Tố Tố mở mắt thì đã thấy Triệu Cát mất dạng.Không làm cách nào cởi trói đựoc.Nếu có nguời nhìn thấy mình như thế này thì sao bây giờ? Nàng loay hoay mãi vẫn ko tài nào cởi nổi dây trói.Tϊиɧ ŧяùиɠ trên mặt nàng từ từ trôi xuống trong những nỗ lực tự giải thoát của nàng.Nàng mệt quá nằm xuống lấy hơi.Rồi lại khóc.Bỗng lúc đó có tiếng trẻ con vang lên :
- Mẫu hậu à,mẫu hậu ơi,Mẫu hậu ở đâu ....?
Nàng mừng quá,nhận ra là nghĩa tử của mình bèn lên tiếng:
-Phi nhi,Mẫu Hậu ở đây? Có ai đi cùng Phi nhi không?
-Mẫu Hậu ở đâu đấy Triệu Phi vẫn chưa nhìn thấy à.Lý nhũ nuơng bắt hài nhi đi ngủ nhưng Hài nhi trốn đi tìm Mẫu hậu .mẫu hậu đừng trách hài nhi nha.
Đồng Tố Tố rơi nuớc mắt nói :
- Mẫu Hậu không trách Phi nhi đâu.Mẫu hậu ở ...
- Con thấy mẫu hậu rồi. - Triệu phi reo lên rồi nó ngây thơ hỏi :
- Ủa sao mẫu hậu lại để áo như vậy? Nhìn không đẹp à nha.
- Phi nhi ngoan mau ra đằng sau cái cây này cởi dây ra cho mẫu hậu nhé.
- Dạ ! - Nó mau mắn chạy ra sau cây dùng hết khả năng để tháo dây lưng của Triệu Cát để lại.Nhìn Triệu Phi và Đồng Tố Tố như hai chị em bởi vậy thấy họ xưng hô như vậy nguời ngoài sẽ không khỏi ngạc nhiên.Loay hoay một lúc nó cũng cởi ra đựoc.Chạy lại phía Tố Tố .Tố Tố ôm chầm lấy nó rồi khóc như mưa.
- Mẫu hậu sao lại khóc? Có ai ăn hϊếp mẫu hậu hả?
- Không đâu ! - Tố Tố mếu máo trả lời.
- Có cái gì trắng trắng nè,ở miệng mẫu hậu cũng có.Mẫu hậu ăn gì không cho Phi nhi vậy?
- Không có đâu, để mẫu hậu lau sạch đi là hết. - Nói đoạn nàng để Triệu Phi đứng dậy chỉnh lại quần áo lau sạch mặt mày rồi cố ra vẻ cuời nói :
- Mẫu Hậu lại như truớc rồi đó thôi ! Hôm nay mẫu hậu chơi trò chơi với một nguời bạn.Mẫu hậu bị thua rồi nên không đuợc nói cho ai biết chuyện có trò chơi này.Bởi vậy Phi nhi ngoan cũng không đuợc nói với ai về việc ngày hôm nay có được không?
- Dạ đuợc.Triệu Phi luôn luôn ngoan mà. - Mặt nó vênh lên rồi tí tởn dắt tay Tố Tố lếch thếch quay về cung.
Đồng Thiên tuớng quân năm xưa đánh giặc biển ở Sơn Đông cứu đuợc mẫu thân của Đồng Tố Tố khi đó đang là nô ɭệ bị mang sang bán tại Đại Tống.Đồng Thiên không chê thân phận thấp hèn của mẫu thân Tố Tố mà nên duyên phu thê.Sống rất tuơng thân tuơng ái nuôi dạy đuợc Tố Tố tài sắc vẹn toàn.Triết Tông Triệu Hú lúc bấy giờ đến Sơn Đông gặp đựoc Đồng Tố Tố lòng rất yêu nên Tố Tố mới 14 tuổi đã đuợc đón vào cung sau khi vuợt qua khá nhiều sự phản đối của Hoàng tộc cũng như bá quan văn võ nàng đã đựoc sắc phong Hoàng Hậu vào năm sau.Ngày hôm nay là ngày kỉ niệm 4 năm nàng sống trong thâm cung.Tố Tố muốn ôn lại những gì tuơi đẹp ngày xưa bên cạnh Triệu Hú nên đã phục trang giống như ngày đầu nhập cung đi dạo hoa viên cho bớt buồn tủi nào ngờ gặp phải Triệu Cát và đã bị tên hôn quân vô đạo bất chấp luân thuờng ấy cuỡng hϊếp.
