tiến lên bắt người.
"Về phần các ngươi..."
Ánh mắt u ám của Sở Ninh đảo qua địa đan sư, cường giả Bảng và Địa Bảng tại đây.
"Bắc Vương đại nhân!"
Đám khách khứa nơm nớp lo sợ, hai chân như nhữn ra.
"Chuyện hôm nay xem như một lời cảnh cáo!"
"Ngày sau, nếu còn có người dám ỷ vào tu vi mà tùy ý làm bậy, khắp Đại Hạ, không ai có thể bảo vệ cho các ngươi", Sở Ninh mở miệng nói.
"Không gϊếŧ chúng ta?"
Các khách khứa ngẩn người.
Ngay cả Phạm Huyền Cơ, Bắc Vương cũng có thể tuỳ tiện đánh chết, gϊếŧ bọn họ dễ như nhổ cỏ, tại sao thu tay lại?
"Thể hiện rõ ràng thực lực, vì để đính chính danh tiếng Bắc Vương".
"Không gϊếŧ chúng ta là vì yên ổn của Đại Hạ".
"Hắn là vương giả chân chính, con đường tương lai nhất định sẽ đi rất xa".
Khóe miệng tông chủ Thủy Nguyệt Tông đẳng chát, hiểu rõ tâm tư của Sở Ninh.
"Đa tạ Bắc Vương đại nhân không gϊếŧ người, ngày sau biên quan Đại Hạ báo nguy, bà già này nguyện ý kính dâng thân
thể tàn phế của mình".
Tông chủ Thủy Nguyệt Tông như được đại xá, khom người lễ bái, khϊếp sợ rất nhiều thiên kiêu tuổi nhỏ.
Lễ này không liên quan đến tu vi, không liên quan đến địa vị, mà là cảm giác cung kính xuất phát từ nội tâm.
Bắc Vương Đại Hạ không thẹn với tiếng tăm, chỉ dùng phong thái đã khiến quần hùng Đại Hạ tin phục.
"Sở Ninh thiếu gia quả là Bäc Vương!", Bàng Phong kích động, khuôn mặt ửng đỏ.
Hản ta đi theo Sở Ninh thuần túy chỉ vì muốn báo ân, cũng phỏng đoán Sở Ninh có lai lịch lớn.
Nhưng chưa từng nghĩ tới, đối phương lại là Bäc Vương Đại Hạ người người kính ngưỡng!
Lúc này.
Một tiếng quát truyền đến.
Tiểu Minh Vương đột nhiên ra tay, y bùng nổ nội tức, liên tục đánh bị thương Bắc Vương quân trước mặt, bỏ lại Dư Vị, lao xuống dưới chân núi.
"Bắc Vương Đại Hạ thế mà đã bước vào Siêu Phàm Trung Tuyệt!"
"Hắn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kế lớn của chúng ta, nhất định phải báo cho phụ vương!"
Tiểu Minh Vương kinh hồn táng đảm, nhanh chóng chạy trốn.
"Rốt cuộc, trong mắt ngươi, công tích của ta và ba mươi vạn Bắc Vương quân trấn giữ biên quan Đại Hạ tính là cái gì?"
"Đến giờ phút này, ngươi còn dám đả thương chiến sĩ Bắc "Vương quân của ta!"
Âm thanh lạnh như băng truyền đến từ phía sau, khiến trong lòng Tiểu Minh Vương kinh hoàng.
Chỉ chốc lát sau.
Một trường mâu lướt đến như tia chớp, đuổi sát Tiểu Minh "Vương, mang theo mùi máu tươi.