Chương 9: Trị thương

Ba người trở về đến Vinh Dư Đường thì Lý Thục Ngư cũng không tiếp tục hiện thân, bởi vì nếu để người khác bắt gặp có một tên yêu quái đi theo hai vị đệ tử phái tu tiên thì cũng không hay cho lắm.

Vũ Thanh Mục trở về phòng thì lập tức leo lên giường ngồi khoanh lại hai chân, bắt đầu vận khí điều tức. Lúc nãy bị con cá chép chết tiệt kia đánh bị thương vẫn chưa có thời gian hồi phục lại nguyên khí. Vũ Thanh Mục đây mới chỉ là lần đầu tiên y ra khỏi đảo Hàm Ngọc để đến Vinh Dư Sơn tham gia Đại hội Diêu Linh, mà từ trước đến nay ở đảo Hàm Ngọc cũng không ai có thể đánh y bị thương như thế này. Mà hiện giờ người đó cư nhiên lại là một con cá chép tinh.

La Hoành ngồi ở đối diện cũng không dám làm phiền y, tự mình cởi ra áo ngoài bắt đầu bôi thuốc lên miệng vết thương. Đúng lúc này Lý Thục Ngư lại bắt đầu hiện thân.

"Sao người lại bị thương vậy? Là ai đã làm?"

La Hoành cũng bị dọa cho giật mình, lập tức đưa tay lên miệng ra hiệu.

"Suỵt, đừng làm phiền y."

Lý Thục Ngư khinh thường liếc mắt sang Vũ Thanh Mục, cũng không thèm bận tâm đến hắn. Bắt đầu vận khí chữa thương cho La Hoành. Vết thương nhìn qua có vẻ dữ tợn nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, Lý Thục Ngư chỉ mất khoảng một ít thời gian đã có thể khiến miệng vết thương lành lặn lại như cũ. La Hoành cũng ngạc nhiên nhìn hắn.

"Ngươi lợi hại như vậy sao? Xem ra đúng thật là không phải loại yêu quái bình thường rồi."

Lý Thục Ngư lập tức nhướng mày, hắn đương nhiên là không phải là yêu quái bình thường rồi, cũng chẳng có con yêu quái nào soái khí anh tuấn như hắn.

Đương nói chuyện, La Hoành bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài càng lúc càng gần, lập tức bảo Lý Thục Ngư ẩn thân. Một lát sau quả nhiên có một vị tiểu đồng đứng ở trước cửa nói vọng vào trong.

"Ta đến chuyển lời cho hai vị thiếu hiệp, vòng thi đấu thứ hai sẽ được dời lại thêm một ngày, để các vị có thể chuẩn bị chu đáo hơn. Vòng thi đấu thứ hai sẽ được tiến hành vào ngày kế tiếp, mong hai vị thiếu hiệp đến đúng giờ."

"Bọn ta biết rồi, đa tạ ngươi!"

La Hoành cũng lễ độ đáp lời, sau đó đã nhìn thấy bóng người ở ngoài cửa rời đi. Tức là ngày mai vẫn chưa diễn ra vòng thi đấu thứ hai, nhưng bọn hắn cũng đã bắt được Lý Thục Ngư rồi, ngày mai là có thể thong thả nằm ở trong phòng nghỉ ngơi. La Hoành cũng có ý nghĩ phần thi của hắn và Vũ Thanh Mục hiện tại xem như là gộp lại thành một, dù sao thì hắn cũng không thể vượt qua được vòng đấu cuối cùng, chi bằng nhường hết cơ hội và sự trợ giúp cho Vũ Thanh Mục giành được chiến thắng thì hơn. Đừng hỏi vì sao hắn không giúp đỡ huynh đệ đồng môn, bọn họ luôn là khinh thường hắn, chắc chắn là cũng không cần đến hắn trợ giúp. Ngược lại Vũ Thanh Mục đối xử tốt với hắn như vậy, hắn cũng chỉ muốn nhìn y được đứng trên chiếc bục cao nhất, vinh dự nhất.

Vũ Thanh Mục lúc mở mắt ra thì phát hiện La Hoành ở đối diện đã trùm chăn ngủ rồi. Lúc nãy vừa chợp mắt một lúc thì y lại mơ thấy giấc mơ đó, điều kỳ lạ nhất đó là từ lúc đến Vinh Dư Sơn y đã liên tục nhìn thấy những hình ảnh trong giấc ngày một rõ ràng hơn, từng chi tiết đến từng đặc điểm của người đó hiện giờ đều khiến y không thể nào quên được. Nhưng điều duy nhất không hề thay đổi chính là y không thể nhìn thấy được khuôn mặt của người đó, là lạ hay quen y cũng không chắc nữa, giống như mọi sự bí ẩn được cất giấu bên trong đều có liên quan đến khuôn mặt của người này, mà như vậy lại khiến Vũ Thanh Mục y khó khăn hơn trong việc tìm kiếm.