Đồng Tố Tố ngồi trong bồn tắm bằng gỗ rắc đầy hoa hồng.Nàng muốn tắm rửa thật sạch những vết tích ngày hôm nay.Nàng ngồi rất lâu và đột nhiên nàng trở nên bình tĩnh lạ thuờng. Nàng không hề khóc nữa.Tố Tố nghĩ răng chuyện xảy ra thì đã xảy ra rồi ,bản thân mình la phận liễu yếu đào tơ trong Hoàng cung vốn không ai thân thích,không bè không phái chỉ có danh phận là Thái Hậu chứ ai muốn làm gì mà chả đuợc.Tốt nhất hãy sống thầm lặng nuôi dạy Triệu Phi và tránh xa tên hôn quân đó là được.Hắn dù có gan bằng trời cũng không dám làm càn ở tẩm cung của mình.Nghĩ đoạn thấy lòng thanh thản hơn ,nàng quấn khăn xung quanh nguời ,chiếc khăn ngắn gần đến đùi nhưng cũng đủ che những phần nhạy cảm rồi đứng dậy và cho tất cả bọn cung nữ lui ra ngoài ,tự mình ngồi lau tóc.Bỗng có tiếng hoạn quan hô :
- Hoàng thuợng giá lâmmmmmmm!
Tố Tố hoảng hồn chưa kịp mặc thêm xiêm y thì đã thấy Triệu Cát xông vào.Lần nào hắn đến cũng vậy.Trong phòng chỉ có hắn và nàng.Bên ngoài là 2 thị vệ đứng gác.Triệu Cát nhìn nàng thật lâu như muốn nuốt chửng,hắn nuốt nuớc bọt rồi mới nói.
- Hồi nãy Trẫm say ruợu mong Thái hậu bỏ qua.
Tố Tố vẻ như rất tức và xấu hẩu nói:
- Chuyện đã rồi,cho dù không bỏ qua thì cũng không thay đổi đuợc gì.Trời đã khuya mong Hoàng Thượng di giá hồi cung.
- Hoàng cung là nhà của trẫm.Trẫm đi đâu mà không đuợc? Trẫm muốn ở lại vấn an Thái Hậu thêm một chút.Hồi nãy quên không cởi trói cho Thái Hậu ....
- Ta mất cả canh giờ mới mở đuợc. - Tố Tố thẹn quá quay mặt đi chỗ khác.Đôi má ửng hồng.Khuôn mặt trông càng dễ thuơng hơn.
- Không ai hay thì tốt rồi. Trẫm chỉ sợ có nguời nhìn thấy Thái Hậu như vậy thì không hay.
- Cám ơn Hoàng Thuợng đã bận tâm.Chỉ cần từ nay Hoàng Thuợng đừng như vậy nữa là được rồi.
Hậu cung có cả ngàn mỹ nữ,ai cũng mong chờ ân sủng của Hoàng Thuợng.Ai gia dù sao cũng đã là nguời có danh phận xin Hoàng Thuợng hãy nể tình.
Triệu cát cuời nhỏ rồi nói :
- Nếu Trẫm không nể tình thì tính sao bây giờ?
Tố Tố quắc mắt giận không thể kìm nổi:
- Hoàng Thuợng nhất định ép ta đến đuờng cùng sao? Nếu đã vậy ta sẽ chết cho xong.
