Chương 5: Huyền Minh kiếm pháp

La Hoành lên mười ba, vốn dĩ đã đến tuổi để học luyện khí, sử dụng pháp chú và pháp thuật cơ bản, nhưng kì lạ là hắn lại không thể vận dụng được những gì đã học, tiên căn mà sư phụ nói lúc đó rốt cuộc lại là thứ gì, có bao giờ xuất hiện ở trên người hắn hay không, La Hoành cũng không rõ nữa. Hắn chỉ hi vọng mình có thể học được thành thạo, không cần phải giỏi giang hay xuất sắc, nhưng có lẽ mọi thứ lại không giống như điều mà hắn hằng mong mỏi.

Mặc dù vậy thì sư phụ vẫn rất yêu thương hắn, hơn nữa còn luôn bận tâm về căn bệnh của hắn mà cố gắng tìm ra biện pháp chạy chữa. Cũng vì vậy mà khiến cho các huynh đệ đồng môn không bao giờ vừa mắt La Hoành, ngày phát hiện ra hắn không thể vận dụng linh lực cũng đã bị đám người bọn họ cười nhạo, thậm chí là ghét bỏ cho đến tận bây giờ. Nhưng La Hoành cho dù bị nói đến mức nào đi nữa, hắn cũng sẽ không rời bỏ Túc Phong Sơn phái mà đi, hơn hết là không thể rời xa người đã có công nuôi dạy hắn từ nhỏ đến lớn. Cho dù có phải làm một kẻ bị người cười chê và khinh thường, thì La Hoành hắn vẫn muốn được làm đệ tử của người.

Vòng loại đầu tiên Vũ Thanh Mục tất nhiên là không mất chút sức lực nào đã có thể vượt qua, điểm thính giác và thị giác tối đa, hơn nữa là Liên Hoa kiếm pháp cũng được y phát huy hết kiếm lực, phản xạ cũng được các vị chân nhân đánh giá rất cao. Vũ Thanh Mục là một trong những đối thủ nặng ký của vòng chung cuộc trong Đại hội Diêu Linh năm nay.

Đến lượt La Hoành bước vào khu vực dự thi, Vũ Thanh Mục còn không thể tin được là hắn thật sự muốn ghi danh tham gia các vòng thi đấu. Họa chăng vòng loại đầu tiên chỉ là vòng kiểm tra năng lực cơ bản, người không biết pháp thuật như hắn vẫn có thể thuận lợi vượt qua.

Vũ Thanh Mục đứng ở bên cạnh quan sát, La Hoành nhận lấy khăn che mắt từ tiểu đồng rồi buộc chặt ở sau đầu. Những thanh gỗ được chuẩn bị sẵn ngay lập tức từ ở bên trong l*иg quay trước mặt phóng ra. La Hoành nắm chặt chuôi kiếm, lắng nghe nhất cử nhất động xung quanh và từng âm thanh xé gió của đồ vật thẳng tắp bay đến trước mặt. La Hoành lập tức vung tay vận dụng những chiêu thức của Huyền Minh kiếm pháp, mỗi một bước chân chạm đất hay xoay người đều nhẹ nhàng như gió, theo góc độ và tốc lực chuẩn xác nhất mà chẻ những thanh gỗ ra làm hai mảnh vừa vặn. Còn chưa đến một khắc, La Hoành đã hoàn toàn hạ hết những thanh gỗ trong l*иg quay, tất cả đều nhận được điểm tối đa.

Vũ Thanh Mục cũng quan sát toàn bộ quá trình dự thi của La Hoành, những thanh gỗ nhỏ đều được y chẻ ngay ngắn và chuẩn xác hơn cả Liên hoa kiếm pháp của y. Vũ Thanh Mục liền bắt đầu cảm thấy tên La Hoành này không phải là một người đơn giản, đến mức độ có linh căn và thiên phú như hắn mà lại không thể tiến hành luyện tầng thấp nhất của luyện khí thì quả là một việc vô lý. Chắc chắn đã có một loại tà pháp nào đó thật sự kìm hãm lại năng lực của hắn mà Vũ Thanh Mục nhất thời vẫn chưa nghĩ ra được.

La Hoành tháo xuống khăn che mắt, cũng nhận được sự tán thưởng từ chư vị chân nhân, bảo hắn là tuổi trẻ tài cao, sau này nhất định sẽ làm nên việc lớn. La Hoành cúi đầu không nói, rời khỏi khu vực dự thi mà tiến về phía Vũ Thanh Mục đứng ở bên cạnh.

"Mục huynh cảm thấy Huyền Minh kiếm pháp của ta phát huy thế nào?"

Vũ Thanh Mục nghiêng đầu nhìn hắn, lãnh đạm nói.

"Cũng bình thường thôi."

Nói xong thì y quay lưng bỏ đi mất, bỏ lại La Hoành đứng ở đó khó hiểu gãi đầu.