Vũ Thanh Mục thở dài nhìn ánh đèn leo lắt ở trên bàn, rồi lại nhìn sang La Hoành đang nằm ngủ ở bên kia. Tên này khi không lại tha về thêm một con cá chép chết tiệt, một mình hắn vẫn chưa đủ phiền phức hay sao? Y vốn không hề có thành kiến với yêu quái, nhưng con ngư tinh này thái độ quá ngang tàng và hống hách, làm y có chút không vừa mắt. Không biết rằng suy nghĩ cái gì, lát sau y đột nhiên lại đứng dậy rồi mở cửa bước ra ngoài.

...

Sáng sớm La Hoành bị Lý Thục Ngư làm cho ồn ào mà tỉnh dậy, cũng chẳng biết con cá này phát điên cái gì mà lại cầm pháp khí của Vũ Thanh Mục lên nghịch. La Hoành lập tức hốt hoảng ngồi bật dậy.

"Lý Thục Ngư! Đừng động vào đồ của y!"

Lý Thục Ngư dường như là chẳng buồn quan tâm đến lời của La Hoành, tiếp tục cầm lấy sợi dây thừng ở trên tay xoay tới xoay lui.

"Ta chỉ mượn xem một chút, cũng đâu có làm hư."

"Mục huynh đâu?"

Lúc này La Hoành mới phát hiện ra người nọ đang không có ở trong phòng, nếu không đã sớm đánh nhau một trận với tên đang nghịch phá đồ của mình rồi cũng nên. Kỳ lạ, bây giờ chỉ là mới sáng sớm, y có thể đi đâu được chứ.

"Tên đó từ đêm qua đã ra ngoài rồi."

"Từ đêm qua? Làm sao ngươi biết?"

Nghe Lý Thục Ngư nói, La Hoành cũng cảm thấy bất ngờ. Đêm qua rõ ràng lúc trước khi ngủ vẫn còn thấy y ngồi vận khí ở trên giường, còn sau đó thì cái gì xảy ra hắn cũng không biết. Chẳng qua là cả ngày bôn ba quá mệt mỏi mới khiến hắn ngủ say như chết, cũng không phát hiện Vũ Thanh Mục đã ra ngoài.

"Ta cũng ở trong phòng này, có gì mà ta không biết." Lý Thục Ngư hất cằm nói, sau đó đem đồ vật của Vũ Thanh Mục trả về chỗ cũ rồi xoay người lại đối diện với La Hoành.

"Nhưng mà ta nói, tên đó khó ưa như vậy, người tại sao lại muốn làm bạn với hắn vậy?"

"Mục huynh không hề khó ưa, huynh ấy đối xử với ta rất tốt. Từ lúc đến Vinh Dư Sơn, cũng vì ta không có pháp thuật, huynh ấy là người luôn bảo vệ ta, còn không màn nguy hiểm cứu mạng ta khỏi móng vuốt của loài chim hung dữ. Ta nói ngươi muốn phục tùng ta, thì trước mắt đừng gây hấn với huynh ấy nữa."

La Hoành lập tức thay y thanh minh, hắn chưa bao giờ cảm thấy Vũ Thanh Mục y khó ưa hay đáng ghét một chút nào. Tính tình y tuy rằng có chút lãnh đạm và khó gần nhưng tâm địa lại không hề xấu. Nếu không cũng đã không mạo hiểm mà cứu hắn, và cũng sẽ không chấp nhận cho một kẻ vô dụng phiền phức như hắn đi theo y.

"Được, được, ta sẽ không gây hấn với hắn nếu hắn không gây hấn với ta trước."

Lý Thục Ngư liếc mắt nhìn La Hoành, cũng không có ý định nhắc đến tên Vũ Thanh Mục kia nữa. Thình lình lại thấy La Hoành đứng dậy bắt đầu mặc y phục rồi xỏ giày.

"Ngươi định đi đâu?"

"Ta đi tìm y, nếu y đã ra ngoài từ đêm qua thì bây giờ cũng nên trở lại rồi. Ta sợ y gặp nguy hiểm."

Lý Thục Ngư lập tức đứng dậy theo, cũng không biết là La Hoành hắn khẩn trương cái gì, rõ ràng là không biết pháp thuật nhưng lại hay thích đi mạo hiểm và hành hiệp trượng nghĩa.

"Với năng lực của hắn thì có thể xảy ra chuyện gì? Vả lại ngươi đi tìm hắn thì tự tin mình sẽ giúp được gì cho hắn sao?"

La Hoành nào quản nhiều như vậy, dù sao chỉ cần tìm được y là hắn cảm thấy yên tâm rồi, vẫn đỡ hơn là ngồi ở đây thấp thỏm lo âu. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì còn có thể gọi người đến giúp đỡ.

"Nhưng chẳng phải hôm qua y còn không đánh lại ngươi sao?"

"Ta mới không giống bọn yêu quái tầm thường thấp kém ở đây."