Triệu Cát nhìn con mồi đang bị vờn thấy khoái lắm.Lâu không có trò nào vui.Giờ có rồi bèn nghĩ "tên Cao Cầu này phong hắn làm Thái Úy quả là không sai lầm".một lời khuyên của y mang lại cho ta biết bao lạc thú.Hắn lại nhếch môi nói :
- Thế Triệu Phi ? Nàng định để Triệu Phi mới 6 tuổi đã ....
- Nguơi thật là không có tính nguời mà.- Mắt nàng đã bắt đầu rơm rớm - Dù sao Phi nhi cũng là Hoàng điệt của nguơi.Nguơi nhẫn tâm sao?
- Đối với Hoàng Đế như trẫm chỉ có quân với thần ,không có tình thân. Ai theo trẫm thì huởng vinh hoa phú quí.Ai chống trẫm thì phải chết.
- Vậy Liêu và Tây Hạ ,hai quốc gia đó luôn luôn muốn chống với nguơi,nghịch với nguơi.Tai sao nguời không cho bọn chúng chết đi?
- Lại chuyện chính sự.Thôi được.Nàng thích lý lẽ hả ? ha ha ha Trẫm sẽ nói lý với nàng.Chỉ lần này thôi.Nàng rất giỏi từ chuyện này qua chuyện khác đó.Hôm gia miện nàng chả nói là mong ta theo buớc liệt tổ liệt tông đó sao. Năm xưa Đức Chân Tông kí minh uớc Thiền Uyên tại bờ bắc sông Hoàng Hà với quân Liêu mang lại thái bình trăm năm cho Đại Tống ta ở biên cuơng phía Bắc hàng năm Đại Tống chỉ việc thí cho Liêu hai muơi vạn tấm lụa muời vạn lạng bạc đổi lấy việc con dân Đại Tống khỏi phải đổ máu rơi đầu nơi xa truờng vậy trẫm ko cho bọn chúng chết là có cái lý của trẫm. Còn việc Tây Hạ thì sau hai lần đại chiến bại binh Phụ Hoàng của trẫm cũng đành noi guơng Đức Nhân Tông cho chúng ít đồ chè lụa để đổi lấy hòa bình. Các tiên đế còn phải làm như vậy nàng bảo Trẫm ko cho chúng chết là đúng hay sai?
Tố Tố đã yếu ớt càng trở nên yếu ớt thêm.Nói lý lẽ với Triệu Cát thì sao nói lại đây.Nàng không còn cách gì nữa nuớc mắt lại tràn mi,ấm ức hỏi:
- Vậy Hoàng Thuợng định xử trí ta ra sao?
- Ta bảo gì nghe đó là đuợc rồi.Nếu nàng đồng ý ta sẽ phong Vuơng cho Triệu Phi.Hoàng huynh ra đi đột ngột chưa kịp phong tuớc cho chính hoàng tử của mình.Ta phải thay anh lo cho cháu mới được.
- Hoàng Thuợng thật tốt quá - Tố Tố cay đắng mỉa mai.
- Từ khi biết nàng đến nay mới thấy nàng khen ta một câu.Vậy là nàng đồng ý phải không? - Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào nguời Tố Tố như bắt nàng phải trả lời ngay.
Nàng do dự ,đắn đo.Quả thực nàng không có lựa chọn.Thôi thì để cho Phi nhi có một tuớc hiệu khi đó hắn có muốn gϊếŧ Phi nhi cũng ko phải là dễ dàng.Nghĩ đoạn nàng bèn khẽ gật đầu.Thấy vậy Triệu Cát cuời ha hả lấy làm đắc ý lắm bèn nói :
- Đuợc ! Ngày mai trẫm sẽ phá lệ đi buổi triều sáng một lần sắc phong Triệu Phi làm An Vuơng với mong muốn đứa cháu này BÌNH AN cả đời.Nàng hiểu không?
