Chương 24: Túc Phong Sơn

Ở Túc Phong Sơn, các sư huynh đệ khác đã lần lượt trở về bẩm báo với sư phụ, chỉ còn có riêng hắn là vẫn nán lại đến tận bây giờ, chắc là sư phụ cũng cảm thấy lo lắng lắm. Vừa về đến nơi, hắn đã lập tức đến nơi sư phụ đang tu luyện mà bẩm báo với người một tiếng.

"Đệ tử La Hoành đã từ Vinh Dư Sơn trở về, kiến quá sư phụ."

La Hoành ôm quyền khom lưng đứng ở trước cửa phòng nói vọng vào trong, lát sau mới nghe thấy có tiếng người đáp lời.

"Vào trong đi."

La Hoành được lệnh, lập tức đẩy cửa bước vào, nhìn thấy sư phụ của hắn vẫn đang nhắm mắt ngồi bên lò luyện đan. Người là Đàm chưởng môn, Đàm Phi Dương - chưởng môn của Túc Phong Sơn phái nhiệm kỳ có độ tuổi trẻ nhất, nhìn qua cũng không cảm thấy lớn hơn La Hoành bao nhiêu, ước chừng chỉ hơn một con giáp, nhưng tuổi thật của người cũng không có ai biết được. Đàm Phi Dương vốn dĩ là chuyên về luyện tiên đan, quanh năm nếu không có việc gì sẽ bế quan ở trong Đàm Vinh Các tu luyện, mọi chuyện ở bên ngoài đều giao cho đại sư huynh xử lý. Có mấy lúc cũng không ai có thể cầu kiến được người.

La Hoành đứng ở trước mặt Đàm Phi Dương vẫn khom lưng cúi đầu, chờ cho đến khi người mở mắt nhìn hắn, cũng phất tay ra lệnh cho hắn không cần hành lễ nữa thì hắn mới dám thẳng lưng tươi cười với người.

"Về rồi? Con cảm thấy chuyến đi thế nào?"

La Hoành nghe được sư phụ hỏi về chuyến đi đến Vinh Dư Sơn thì hai mắt sáng rỡ, bắt đầu kể đầu đuôi mọi chuyện cho người nghe, đặc biệt là khi nói về Vũ Thanh Mục. Nhưng có lúc hăng say quá lại quên mất suýt thì kể đến chuyện hắn đã gặp cả Lý Thục Ngư ở sông Hàm Dật. Chuyện gì cũng có thể kể với sư phụ, nhưng chuyện mà hắn kết giao bằng hữu và dẫn theo yêu quái về Túc Phong Sơn là không thể được, sư phụ mà biết nhất định sẽ gϊếŧ chết Lý Thục Ngư, nói không chừng còn có thể trục xuất hắn khỏi sư môn.

"Nói như vậy, là con đã cùng ở lại Vinh Dư Sơn với vị bằng hữu họ Vũ mới trở về muộn như vậy?"

"Mong sư phụ thứ lỗi cho đệ tử đã không trở về phụng mệnh sớm hơn."

Đàm Phi Dương nở nụ cười nhợt nhạt, mặc dù đối với người mà nói việc La Hoành có sớm trở về hay không cũng không mấy quan trọng, vì hắn không thể ngự kiếm, cho dù là đi bách bộ cũng sẽ mất một khoảng thời gian tương tự mà thôi.

"Con đi ra ngoài kết giao được bằng hữu, sư phụ cũng cảm thấy mừng cho con, cớ gì lại phải trách móc."

La Hoành cũng biết sư phụ chính là người hiểu rõ tính cách của hắn nhất, sẽ không vô cớ trách móc nếu như hắn chỉ làm việc mà hắn cho rằng là đúng. Đã là bằng hữu với nhau thì cũng không thể bỏ mặc lại y ở Vinh Dư Sơn điều trị thương thế một mình được.

"Con nói, Vũ thiếu hiệp là đệ tử của Tiệp Minh phái?"

"Dạ đúng thưa sư phụ, y rất lợi hại, cũng đã giúp đỡ con rất nhiều, con đã học hỏi thêm được nhiều thứ từ y."

Đàm Phi Dương cúi đầu mỉm cười, người biết vị đệ tử này tuy là không thể sử dụng được pháp thuật, nhưng vẫn bằng lòng cho hắn cùng đến Vinh Dư Sơn để học hỏi thêm từ các đệ tử của các môn phái khác, một mặt cũng xem như là biết người biết ta. Vả lại trí nhớ của hắn cũng rất tốt, sau này còn có cơ hội giao lưu với các môn phái khác thì La Hoành chính là một cánh tay đắc lực.

"Con trẻ người non dạ, vi sư chỉ muốn nhắc nhở con kết giao bằng hữu thì cũng phải đề phòng một chút, đừng có việc gì cũng chia sẻ với bọn họ, cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói thì chớ nên nhiều lời, con đã rõ chưa?"

La Hoành cũng hiểu được ý đồ mà sư phụ muốn truyền đạt, người trước giờ luôn là thẳng thắn như vậy, nhưng hắn biết sư phụ chỉ là có lòng tốt nhắc nhở hắn phải biết chọn bạn mà chơi, cũng sợ hắn lần đầu lăn lộn ở bên ngoài sẽ không cẩn thận bị lừa gạt.

"Con biết rồi thưa sư phụ, con cũng tin vào mắt nhìn người của mình, rằng y chính là một người tốt đáng để cho con kết giao bằng hữu."

La Hoành thẳng lưng, hai mắt khi nói về Vũ Thanh Mục cũng trở nên sáng ngời. Từ trước đến nay Đàm Phi Dương cũng chưa tùng nhìn thấy bộ dáng này của đệ tử mình trước đây, có lẽ chuyến đi lần này cũng đã khiến hắn có một chút biến đổi.

"Được rồi, con mau trở về phòng nghỉ ngơi đi."

La Hoành lập tức nghe theo, cúi đầu ôm quyền hành lễ, sau khi bước ra khỏi phòng còn đóng cửa cẩn thận.

Lý Thục Ngư từ nãy đến giờ cũng không có hiện thân, nhưng vẫn luôn ở bên cạnh nghe hắn nói chuyện với Đàm Phi Dương. Sau khi hắn trở về phòng, xung quanh cũng không có bóng người nào thì Lý Thục Ngư mới lập tức hiện ra.

"Lần sau khi xuất hiện thì báo cho ta một tiếng được không? Đã nhiều lần bị ngươi dọa chết."

Lý Thục Ngư cười trừ, ánh mắt nhìn ngó xung quanh đánh giá căn phòng này của La Hoành, tay chân còn táy máy sờ soạng vài thứ.

"Không tồi nha, ta sẽ ngủ trên chiếc giường này."

Lý Thục Ngư vừa nói vừa ngả mình xuống đệm giường ở trước mặt, thích thú đến mức hai chân liên tục đong đưa. La Hoành còn nghĩ nếu hắn bây giờ là một con cá thì đã sớm vui vẻ đánh đuôi nước văng tung tóe rồi.

"Ngươi ngủ trên giường thì ta ngủ ở đâu?"

"Ngủ cùng đi."

"Nằm mơ, ai muốn ngủ cùng với ngươi, tốt nhất là lúc ta ngủ ngươi đừng bao giờ hiện thân."