1
Tôi, Tô Kiều Kiều, bậc thầy nghệ thuật uống trà nổi tiếng, là người nổi tiếng trên internet vì đã "thưởng thức" nhiều đàn ông, bỗng xuyên đến một địa điểm quân sự 985 nào đó.
Trên người mặc bộ đồ ngụy trang không có vết cắt, chân đi một đôi giày đế cao su, sức quyến rũ không cách nào được giải tỏa.
Nhưng nghĩ lại, tôi đã có nhiều năm kinh nghiệm nhảy lắc hông, chỉ cần trong thời gian huấn luyện quân sự tôi biểu diễn một tiết mục, như vậy không phải sẽ dễ dàng mà có quyền ưu tiên chọn người bạn đời, lôi kéo mấy em trai xung quanh sao.
Một giờ trước, tôi vẫn còn là một người nổi tiếng trên mạng với làn da trắng và đôi chân dài miên man.
Tôi tùy tiện quay một video, bình luận đều là "Chị gái xinh đẹp yêu tôi đi!"
Nhưng bây giờ, tôi lại trở thành tân sinh viên đại học, là một cô gái bình thường.
Trên bụng một ngấn thịt mềm mềm, da mặt sần sùi đen sạm, không có viền áo, làn da sáng bóng đã không còn.
Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường bệnh trong bệnh xá của trường, bên cạnh là một cô gái đang đứng.
Sao lại là em họ của tôi Tô Tư Cẩn.
Cô ấy lo lắng nhìn tôi, "Giảo Giảo, đầu cậu đỡ hơn tí nào chưa? Nếu não bị chấn động thì phải đi đến bệnh viện, không được gắng gượng!"
Ngay lập tức, những ký ức hỗn độn không ngừng tiêu hóa trong tâm trí tôi.
Hóa ra khi tôi đang quay, chiếc đèn chùm trên trần nhà bất ngờ rơi xuống đập vào đầu tôi, sau đó trước mắt tôi xuất hiện màu đen thui, rồi xuyên thành bạn cùng phòng đại học của em họ tôi.
Ba ngày trước, khi tôi đưa Tô Tư Cẩn đến báo danh, tôi đã gặp bạn cùng phòng của em ấy là Hứa Giảo Giảo.
Khi tôi và Tô Tư Cẩn bước vào cửa, cô ấy ngồi co ro trong góc một mình, trông có vẻ sợ hãi, chột dạ khi nhìn thấy tôi.
Và bây giờ, những kí ức của cô ấy tôi đều đã biết cả rồi.
Tất cả những điều này là do một cô gái ngủ cùng phòng, tên Trương Nhã Nhã, là một phú nhị đại.
Năm lớp 12, Hứa Giảo Giảo và Trương Nhã Nhã là bạn học ngồi trước ngồi sau.
Trương Nhã Nhã giống như một kẻ tra tấn trong địa ngục, dùng mọi thủ đoạn để đạt được thỏa mãn bằng cách tra tấn Hứa Giảo Giảo.
Cô ta cầm đầu cả lớp cô lập cô ấy, chửi cô ấy là dân nhà quê đến từ nông thôn.
"Thật là kinh tởm. Tôi nghe nói cạnh nhà cậu ta có một nhà vệ sinh công cộng. Thảo nào mà trên người cậu ta cứ có mùi hôi."
"Người thì béo, sau này gọi cậu là đồ lợn nái thối."
Những người bên cạnh bắt đầu gọi, "Lợn nái thối! Lợn nái thối! Lợn nái thối!"
Hứa Giảo Giảo khóc, chạy đến nói với giáo viên, nhưng cô giáo mắng cô, đuổi cô về.
Bởi vì những thứ xa hoa của cô giáo hầu như đều do cha mẹ Trương Nhã Nhã cho, trong khi Hứa Giảo Giảo lại không có gì, kể cả lớp đi chơi xuân tập thể cô ấy cũng không có tiền.
Chưa kể bố mẹ của Trương Nhã Nhã đã gửi tiền rồi, cho dù không gửi tiền thì giáo viên cũng sẽ cực kỳ chán ghét cô ấy, không cho cô ấy chụp ảnh tập thể lớp.
Có được sự dung túng của giáo viên, Trương Nhã Nhã càng không coi ai ra gì.
Cô ta nhéo cổ Hứa Giảo Giảo và nói: "Lợn nái thối, mỗi lần mày đi vệ sinh về đều có mùi trên người."
"Sau này đi vệ sinh phải xin phép tao."
"Không được tao đồng ý, thì mày phải đóng cái tã giấy, không được đi đâu hết nha."
Lúc đầu Hứa Giảo Giảo đi mấy lần, nhưng khi quay về đều bị đánh.
Sau này, chỉ có thể làm theo những gì Trương Nhã Nhã nói, nhưng Trương Nhã Nhã cố tình hoạnh họe, Hứa Giảo Giảo thật sự không nhịn được quấn tã vài lần.
Trương Nhã Nhã càng có lý do cười nhạo mùi hôi trên người cô.
Ác mộng cấp ba cuối cùng cũng qua đi, Hứa Giảo Giảo cứ nghĩ lên đại học cuộc sống cả sẽ tốt hơn.
Nhưng không ngờ ngày khai giảng tân sinh viên, cô lại nhìn thấy gương mặt khinh khỉnh hại người kia của Trương Nhã Nhã.
"Hứa Giảo Giảo, có mày ở đây rồi, tao sẽ không phải lo 4 năm đại học nhàm chán nữa."
"Xem thời gian mày nghỉ hè kìa, không chỉ xấu mà lại còn đen đi."
"Không phải là mày thấy thịt lợn đen đắt nên mới từ lợn nái thối thành lợn đen thối đó chứ?"