Tố Tố lại khẽ gật đầu.Lúc này đầu nàng không còn suy nghĩ gì đuợc nữa.Mọi thứ như ong ong bên tai.Một Thái Hậu mà như cô gái lầu xanh bán thân vậy.Nhà Tống đã hủ bại đến cùng cực rồi.Triệu Cấu tỏ ra vui mừng nói với nàng :
- Giờ ta thử xem nàng có nghe lời ta không nhé ? Hãy đứng dậy và chống hai khuỷu tay lên bàn.
Tố Tố như vô tri vô giác làm theo.Anh mắt như thất thần. Triệu Cấu đứng phía sau nàng vén đoạn khăn tắm quấn quanh nàng lên đến eo để lộ bờ mông tròn lẳn nối liền với đôi chân dài cao và trắng muốt.Triệu Cấu tụt quần của mình xuống,duơng vật của hắn đã cuơng cứng tự bao giờ,hắn cầm duơng vật chà chà lên âʍ ɦộ đang hướng về phía sau của nàng .Hắn banh hai mép thịt hồng hào nơi âʍ ɦộ của nàng ra để duơng vật của hắn chui vào dễ dàng hơn .Vì âʍ ɦộ nàng ko tiết dâʍ ŧᏂủy̠ nên rất khó đưa duơng vật vào.Hắn vẫn ấn vào như điên.Tố Tố đau rát nhưng ko hiểu sao có một nỗi niềm man mác làm nàng ko buồn kêu nữa.Triệu Cát cắm lút duơng vật vào nguời nàng.Hay tay hắn bấu chặt hai bờ mông lằn lên cả dấu tay và bắt đầu ȶᏂασ.Bóng hai nguời in trên tuờng rõ mồn một.Một nguời đứng nhấp phía sau còn một nguời thì quì mọp trên bàn hai chân đứng duới đất và không động đậy.Triệu Cát ȶᏂασ nàng rất mạnh .Tiếng da thịt chạm vào mông nàng kêu bôm bốp.Chiếc bàn ko trụ nổi cứ di chuyển ít một cọ vào sàn cung điện kêu ken két.Tố Tố chỉ thỉnh thoảng chớp mắt chứ ko hề có phản ứng gì truớc khả năng làʍ t̠ìиɦ ghê gớm của Triệu Cát cả.Có lẽ sự đồng tình với việc làm của Triệu Cát dù là bị bắt ép cũng đã làm luơng tâm nàng cảm thấy tội lỗi với tiên đế.Trông nàng dù ở trạng thái nào cũng như một nàng tiên giãng trần,âʍ ɦộ nàng nhỏ nhắn và sạch sẽ với một ít lông đen lún phún bên trên ,tại các mép thịt không hề có lông gì cả vì vậy khi chà duơng vật sẽ rất thoải mái ko bị đau.Cú© Ꮒσα nàng hồng nhạt ,sạch trơn như c̠úc̠ Ꮒσα trẻ con. Tố Tố quả thật là một vưu vật chốn nhân gian.Triệu Cát chưa bao giờ có đựoc kɧoáı ©ảʍ như bây giờ.Hắn nhấp lúc nhanh lúc chậm.Tận huởng từng cảm giác nhỏ li ti nơi duơng vật.Triệu Cát cảm giác âʍ ɦộ nàng như đang bú ʍúŧ ôm ấp nâng niu khít khao duơng vật hắn vậy.Nửa canh giờ trôi qua.Mồ hôi của cả hai vã ra như tắm.Mông đít nàng đỏ ừng do va chạm nhiều.Dù muốn dù không dâʍ ŧᏂủy̠ nàng cũng tiết ra ồ ạt chảy men theo đùi xuống bằp chân thon nhỏ của nàng.Triệu Cát như đang dặn ,nói khó khăn với Tố Tố.