"Vậy sao, nhưng mà bọn họ cũng vừa khen ta nhiều lắm mà? A… Mục huynh, chờ ta với!"

...

Đa số đệ tử các môn phái đều có thể vượt qua vòng thi năng lực đầu tiên một cách suôn sẻ, đương nhiên là bao gồm cả La Hoành, hắn vậy mà cũng có cơ hội bước vào vòng thi đấu tiếp theo. Nhưng vòng thi này là vòng săn bắt thú dữ và yêu quái ở bên trong Vinh Dư Sơn, La Hoành lúc trước ngay cả một con Lương Cừ cũng đối phó không được, thì làm sao tính đến chuyện bắt một con gì khác hoặc là hàng phục cả yêu quái cơ chứ, không bị bọn chúng ăn thịt đã là may mắn rồi. Cho nên hắn cũng quyết định sẽ đi theo trợ giúp cho Vũ Thanh Mục, cũng không tính đến chuyện tham gia vòng thi đấu tiếp theo.

Nhưng mà ở Vinh Dư Sơn này rốt cuộc là có tiềm tàng bao nhiêu loại yêu quái và thú dữ cơ chứ. Không phải bọn chúng nghe thấy tu sĩ đến đều sẽ bỏ chạy hết sao, ai lại cố tình ở lại đây đợi người đến bắt? La Hoành là thắc mắc như vậy nên mới hỏi Vũ Thanh Mục, nhưng lập tức nhận được một ánh mắt khinh thường từ y.

"Ngươi không nhìn thấy kết giới ở bên ngoài sao? Đó là kết giới cấm không cho yêu quái rời khỏi Vinh Dư Sơn, ở đây giống như là một nơi giam giữ chúng để thỏa mãn cho những việc so tài như thế này của con người. Đương nhiên là bọn chúng cũng không quá nguy hiểm, đa số đều là những tiểu yêu có tu vi thấp, những con yêu quái đạo hạnh ngàn năm thì không có đệ tử nào có thể bắt được đâu."

La Hoành cũng chưa bao giờ nghe thấy Vũ Thanh Mục nói nhiều như thế với hắn, không khỏi cảm thấy vui vẻ. Từ ngày ở chung một phòng thì Vũ Thanh Mục nếu như không cần thiết thì cũng không hề hé nửa lời, mặc cho hắn có gặng hỏi đi chăng nữa. La Hoành từ đó cũng có thể đánh giá được việc Vũ Thanh Mục là một người kiệm lời và lãnh đạm, không quá yêu thích việc tán gẫu với người khác. Nhưng như vậy thì cũng buồn chán chết đi được.

"Vậy thì bắt chúng rồi sau đó sẽ làm gì?"

La Hoành từ sáng sớm thức dậy đã lẽo đẽo đi theo bên cạnh y hỏi han đủ thứ, như là sợ y sẽ một mình đi bắt yêu quái mà không mang theo hắn. Vũ Thanh Mục cũng cảm thấy mình không có đủ kiên nhẫn giải thích cho hắn thêm một điều gì nữa. Một người không có kiến thức về Đại hội Diêu Linh tiên pháp nhưng vẫn muốn đến xem náo nhiệt, quả thật là phiền phức.

"Mục huynh, ta cũng không thể một mình bắt được yêu quái, cho nên ta sẽ ở bên cạnh yểm trợ cho huynh."

La Hoành thành thật nói, Vũ Thanh Mục vừa nghe qua còn tưởng hắn phải có pháp thuật lợi hại lắm mới có thể mở miệng nói ra những lời này.

"Không cần, ngươi trở về đi."

Vũ Thanh Mục y mới không cần một kẻ vô dụng phiền phức như vậy đi theo yểm trợ, cũng không giúp ích được gì mà ngược lại còn có thể cản trở y. Hắn cũng không biết pháp thuật, nếu lỡ như bị yêu quái tấn công thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

"Ta sẽ không làm phiền huynh đâu, ta chỉ đi theo xem huynh bắt yêu thôi."

Có quỷ mới tin lời hắn, Vũ Thanh Mục lại bắt đầu cảm thấy La Hoành đúng là một tên không biết lượng sức mình, cũng không biết khó mà lui, luôn ngoan cố tìm đến chỗ chết.

"Ngươi lăn ra xa một chút, đừng ở đó làm vướng tay vướng chân ta."

Vũ Thanh Mục gằn từng chữ phóng ra khỏi miệng một cách khó khăn, dường như đã chịu hết nổi sự phiền phức mà La Hoành mang lại.

"Được được, ta sẽ nấp ở thật xa."

La Hoành giơ lên ba ngón tay như chứng minh lời hứa của mình, Vũ Thanh Mục liếc nhìn hắn sau đó cũng xoay người bỏ đi.