Trương Nhã Nhã thầm cười, "Lợn đen thối, nghe cũng không tệ nha."
Còn bao nhiêu là lời nói sỉ nhục.
Hôm tập quân sự đầu tiên, cũng là hai giờ trước.
Sự bắt nạt của Trương Nhã Nhã thăng cấp rồi.
Khi chạy vòng tròn, cô ta cố tình đưa chân ra ngáng Hứa Giảo Giảo.
Còn nhờ người phía sau giả vờ không cẩn thận, dẫm lên người Hứa Giảo Giảo.
Hứa Giảo Giảo ngã đập đầu xuống, kết quả là tôi xuyên vào.
Thảo nào mà bây giờ người tôi đang rất đau.
Sau khi tiêu hóa hết thông tin, tôi xoa xoa cánh tay.
Tôi còn tưởng rằng xuyên không đến đại học, sẽ không cần phải lên mạng đi cãi nhau cứ.
Nhưng không ngờ vẫn phải đi đấu đá.
Thật sự là
Có chút gì đó.
2
"Báo cáo!"
Sau khi quấn khăn quanh đầu xong, tôi và Tô Tư Cẩn cùng quay lại khu tập quân sự của lớp.
Giáo quan không kiên nhẫn liếc nhìn tôi, rồi lắc đầu bảo tôi mau chóng quay về hàng.
Tôi còn chưa đi được vào hàng của mình thì đã nhìn thấy Trương Nhã Nhã.
Cô ta đắc ý nói khẩu hình với tôi: "Đáng đời, lợn đen thối!"
Các bạn nữ khác nghe thấy thì không ngừng nén cười, thì thầm với nhau.
"Không chạy được thì giả vờ ngã, may cho cậu ta là thoát được."
"Cậu ta tên là gì nhỉ?"
"Hứa Giảo Giảo."
"Gì cơ? Giảo Giảo không phải là nói người trắng sáng sao? Sao cậu ta ngược với tên thế nhỉ!"
Người đi theo chân Trương Nhã Nhã tên Lưu Địch nghe thấy câu này thì lập tức thêm râu thêm ria, che miệng giả vờ nói nhỏ: "Nghe nói cậu ta có tên riêng lợn đen thối!"
Mấy người đi theo Trương Nhã Nhã khác cũng mở miệng, "Vậy... trên đầu lợn còn đeo vải băng, càng xấu hơn, hahaha."
Trò cũ lại có hiệu quả, bây giờ các bạn nữ trong lớp đều vì điều này mà cảm thấy ác cảm với tôi.
Trương Nhã Nhã vô cùng hài lòng, không chớp mắt nhìn tôi, chờ tôi khóc ngất đi.
Nhưng tôi không phải là Hứa Giảo Giảo.
Tôi là cái người mà trong buổi livestream bị hàng nghìn người cùng nhau mắng chửi những vẫn giữ được sự xinh đẹp, Tô Kiều Kiều.
Mấy người vừa mới trưởng thành như này, vài câu làm như gãi ngứa căn bản không tổn thương được đến tôi.
Sau một lúc, tôi không có bất kì dao động nào, thậm chí còn không liếc nhìn Trương Nhã Nhã đến một cái, chỉ yên lặng đi về phía hàng đội, tìm chỗ của mình.
Kết quả, Trương Nhã Nhã không làm gì được tôi, tôi không thèm liếc nhìn cô ta khiến cô ta xấu hổ.
"Lợn đen thối, có phải cậu ngã đến mức bị ngốc rồi không thế mà không nói một câu nào?"
Ôi, tôi còn chưa làm gì mà mấy bọn nhỏ này đã gấp rồi.
Tôi nhếch miệng cười, đi về phía cô ta.
Người tôi cao hơn 1m7, đứng trước mặt Trương Nhã Nhã chỉ cao có 1m5 mấy.
Chỉ giây sau, Trương Nhã Nhã bị tôi nhìn có chút khó chịu.
Đột nhiên, tôi mỉm cười với cô ta, trước khi cô ta định mở miệng, tôi đã nói với cô ta:
"Cảm ơn cậu đã quan tâm, Trương Nhã Nhã, quả nhiên cậu là bạn tốt của tôi."
Giọng nói của tôi nhiệt tình, biết ơn, không một chút bất thường.
Khi trà xanh bắt đầu ra vẻ, người bình thường căn bản không thể nào phản kháng lại.
Mọi người xung quanh đều ngây dại một lúc.
Trương Nhã Nhã càng nhíu chặt mày, căm ghét nhìn tôi:
"Cậu mà xứng? Ai làm bạn tốt của cậu?"
Tôi tỏ vẻ vô tội, "Ơ, cậu không phải bạn tốt của tôi sao?"
Trương Nhã Nhã tột cùng chán ghét nhìn tôi, chỉ thiếu bước nhổ nước bọt vào mặt tôi để tôi cút ra xa.
Tôi tiếp tục hỏi, "Nhưng mà không phải chỉ có bạn tốt mới xưng hô với nhau như thế sao? Cậu không phải bạn tốt của tôi sao lại gọi tôi là lợn đen thối vậy?"
Giọng nói của tôi bỗng trở lên lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén: "Thế nên, Trương Nhã Nhã, cậu đang bắt nạt tôi sao?"
Trương Nhã Nhã nhất thời sửng sốt, một từ cũng không thốt ra được.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta một lúc, thấy cô ta chân tay luống cuống thì mới rời đi, quay lại chỗ của mình.
Tô Tư Cẩn nhìn tôi, "Đỉnh thật, cậu thông suốt rồi?"
Tôi gật đầu, "Ừ, trước đây não bị úng nước, có thể vừa ngã xong nước chảy đi hết rồi."