Chương 4

Editor: Alicindra

Đối mặt với sự nhiệt tình của Mục Cảnh Duệ, phản ứng của Bạch Lâm Tịch chỉ là ngước nhìn cậu qua kính chiếu hậu, không nói gì.

Vào thời điểm bước chân vào bãi đỗ xe, cô đã nhìn thấy cậu, nhưng lúc ấy chỉ lo quan sát tang thi nên cho rằng cậu cũng là một tang thi mắc kẹt trong xe.

Vì vậy, khi nghe thấy tiếng gọi của Mục Cảnh Duệ, cô chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ là một chút ngạc nhiên.

Không đợi trả lời, Mục Cảnh Duệ cười ha hả mà gãi đầu, không chút ngượng ngùng tiếp chuyện

"Tiểu tỷ tỷ thật lợi hại a! Xoẹt xoẹt một kiếm một! Em nhìn thấy mà ngây người. Thật là ngưỡng mộ quá đi!"

Thật ra, vào cuối tận thế, một đứa nhóc bằng tuổi cậu cũng đã có thể tự gϊếŧ được thây ma. Vì vậy, nếu những người khác thấy Mục Cảnh Duệ có thể sống sót sau đợt bùng phát virus một mình trong ba ngày mà không bị thương tổn gì, họ sẽ rất ngạc nhiên, nhưng Bạch Lâm Tịch thì không.

Bởi vậy, môi trường sống khác cũng khác...

Đối với sự tân bốc của cậu, Bạch Lâm Tịch vẫn là im lặng.

Sau đó, cô nghe Mục Cảnh Duệ ngồi ở ghế sau nói rất nhiều. Đại khái là mấy ngày nay ở trong xe một mình không thể nói được, cuối cùng gặp được con người nên muốn nói chút gì đó để phát tiết.

Hóa ra là Mục Cảnh Duệ đến E-city để tham gia trại hè.

Ngay khi vừa xuống máy bay, các bạn học theo giáo viên đến bãi đỗ xe và rời đi, thì họ đã gặp phải được bùng phát virus tang thi.

Ban đầu, cậu và giáo viên trốn thoát được, nhưng sau đó vì bảo vệ cậu nên giáo viên đã trở thành bữa ăn của tang thi khác.

May thay, Mục Cảnh Duệ vận khí tốt, trốn được vào chiếc xe quên rút chìa khóa, bên trong có một ít đồ ăn nhẹ và thức uống.

Ban đầu cậu còn muốn để các bạn khác cùng lên xe, nhưng chưa kịp... chỉ có thể trơ mắt nhìn họ, từng người, từng người, bị gặm cắn...

Cuối cùng, đến E-city tham gia trại hè, cũng chỉ có mình cậu.

Trong ba ngày này, Mục Cảnh Duệ trốn trong xe không dám nhúc nhích.

Vì tránh thiếu oxy, cậu chỉ dám mở he hé cửa sổ lấy ít không khí để thở, nhưng vẫn là nghẹt thở...

Vốn dĩ Mục Cảnh Duệ muốn trốn trong xe chờ đội cứu hộ quốc gia đến.

Kết quả là, không nhờ đến đội cứu viện, cậu đã gặp được tiểu tỷ tỷ lợi hại đến mức khiến người khác sững sờ.

Hiện tại, Mục Cảnh Duệ quyết tâm muốn đi theo Bạch Lâm Tịch, tốt nhất là khiến cô quyết định đưa cậu về Bắc Kinh. Nhưng cô lại im lặng không nói gì.

Một hồi lâu, cuối cùng...

"Câm miệng!"

Cô chưa từng thấy đứa trẻ nào dài dòng như vậy.

Đây là câu đầu tiên Bạch Lâm Tịch nói ra kể từ khi được máy truyền tống đưa đến đây, kết quả chỉ có hai từ.

Hai từ này hiển nhiên mang theo tia không kiên nhẫn.

Mục Cảnh Duệ im lặng ngay lập tức. Cậu còn muốn cô đưa cậu trở lại Bắc Kinh.

"Bố, mẹ, ông bà, mọi người ở nhà chờ con!"

...

Rời khỏi bãi đỗ xe, Bạch Lâm Tịch nhấn ga, hướng thẳng về một hướng.

Cô không nói đi đâu, và Mục Cảnh Duệ cũng không hỏi.

Bạch Lâm Tịch lái xe lên đường cao tốc, dừng lại ở nơi không có thây ma.

Ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, thấy Mục Cảnh Duệ ngoan ngoãn ngồi đó

"Nhà ở đâu?"

Vừa nãy Mục Cảnh Duệ tuy nói nhiều như vậy, nhưng còn chưa kịp tới cậu từ Bắc Kinh đến thì đã bị quát bảo câm miệng.

Bạch Lâm Tịch cho rằng, Mục Cảnh Duệ cậu là người ở E-city.

Cô nghĩ, dù sao thì khoảng cách giữa trung tâm thành phố và ngoại ô cũng không xa lắm, có thể đưa cậu về.

Nếu bạn lái xe ô tô, vẫn là nên đưa Mục Cảnh Duệ về nhà.

Mục Cảnh Duệ đứng dậy ôm lấy ghế phụ, gương mặt thanh tú nhìn Bạch Lâm Tịch mỉm cười

"Ở Bắc Kinh a, em đến đây tham gia trại hè. Tiểu tỷ tỷ nhà ở đâu a? Nếu cũng là Bắc Kinh, chúng ta có thể đi cùng nhau"

Bắc Kinh! Trùng hợp đến vậy?

Nhìn vào đôi mắt của cậu, cô im lặng.

Cô đang suy nghĩ xem có nên dắt theo đứa nhỏ này đi cùng không?

Thấy Bạch Lâm Tịch không nói, Mục Cảnh Duệ chớp chớp đôi mắt nhìn cô, mong chờ câu trả lời.

Một lúc sau, Bạch Lâm Tịch lên tiếng

"Ta đi Bắc Kinh, có thể dắt cậu đi cùng, nhưng có điều kiện"

Bạch Lâm Tịch nhìn cậu nhóc, thản nhiên tiếp lời

"Một, cậu phải nghe lời ta, không được la to. Nếu kéo chân sau, ta liền vứt cậu lại"